Lão gia tử rất tức giận, xuống tay không nhẹ.
Viêm Đình không chỉ bị đánh bầm tím ở bắp chân mà khi né tránh, mông cũng không thoát khỏi, đáng thương mà ăn vài cây.
Ba mươi tuổi còn bị đánh, nếu cái này lòi ra, nhất định sẽ bị người khác cười nhạo.
Viêm Đình đi đến đâu cũng đều là khuôn mặt lạnh băng, lãnh khốc lại hách người, như khối băng thành tinh cứ như vậy đi ra ngoài.
Ngay khi những người hầu trong biệt thự nhìn thấy dáng vẻ này của tiên sinh, toàn trốn đến rất xa, ai cũng không dám đến trước mặt.
Vào đầu năm mới, việc đi thăm nhà họ hàng là một phong tục hàng nghìn năm của người Trung Quốc.
Theo bối phận của Viêm Đình tại gia tộc , thì không cần phải chủ động bước vào cửa nhà ai.
Những năm trước, đều là chi phụ mang theo bao lớn bao nhỏ quà tặng đến nhà cũ, để chúc Tết ông cụ.
Tốt xấu gì cũng là Tết Nguyên Đán, nhân tình lui tới không thể thiếu.
Ông cụ vào ngày mùng một đã trở về nhà cũ, cùng một bác sĩ gia đình.
Nhà họ Viêm và nhà họ Tần có mối quan hệ tốt đẹp, khi Viêm Đình đi du học sau khi quen biết Tần Miện, mẹ của Tần Miện rất thích hắn và chăm sóc hắn rất chu đáo, mỗi lần mua gì đó cho con trai, bà cũng đều mua cho một cái, yêu thương rất nhiều.
Ngày thường bận rộn công việc, chỉ trong dịp Tết mới thảnh thơi hơn một chút.
Trong vài năm trở lại đây, Viêm Đình sẽ đích thân mang quà đến thăm dì Cố.
Năm nay cũng không ngoại lệ, Viêm Đình đã chuẩn bị trước quà và đưa Lâm Nguyên đi cùng.
Mặc dù hiện tại tiểu gia hỏa chưa muốn kết hôn nhưng Viêm Đình muốn đưa cậu về ra mắt họ hàng làm quen, thật ra cũng là đang ngấm ngầm muốn cho người khác biết vị trí của Lâm Nguyên trong lòng và không để người khác coi thường cậu.
Đó là người yêu sẽ kết hôn với hắn trong tương lai, cũng là người bạn đời sẽ bên nhau trọn đời, là vảy ngược không ai có thể chạm vào.
Mỗi năm, Viêm Đình sẽ đến cửa vào mùng một, như thể một thỏa thuận đã được hình thành.
Tần Miện sáng sớm đã bị mẹ đánh thức từ trên giường, híp mắt ăn xong bữa sáng trong tình trạng nửa ngủ nửa mê, dựa vào vách tường ngoài cổng, chờ Viêm Đình tới cửa.
Năm nay, Viêm Đình dường như không đến đúng giờ.
Mặt trời lên cao, tiết trời quang đãng, mặt trời sắp nhảy đến giữa bầu trời, Tần Miện hút xong điếu thuốc thứ năm, chiếc Maserati màu đen cuối cùng cũng chậm rãi chạy qua cổng sân.
Tần Miện vứt tàn thuốc đi, gỡ gói bạc hà nhét vào miệng, đưa đầu lưỡi đẩy vào trong miệng, xoay người rồi mới nhấc chân đi đón.
Tài xế không đi theo, Viêm Đình tự mình lái xe.
Hắn xuống xe, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ cúi người tháo dây an toàn cho Lâm Nguyên, cả quá trình này cũng không thèm nhìn Tần Miên.
Tần Miện ngồi trên nắp xe hai tay đút túi, thở dài mấy tiếng, châm chọc nói: "Tớ từng nghe nói qua một lần có vợ thì sẽ quên mất anh em, tôi vẫn không tin, mà xem ra tôi còn quá ngây thơ.
"
"Không có gì lạ." Viêm Đình đáp mà không ngẩng đầu lên, trong giọng nói trầm ấm có chút băng lãnh.
"Chậc chậc" Tần Miện nhẹ giọng nói, nhếch mép cười không chút lưu tình đâm vào anh em của mình hai nhát dao "Chẳng qua cậu là một khối băng, thật là cảm ơn Lâm Nguyên nhìn trúng cậu."
Lâm Nguyên đỡ cánh tay Viêm Đình từ trong xe bước xuống , cười hì hì chớp động đôi mắt, ngữ khí rất là kiêu ngạo mà nói: "Khối băng có nhiều tác dụng, mùa hè còn có thể giải nhiệt, không giống ong mật, chỉ biết vẫy hai cái cánh bay bay ."
Tần Miện sững sờ một lúc lâu, mới nhận ra Lâm Nguyên đang chế nhạo mình là ong mật chuyên môn bay giữa đám hoa
Mức độ đáp trả này, so với Viêm Đình chỉ có hơn chứ không kém.
Quả nhiên là người một nhà.
Tần Miện cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng xuống khỏi nắp xe, đút hai tay vào túi quần bước đi không ngoảnh lại, rất lạnh lùng.
Lấy hộp quà từ trong cốp xe ra, Viêm Đình nắm tay Lâm Nguyên, chậm rãi đi vào nhà.
Tần gia so với Viêm gia, lục đục với nhau cũng không ít.
Mẹ của Tần Miện những năm gần đây sức khỏe không tốt lắm, lại trải qua một cuộc phẫu thuật lớn cách đây vài năm.
Kể từ đó, Tần Miện liền đem mẹ an trí ở tòa biệt viện vùng ngoại thành này tu dưỡng thân thể, rời xa tranh đấu ở nhà chính.
Trong biệt viện không gian yên tĩnh, thường ngày là bảo mẫu chăm sóc mẹ Tần Miện sống ở nơi này, cũng không có chen chúc.
Bụng của Lâm Nguyên không còn có thể che hết được nữa, được bọc trong chiếc áo khoác rộng rãi, vẫn có thể nhìn thấy đường cong của bụng bầu.
Ngoại trừ Viêm Đình, chỉ có những người trong biệt thự biết chuyện cậu mang thai.
Đây là lần đầu tiên đi theo Viêm Đình đi gặp những người khác, Lâm Nguyên có chút căng thẳng.
Sau khi vượt qua ngưỡng cửa, cậu giảm tốc độ đi sau Viêm Đình một bước, đi theo phía sau trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Viêm Đình nắm chặt tay Lâm Nguyên, nhẹ nhàng an ủi "Ngoan, đừng sợ, dì Quý rất tốt, không giống Tần Miện."
Tần Miện bị mẹ đuổi ra ngoài giúp xách đồ, vừa đi vòng qua cửa ra vào thì nghe thấy những lời này suýt nữa nôn ra máu.
...!Có vợ quên anh em thì thôi đi, giờ lại vu oan cho anh em để lấy lòng vợ.
Tần Miện cảm thấy mình thật sự quá khó khăn, vết thương của thất tình còn chưa lành lại bị ép ăn một nồi đồ ăn cho chó lớn như vậy.
Này hai người hôm nay căn bản là không phải tới cấp hắn mụ mụ chúc tết, mà là tới cách ứng hắn!
Hai người này hôm nay không đến chúc tết mẹ anh, mà là đến kiếm chuyện !
Tần Miện tức giận đi tới, cầm lấy hộp quà Viêm Đình mang theo, bất cần đời nói: "Cậu đi được rồi, nhà chúng tôi không chuẩn bị cơm cho cậu, Tiểu Nguyên đi vào với anh."
Nói xong, Tần Miện vươn tay muốn nắm lấy cánh tay Lâm Nguyên, còn chưa kịp chạm vào Viêm Đình đã kéo Lâm Nguyên vào trong vòng tay với vẻ mặt hắc tuyến, khí tràng quanh thân đột nhiên bộc phát, mũi nhọn bức người "Cẩn thận bàn tay của cậu."
"Chậc chậc, keo kiệt." Tần Miện chậm rãi rút tay vào trong túi áo khoác, nhướng mày châm chọc "Đến mức này sao?"
Một khi tính chiếm hữu của đàn ông trở nên mạnh mẽ, huống chi cánh tay ngay cả một sợi tóc cũng không được phép cho người khác chạm vào.
Khí thế xung quanh Viêm Đình không hề giảm bớt, trong đôi mắt đen mờ mịt lộ ra tia lạnh "Nếu như cậu không muốn tay, tôi có thể giúp cậu."
Lâm Nguyên bị Viêm Đình ôm vào trong áo khoác chui ra cái đầu lông xù xù, sau khi nhìn đi nhìn lại giữa Viêm Đình và Tần Miện vài lần, âm thầm cười thầm một tiếng "Hai người thật là trẻ trâu, nếu muốn đánh nhau thì mau đánh đi nhìn chằm chằm nhau cũng không phân biệt thắng bại, nhìn chằm chằm một hồi con mắt sẽ đỏ lừ đấy.
"
Nghe vậy, Viêm Đình cùng Tần Miện nhìn nhau chằm chằm trong vài giây rồi dời mắt đồng thời phát ra một tiếng hừ lạnh không phục.
Khung cảnh chẳng khác nào học sinh tiểu học, giận dỗi vô cùng ấu trĩ.
"Nguyên Nguyên, chúng ta đi không để ý tới hắn."
"Đi đi, ai quan tâm cậu."
Lâm Nguyên bị Viêm Đình nửa kéo nửa ôm bước vào nhà: "..."
Gặp qua ấu trĩ, chưa thấy qua ấu trĩ như vậy.
Mẹ của Tần Miện xuất thân trong một gia đình thư hương thế gia, bố mẹ đều là giáo viên, sau khi tốt nghiệp bà chọn công việc thiết kế yêu thích và làm việc trong một công ty lớn của nước ngoài.
Bà gặp chồng mình trong một cuộc họp thường niên của công ty, lúc đó bà không biết thân phận của đối phương, còn nghĩ rằng là một nhân viên bình thường như mình.
Mãi