Lâm Nguyên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cậu nửa tỉnh nửa mê, sờ soạng vài cái trên đầu giường.
Sờ sờ điện thoại di động hình vuông, còn không có nhìn ra là của ai, ghé vào lỗ tai nói: "Là ai?"
Mới sáng sớm, phá rối giấc ngủ của người khác là hành vi không đạo đức .
Nhất là làm phiền giấc ngủ của người đang mang thai là điều đáng lên án!
Vừa dứt lời, trên điện thoại liền có tiếng quát lớn cùng câu hỏi "Cậu là ai? Đây là điện thoại di động của Viêm Đình, ai nhờ cậu trả lời? Hôm qua nó đã hứa với tôi là muốn quản lý công ty thật tốt, quay đầu liền đi lêu lổng?"
Người bên kia nói rất nhiều, não bị sâu ngủ chiếm cứ, ý thức còn chưa tỉnh, Lâm Nguyên không hiểu một chữ, lười biếng ngáp một cái: "Anh ấy không có đi ra ngoài lêu lổng , còn đang nằm trên giường tôi ."
"......" Người đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tựa hồ không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy.
Chỉ cần hai chữ trên giường cũng có thể khiến người ta hình dung.
Điện thoại di động bên tai không động tĩnh, Lâm Nguyên chép chép miệng ngủ thϊếp đi.
Vừa chìm vào giấc ngủ, một tiếng quở trách tức giận đột nhiên phát ra từ ống nghe "Người thanh niên, cậu có thể ăn nói lễ phép hơn không!"
"Hả?" Lâm Nguyên thân thể kịch liệt run lên, lại bị đánh thức mở mắt ra ngây người nói: "Tôi chỗ không tao nhã, không nói ở trên giường , chẳng lẽ nói trên đất sao? Có thể nói là do ngài có tư tưởng không thuần khiết , sẽ nghe rằng mọi thứ đều có màu vàng ...!"
Cậu một hồi cãi lại, sau đó nói: "Đúng rồi, ngài là ai? Bán bảo hiểm hay là cửa hàng nào, sáng sớm gọi cho tôi..."
"Ta là cha hắn!" Viêm Chính Bẩm tức giận đến cực điểm.
"Cái gì ? Đùa cái gì vậy ? Gạt người cũng lựa cái nào chân thật xíu.
Bố tôi đã chết từ lâu..."
Lâm Nguyên bị đánh thức, có chút tức giận rời giường vừa mắng vừa nói chuyện, sau này mới nhận ra có gì đó không ổn, giọng nói vừa rồi lúc đầu cũng dần dần yếu đi, cuối cùng nhỏ gần như không nghe được.
Từ từ......!Vừa rồi người nọ nói cái gì?
Là cha hắn, lão cha của Viêm Đình ?
Cũng chính là......!cha vợ ?
Này mới sáng tinh mơ, có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Người đầu dây bên kia dường như tức giận đến không nói nên lời, phi thường an tĩnh Lâm Nguyên mím môi không dám phát ra tiếng động, nhẹ nhàng lật người đưa điện thoại tới tai của người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Viêm Đình vẫn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, dường như vẫn chưa thức dậy.
Lâm Nguyên nghịch ngợm nhéo mũi đem người sống sờ sờ bóp nghẹn tỉnh .
Vừa mở mắt ra đã thấy đứa nhỏ tròn xoe mắt nhìn mình.
Viêm Đình vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt lạnh lùng bình thường kia có chút e dè vừa mới tỉnh dậy.
Giọng nói trầm thấp cũng có chút khàn khàn "Làm sao vậy?"
"Điện thoại của anh." Lâm Nguyên nhắc nhở với đôi mắt trong veo chớp chớp.
Viêm Đình cầm lấy chiếc điện thoại đang dán vào tai và hôn nhẹ lên má anh chàng nhỏ bé trước khi nói: "Xin chào"
Lâm Nguyên thu tay lại, lẳng lặng lùi về phía sau.
Vừa mới nhích ra hai cm, trong không khí đã có thể nghe thấy tiếng gầm thét từ điện thoại.
Gee, đáng sợ!
Lâm Nguyên ngồi dậy, vén chăn chạy ra ngoài "Em đi vệ sinh."
Trước khi lời nói tan biến, đã chạy mất hút không một bóng người.
Để lại Viêm Đình chịu đựng cơn giận của lão gia tử ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong phòng vệ sinh, Lâm Nguyên ngồi ở trên nắp bồn cầu thở ngắn than dài.
Trước khi bước vào Viêm gia, đã xúc phạm cha vợ của mình.
Xem ra, về sau này vẫn còn một chặng đường dài để mình có thể kết hôn với Viêm Đình.
Sáng sớm trên bàn ăn, Lâm Nguyên cắn chiếc thìa sứ trắng ngoan ngoãn há mồm đem miếng bánh mì Viêm Đình đưa qua ăn luôn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại muốn nói lại thôi mà rối rắm một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Cha anh, không nói với anh cái gì chứ?"
Viêm Đình ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt đen và sâu, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Lâm Nguyên: "......"
Xong đời!
Lâm Nguyên nâng lên cái ly, ừng ực ừng ực đem hơn phân nửa ly sữa bò uống sạch, khí phách lau miệng rồi tuyên bố: "Nếu ông ấy dám đuổi em ra khỏi nhà này, thì em sẽ cho con của em cướp tài sản của ông ấy!"
Lâm Nguyên tức giận, căng phồng như một con cá nóc.
"Không sao đâu, cha không nói gì." Viêm Đình múc một thìa cháo đưa lên miệng cậu, cười trêu chọc: "Bé con, em thật lợi hại, có thể làm cho ba tức giận như vậy."
Lâm Nguyên ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, lắp bắp: "Em......!em cũng, cảm thấy chính mình rất lợi hại."
Cậu thậm chí còn nói rằng một ông già khoảng 50 hoặc 60 tuổi có đầu óc màu vàng , e rằng cha của Viêm Đình thậm chí còn không thể hiểu được ý nghĩa của từ đầu óc màu vàng.
Có vẻ như khoảng cách thế hệ không hẳn là một nhược điểm.
Tốt lắm, cậu cần học thêm từ ngữ trên Internet, sau này sẽ thuận lợi cho cậu ấy battle với cha của Viêm Đình .
Để cho ông ấy để cậu và Viêm Đình kết hôn, lần trước để ông ta ép hôn Viêm Đình làm cho cậu tức chết!
Lâm Nguyên trong lòng suy nghĩ rất nhiều, định thần lại thì đã ăn hết đồ ăn trên bàn.
Viêm Đình muốn đi bệnh viện thăm lão gia tử, chuẩn bị mang Lâm Nguyên cùng đi.
Buổi sáng mới xảy ra như vậy vừa ra, Lâm Nguyên cảm thấy hiện tại đi chính mình tự đưa tới cửa ăn đánh, từ chối rất dứt khoát.
"Vậy em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, đừng chạy lung tung." Viêm Đình đã thay quần áo, luôn dặn dò nói.
Lâm Nguyên thân hình thon gò, bụng bầu năm tháng nhìn không rõ lắm.
Mặc một chiếc áo khoác dày và rộng để che đi, vì vậy không thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác thường.
Chính là vì nguyên nhân như thế, Viêm Đình lo lắng cậu không chịu ngồi yên, sẽ lẻn ra khỏi nhà khi mình đi vắng.
Bên ngoài có rất nhiều người và có nhiều xe, nếu chẳng may bị ngã và gặp tai nạn ...
Khi đứa con trong bụng Lâm Nguyên ngày càng lớn, Viêm Đình ngày càng quản nhiều hơn và ngày càng trở nên dài dòng hơn.
Lâm Nguyên đứng phía sau lười biếng dựa vào vai hắn, vẻ mặt chán ghét nói: "Em nghĩ bây giờ anh không giống bạn trai em, mà giống ba em hơn ấy.
Nếu anh cứ nói chuyện như thế này, anh nhất định sẽ già trước tuổi.
Đến lúc đó em sẽ đá anh, lấy tiền của anh đi tìm tiểu thịt tươi.
"
"Em nghĩ hay lắm nha." Viêm Đình nghiêng người, đem cậu bế lên đặt ở trên tủ giày, nhân cơ hội nhéo nhẹ eo, môi mỏng sát vào bên tai thiếu niên, cợt nhã nói: "Nếu không phải trong bụng em có đứa nhỏ, em có tin hay không anh có thể đem em làm đến chết ở nơi này!"
Nghe một chút, đây là lời hổ lang gì đây ?
Quả thực già mà không đứng đắn!
Lâm Nguyên mím môi, hai lỗ tai đều đỏ.
Nhìn thấy đứa nhỏ đỏ mặt vì bị mình trêu chọc, cúi đầu xấu hổ không nói tiếng nào, Viêm Đình sờ đầu rồi mãn