Lúc 10:10 tối, Lâm Nguyên ra khỏi phòng tắm sau khi tắm rửa sạch sẽ buồn bã ỉu xìu mà chui vào trong ổ chăn, đem thân thể cuộn thành một đoàn.
Một lúc sau, đưa tay ra khỏi chăn tắt đèn trong phòng ngủ.
Rèm cửa hoàn toàn tối, căn phòng chìm trong bóng tối.
Ở giữa tấm chăn dày và mềm, một ngọn đồi nhỏ phồng lên thỉnh thoảng lại rung lên vài cái.
Mười giờ mỗi ngày là giờ đi ngủ mà Viêm Đình quy định cho Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên rất nghe lời, và có ý thức leo lên giường ngay khi đến giờ.
Nhưng rất nhiều lần, khi Viêm Đình trở về phòng sau khi hoàn thành công việc của mình, có thể bắt gặp cậu đang trốn dưới chăn nghịch điện thoại.
Lướt Weibo một lúc, nhưng không thấy có gì thú vị.
Lâm Nguyên đang định chuyển trang, định vào app xem video trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.
Lâm Nguyên thuận thế mở ra xem, mới phát hiện là do Lâm Kỳ gửi tới.
Lâm Kỳ:[Vậy ra anh là một con quái vật! Nam không nam ra nữ không ra nữ, ghê tởm.
】
Lâm Kỳ: [hình ảnh]
Đôi mắt Lâm Nguyên nheo lại, sau khi phóng to bức ảnh phát hiện đó là báo cáo kiểm tra của mình trong phòng khám nhỏ.
Đó không phải là giấy mà bác sĩ đưa cho cậu, mà là của phòng khám giữ.
Cậu còn không biết làm thế nào Lâm Kỳ có được nó.
Lâm Nguyên nằm cuộn tròn trên giường, mím môi thành một đường thẳng, vô cùng im lặng.
Ánh sáng trên màn hình khiến mặt cậu tái mét.
Mi mỏng hơi rũ xuống, hàng mi dài và rậm phủ bóng lên mi mắt.
Đôi mắt màu hổ phách dần trở nên lạnh lùng.
Quay lại cuộc trò chuyện, Lâm Nguyên thấy thêm hai tấm hình.
Có vẻ là ảnh chụp màn hình đoạn video do camera giám sát ở lối vào của phòng khám nhỏ quay cảnh cậu ra vào phòng khám.
Độ phân giải của bức ảnh không cao, nhưng có thể mơ hồ nhận ra người trong ảnh trông rất giống cậu, cộng thêm thông tin bệnh án riêng.
Có thể chứng minh 100% rằng người đàn ông được phát hiện có thai chính là cậu!
Lâm Nguyên không ngờ rằng mình không dám đến bệnh viện lớn khám bệnh, vậy mà lại để lại một quả bom vô hình.
Giữ nguyên tư thế này quá lâu, liền cảm thấy tê cánh tay bị đè lên cậu trở mình và bò ra khỏi chăn bông.
Ngồi dậy, Lâm Nguyên dựa vào đầu giường không bật đèn.
Trong bóng tối, gõ chữ một cách vô cảm.
Tôi là Nguyên ca: 【 Cậu muốn làm cái gì? 】
Đợi một hồi lâu, mới nhận được hồi âm.
Lâm Kỳ: [Thảo nào bố không thích anh, cuối cùng tôi cũng tìm được lý do.
】
Trước khi Lâm Kỳ và mẹ đến nhà họ Lâm, Lâm Nguyên là thiếu gia duy nhất của nhà họ Lâm, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất.
Cho dù thường xuyên không gặp ba mấy ngày, thì ít nhất có thể được bảo mẫu chăm sóc, sinh hoạt giàu có.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi mẹ Lâm Kỳ gả vào nhà họ Lâm.
Nguyên nhân khiến Lâm Nguyên không được ba sủng ái nhiều hơn là vì Lâm Kỳ cùng mẹ cậu ta ở giữa làm khó dễ, không ngừng bịa đặt chửi bới, cùng bôi nhọ.
Theo thời gian, cha Lâm nghe những lời vô nghĩa của mẹ con họ, cho rằng con trai cả là đồ ngu ngốc và phá hủy danh dự gia đình, căn bản không xứng đáng là con trai của mình, từ đó mối quan hệ cha con dần biến mất.
Mà hiện tại, Lâm Kỳ đem quỷ kế thủ đoạn của chính mình làm ở sau lưng rửa trôi sạch sẽ.
Đem nguyên nhân Lâm Nguyên bị cha ghét bỏ cùng chán ghét , đổ vào chuyện cậu có thể mang thai.
Cậu còn chưa từng thấy người trơ trẽn như vậy, vừa ăn cướp vừa la làng.
Lâm Nguyên cảm thấy thập phần buồn cười.
Trên màn hình điện thoại di động, những tin nhắn mà Lâm Kỳ gửi đến không ngừng hiện lên.
Lâm Kỳ: [Nếu tôi công bố báo cáo này ra, anh chắc chắn sẽ bùng nổ.
】
Lâm Kỳ: 【 Nói không chừng, sẽ có những người từ khắp nơi trên thế giới sẽ đến tham quan.
】
Lâm Kỳ: [Nếu sở thú nhốt anh vào trong l*иg để mọi người xem, số vé bán ra có thể tăng gấp đôi.
】
Lâm Kỳ: 【......】
Điện thoại liên tục rung, ngoại trừ cái thứ nhất còn lại Lâm Nguyên không có xem.
Trong miệng gặm phân, nói chuyện quá bẩn, cậu lại sợ hai mắt của mình bị ô nhiễm .
Nếu là trước kia, Lâm Nguyên sẽ lập tức biến thành một con gà trống chiến đấu, cùng Lâm Kỳ lý luận một phen, mắng cậu ta máu chó đầy đầu nín họng không trả lời được.
Nhưng hiện tại đã hơi muộn, lúc buồn ngủ Lâm Nguyên cũng không muốn nói lời nào, chỉ muốn nằm ở trên giường ấm áp ngủ một giấc.
Thật đáng tiếc khi bộ não của một số người bị ngập úng, không cho cậu được như ý.
Lâm Kỳ đã nói một danh sách dài những lời ác ý, nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Nó giống như một nắm đấm sắt vung ra với tất cả sức lực nhưng là đánh vào bông,không hề có cảm giác châm chọc đối phương .
Cậu ta bực tức đá vào chân bàn, tiếng va chạm trong không gian im ắng vang vọng trong căn phòng trống trải.
Hai giờ trước, tin nhắn gửi cho Viêm Lang cũng không có hồi âm.
Sau khi đánh Viêm Lang một cách thô bạo trên phố vào ngày hôm đó, khi trở về nhà Lâm Kỳ liền hối hận.
Nhưng lại nghĩ không thể cứu vãn được thể diện, cảm thấy nếu Viêm Lang thích mình thì anh ta nên là người chủ động xin lỗi mình.
Nhưng đợi mấy ngày nay, không thấy Viêm Lang gửi tin nhắn cho mình, Lâm Kỳ mới từ từ hoảng sợ.
Kiềm chế được kiêu ngạo của chính mình nên đã chủ động liên lạc với Viêm Lang .
Nhưng cuộc điện thoại không ai trả lời, những dòng tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển cả.
Lâm Kỳ đang kìm nén cơn tức giận, rồi tình cờ biết chuyện Lâm Nguyên có thai nên đã lao vào gây rối dùng cậu để trút giận.
Không nghĩ tới, không thể phát tiết ngược lại còn lại nghẹn một bụng chình ình.
Lâm Kỳ giống như một bệnh nhân tâm thần hưng cảm*, cáu kỉnh đi tới đi lui trong phòng, và ném tất cả những thứ trên bàn xuống sàn.
*Hưng cảm là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tìиɧ ɖu͙©, sụt cân...
Mặt khác, tâm trạng của Lâm Nguyên rất bình tĩnh.
Cậu từ từ đứng dậy khỏi giường và bước ra khỏi phòng ngủ với đôi dép lê.
Viêm Đình đang xử lý email trong thư phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ngước nhìn lên thì thấy một cái đầu lông xù xù thò ra từ cửa.
Lâm Nguyên tóc đen mềm mại nằm trên vầng trán trắng nõn của cậu, đỉnh đầu bị cậu xoa loạn vài cái, theo động tác nhẹ nhàng lắc lư.
Đôi mắt màu nâu nhạt ấy rất đẹp, phản chiếu ánh đèn giống như những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Vẻ mặt nghiêm túc của Viêm Đình sớm dịu đi, vẫy tay với cậu "Lại đây."
Chỉ có hai người bọn họ trong thư phòng, trên màn hình máy tính cũng là giao diện hòm thư .
Lâm Nguyên uể oải ngáp một cái rồi đi tới, chủ động ngồi vào trong lòng ngực Viêm Đình.
Hai chân lắc lư, đá văng dép.
Cậu có cái tật xấu, chính là có thảm trong phòng, liền không muốn mang dép thích chạy xung quanh bằng chân trần.
Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, Viêm Đình sợ cậu bị lạnh, hễ nhìn thấy cậu chân trần thì sắc mặt đen lại.
Sau khi nhiều lần như vậy, Lâm Nguyên sợ Viêm Đình thật sự bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, liền nhấc người ném ra ngoài.
Nhiệt độ điều hòa trong thư phòng không quá thấp, không khí rất ấm áp Viêm Đình nhíu mày cúi xuống sờ chân cậu, ấm không lạnh.
"Đừng lo lắng về việc em có cởi dép hay không, muốn nói với anh một chuyện rất quan trọng." Lâm Nguyên nghiêng người bước qua đầu gối.
Mu bàn chân cong