Môi trường trong phòng chứa đồ thực sự tồi tệ, vách tường ẩm mốc mọc đầy nấm mốc đen bao phủ.
Trong góc, có một con nhện nhỏ đang dệt mạng.
Không khí hôi hám, ngột ngạt và hăng hắc Lâm Nguyên chỉ ở lại được mười phút, cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, liền đi ra cửa với chiếc ghế nhỏ.
Nếu bị nhốt trong phòng này một ngày một đêm, cậu sẽ trở thành một xác hai mạng.
Sắc mặt Viêm Lang không tốt lắm, tái xanh.
Một mạng nhện treo trên đầu, lộn xộn như chuồng gà.
Đã hai mươi bốn giờ trôi qua kể từ khi bị trói và bị nhốt trong đó, vẫn chưa ăn một ngụm thức ăn hay uống một ngụm nước nào.
Ăn uống không có hy vọng, đi vệ sinh cũng không có điều kiện, chỉ có thể nhịn nhịn đến sắc mặt tái xanh.
Môi khô nứt, quần áo xộc xệch, hoàn toàn không giống một thiếu gia quý tộc kiêu ngạo thường ngày.
Đem ra đường và nói rằng đây là một người ăn xin hay nhặt rác, nhất định sẽ có người tin.
Lâm Nguyên chỉ là cảm thấy nhàm chán, mới chạy đến nơi này tới cười nhạo cũng không định làm gì.
Kể từ khi mang thai, chỉ số IQ của Lâm Nguyên thường xuyên offline, nhưng ngẫu nhiên cũng online.
Ví dụ như chuyện Viêm Lang bị nhốt, ngoài việc tới cửa tới dây dưa với mình nhất định sẽ còn có nguyên nhân khác .
Sản nghiệp của Viêm gia lớn, mặt ngoài thoạt nhìn như đang hoạt động sôi nổi thịnh vượng , công việc kinh doanh tuyệt vời.
Chỉ là âm mưu và tranh giành quyền lực bên trong thì người khác không thấy.
Lâm Nguyên ngơ ngác ngồi ở cửa phòng chứa đồ, Viêm Lang giãy dụa kịch liệt trong góc, không ngừng nhúc nhích còn đem cái bàn bên cạnh đụng ngã.
Động tác quá lớn, Lâm Nguyên sợ bị quản gia phát hiện nên thu dọn sách vở, dọn dẹp băng ghế nhỏ.
Trước khi bỏ chạy, còn không quên đóng cửa phòng chứa đồ.
Phòng chứa đồ là tầng hầm ngầm, có cầu thang nối với tầng trệt.
Lâm Nguyên từ từ bò lên trên, vừa bò vừa nghĩ nếu không thấy Viêm Lang , liệu cha mẹ hắn có tìm không.
Mà hiện tại Viêm Đình đem hắn nhốt lại, có phải hay không đã biết Viêm Lang cùng mẹ hắn đang cố gắng giở trò trong bóng tối.
Lâm Nguyên suy nghĩ lung tung, bước lên bậc cuối cùng vươn tay mở cửa, bị bóng người kéo dài trên sàn trước mặt làm cho giật mình.
Đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện quản gia đang hơi cúi đầu trên mặt treo nụ cười hòa ái nhìn mình.
Lâm Nguyên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự nói: "Tôi còn tưởng rằng là Viêm Đình."
"Nguyên thiếu gia, trước khi tiên sinh đi có dặn không được để cậu xuống tầng hầm." Quản gia mỉm cười nhắc nhở.
"Được rồi." Lâm Nguyên đưa cho ông cái băng ghế nhỏ mà mình đang cầm "Chuyện này trời biết đất biết, có cháu và ông biết thôi."
"Được." Quản gia cầm lấy ghế gỗ "Chỉ cần cậu vừa rồi không làm gì, thì tiên sinh sẽ không biết."
"Cháu chỉ hù cho anh ta sợ." Lâm Nguyên cúi xuống vỗ bụi trên quần "Ông nhớ cho ăn chút gì đó, đừng để chết đói."
Khi đó, cậu thực sự phải đến nhà tù để thăm Viêm Đình .
Trước khi Viêm Đình ra khỏi nhà, có nói với Lâm Nguyên rằng mình sẽ quay lại ăn trưa với cậu.
Nhưng đợi đến mười hai giờ rưỡi, Viêm Đình vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Nguyên đói đến mức nghĩ rằng có thể có chuyện gì đó xảy ra trong bệnh viện.
Sau đó, nhắn tin với Viêm Đình, rồi bắt đầu ăn một mình.
Đến lúc cậu ăn cơm trưa xong, Viêm Đình cũng chưa trả lời.
Giác quan thứ sáu nói cho Lâm Nguyên biết tình huống bây giờ không ổn chút nào.
Cậu bấm gọi điện thoại, lại không có ai trả lời.
Sau khi Lâm Nguyên ngồi trên sô pha suy tư gần mười phút, liền lên lầu thay một chiếc áo khoác dày, tránh tầm mắt của mọi người trong nhà, lẻn ra ngoài bằng cửa sau.
Cậu mới vừa đi không lâu, một thanh niên đội mũ lưỡi trai xuất hiện ở ngoài cổng sân, sau khi loanh quanh vài vòng rồi bấm chuông cửa.
Người thanh niên có vóc dáng gần giống như cậu, ngay cả phong cách ăn mặc cũng tương tự.
Khu biệt thự nằm ở trung tâm thành phố, giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lâm Nguyên bắt taxi đến bệnh viện.
Trên đường đi, nhiều lần gọi cho Viêm Đình nhưng không ai trả lời.
Nửa tiếng sau, Lâm Nguyên đến bệnh viện tư nhân nơi Viêm Chính Bẩm đang ở.
Xuống taxi, cậu vào một quán trà sữa bên đường tìm một góc ngồi xuống.
Hôm nay là cuối tuần, bệnh viện rất đông, quán trà sữa có chút đơn sơ nhưng cũng đông khách ra vào, đa số là học sinh cấp hai gần đó.
Lâm Nguyên có ngoại hình nhỏ nhắn, quần áo tương đối trẻ trung, ở giữa một đám học sinh cấp hai không có chút khác biệt nào.
Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại vang lên.
ID người gọi là một chuỗi số không có chú thích.
Lâm Nguyên do dự một chút rồi nhấn nút trả lời.
Giọng của Tần Miện nhanh chóng truyền qua điện thoại "Ở nhà đừng chạy lung tung, tôi đến đón cậu ngay."
Tần Miện nói rất nhanh, giọng điệu có chút lo lắng.
Bị bao vây bởi tiếng huyên náo ồn ào của học sinh trung học, Lâm Nguyên siết chặt khớp ngón tay cầm điện thoại, sắc bén hỏi: " Viêm Đình đã xảy ra chuyện?"
Cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Miện.
Tần Miên bị giọng điệu của cậu làm cho sửng sốt một hồi, mấy giây sau mới trả lời: "Đúng vậy, hiện tại tôi cũng không liên lạc được."
Điện thoại im lặng trong giây lát, không có tiếng động.
"Cậu đừng lo lắng quá, chắc không sao đâu." Tần Miện đẩy cửa xuống xe, an ủi "Bên đó hình như ồn ào lắm, cậu không ở nhà à?
Đang nói chuyện điện thoại, Tần Miện thuận tay bấm chuông cửa biệt thự Viêm Đình.
"Tôi đã vào nhà cậu, xuống dưới nhà đi.
À, cậu đang ở trong phòng khách hả.
Rồi rồi tôi nhìn thấy cậu rồi ."
Đô đô đô......
Có tiếng điện thoại vang lên, trong quán trà sữa ồn ào, Lâm Nguyên vẫn ở vị trí cũ thật lâu không nhúc nhích.
Cho đến khi, cô nhân viên đặt ly trà sữa nóng trước mặt.
Mùi vị ngọt ngào tràn đầy xông vào lỗ mũi, Lâm Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại.
Vừa rồi Tần Miện nói thấy mình ở trong phòng khách, nhưng rõ ràng mình không ở nhà......
Tần Miện đã nhìn thấy ai?
Giờ phút này, điều mà Lâm Nguyên nên làm nhất chính là vội vàng quay lại tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cậu không nhúc nhích, bình tĩnh cầm ly trà sữa nóng trong tay lên, cúi đầu nhấp vài ngụm.
Chất lỏng ấm áp và thơm mát trượt xuống cổ họng, xua tan đi cái lạnh trong người.
Cách cửa bệnh viện không xa, có người chạy tới.
Đây là một ngày bình thường, nhưng vào một thời điểm không xác định mọi thứ đã thay đổi.
Trong sách, Viêm Lang và mẹ cậu ta hai năm sau mới động thủ với Viêm Đình .
Nhưng kể từ khi Lâm Nguyên bước vào cuốn sách và thay đổi số phận pháo hôi của thân thể này, mọi thứ cũng đã thay đổi.
Viêm Chính Bẩm té ngã nằm viện, Viêm Lang nhà trên dây dưa......
Có lẽ, nó không phải là một sự kiện tồn tại đơn lẻ mà có thể được kết nối với nhau bằng một cơ hội tiềm ẩn nào đó và chưa được biết đến.
Thậm chí, bao gồm một giờ trước cậu ra khỏi nhà , dễ như trở bàn tay tránh đi tầm mắt mọi người, cũng có thể là một phần