"Chia sẻ kinh nghiệm ?" Viêm Đình gõ ngón tay lên chiếc búa nhỏ hai lần, trầm ngâm nhìn Tần Miện, khóe miệng mang một chút hứng thú nói: "Thì ra là như vậy.
Tần Miện có chút luống cuống, anh cảm giác được Viêm Đình nhìn mình không đúng.
Phi thường không thích hợp.
Thật giống như mình mới vừa bại lộ cái gì đó.
Tần Miện xương sống cứng như miệng vịt chết, chính mình nói lỡ miệng cũng sẽ không thừa nhận.
Nheo mắt cảnh giác, bắt gặp ánh mắt không che giấu của Viêm Đình, nghiến răng hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Đang nói chuyện, Tần Miện vô thức lùi lại một bước.
Động tác đụng quá mạnh nên nơi bị trầy da bầm tím truyền đến cơn đau khiến anh phải hít hà một hơi.
"Cậu nghĩ sai rồi, lý do mà tôi từ chối leo thang khác với lý do của cậu ." Viêm Đình nhìn Tần Miện ánh mắt càng ngày càng trêu tức, hơi nhướng mày, hứng thú mười phần nói "Nhìn vào tình huống của cậu, thôi thì tôi đành sửa thôi."
"Đưa đinh cho tôi." Viêm Đình bước lên hai bậc thang, không dám ngồi.
Tần Miện nâng mông đi qua, mặt lạnh đưa ra cái đinh "Muốn cười thì cười."
"Không cười."
"Đánh rắm! Có bản lĩnh đừng nhịn!" Tần Miện cáu kỉnh giật giật tóc, giọng điệu uy hiếp nói: "Chờ tôi bắt được nhược điểm của cậu, xem tôi cười chết cậu !"
Viêm Đình cầm một cây đinh sắt trong tay và nhướng mày.
"Hiện tại tôi rất thông cảm cho cậu." Mỗi lần Tần Miện đưa một cây đinh đều cố ý chĩa đầu nhọn về phía Viêm Đình, muốn đâm chết hắn miệng cũng không nhàn rỗi "Việc của tôi, Lâm Nguyên nhà cậu đã biết từ lâu.
Em ấy không nói cho cậu biết rõ ràng là không tin cậu một chút nào.
"
Viêm Đình quay sang bên cạnh, Tần Miện cố ý làm ra vẻ khiêu khích "Giữa những người yêu nhau điều quan trọng nhất chính là sự tin tưởng, điều đó có nghĩa là em ấy không hề yêu cậu."
Tần Miện từ trước đến nay là có thù oán tất báo, thấy Viêm Đình không cười được nữa vì những gì mình nói thoải mái đút hai tay vào túi, xoay người vênh váo bỏ đi.
"Bé nhà tôi không yêu tôi, thì còn có thể yêu ai nữa?" Viêm Đình tự lẩm bẩm một mình, khóe miệng nở nụ cười, nhảy từ trên bậc thang thép không gỉ xuống từ từ vỗ bụi trên quần áo.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Miện đi xa, trong mắt tối sầm lại.
Một lát sau, không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
Khi Lâm Nguyên tìm thấy Viêm Đình, hắn đang sửa chữa lại mái che một mình.
Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Tần Miện, Lâm Nguyên nhanh chóng chạy lon ton tới đỡ lấy thang, rầu rĩ không vui nói: "Anh Tần lười quá, dì Quý kêu hai người cùng nhau sửa chữa, giờ chỉ có một người."
Nghe thấy tiểu gia hỏa bất công vì mình, Viêm Đình rất cao hứng càng dùng sức đóng đinh "Bảo bối , em đã biết Tần Miện là 0 rồi sao?"
"Ừm..." Lâm Nguyên không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, vì vậy sững sờ trước khi thành thật gật đầu "Lần đó ở trường đua ngựa, tiền bối Chu nói với em rằng anh ấy không phải vậy, vì vậy em mới phân tích suy nghĩ của mình.
"
Lâm Nguyên mím mím môi, ngẩng đầu nhìn Viêm Đình, thấp giọng giải thích: "Em không cố ý không nói cho anh biết, đây là chuyện ** của anh Tần, em không thể nói nhiều."
"Anh biết." Viêm Đình cúi người nắm lấy tay Lâm Nguyên và hôn lên, sủng nịch nói: "Em làm gì cũng đúng."
"..." Lâm Nguyên trong nháy mắt ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy mình là Đát Kỷ hại nước hại dân.
Vừa định mở miệng sửa lại suy nghĩ không bình thường của Viêm Đình, lại nghe thấy hắn nói: " Anh chỉ ngạc nhiên, người cuối cùng thèm muốn phía sau của Tần Miện.
Cỏ trên mộ hình như đã cao mấy thước.
"
Lâm Nguyên lập tức trợn to hai mắt "Vậy thì tiền bối Chu sẽ rất nguy hiểm, anh Tần sẽ không giết anh ấy đúng không?"
"Có vẻ như, không đâu." Viêm Đình sửa lại xong mái nhà bị dột, bước xuống khỏi thang.
Lâm Nguyên vô thức nắm lấy tay hắn, bị hắn né tránh.
"Bảo bối, trên tay anh đều là gỉ sắt, chờ anh rửa sạch sẽ đã."
Viêm Đình ngồi xổm dưới đất để đóng hộp dụng cụ, Lâm Nguyên đứng bên cạnh quan sát, đôi mày thanh tú nhăn lại vì tức giận khi nhìn thấy Tần Miện từ trong phòng đi ra.
Nhưng cậu cũng không nói gì liền đi qua phía Tần Miện.
Tần Miện chào hỏi, nhưng Lâm Nguyên lại mặc kệ anh ta.
"Này, Tiểu Nguyên Nguyên, đang nhìn anh bằng cái ánh mắt gì đấy, anh chỗ nào đắc tội em hả ?" Tần Miện thấp giọng gầm lên, bờ vai đột ngột trùng xuống.
Viêm Đình một tay cầm hộp dụng cụ, tay kia đánh vào vai anh ta, thì thầm: " Cậu không đắc tội em ấy, nhưng cậu đắc tội chồng em ấy."
Bị ép ăn thức ăn cho chó vô cớ, Tần Miện hừ một tiếng "Hừ...!không muốn mặt mũi nữa à?"
Viêm Đình rút tay về "Mặt đương nhiên là muốn, bảo bối nhà tôi thích nhất là khuôn mặt đẹp trai này của tôi ."
Tần Miện tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi.
Trước khi chờ anh giơ chân đá qua thì Viêm Đình đã chậm rì rì mà đi rồi.
Có một dấu tay rỉ sét màu đỏ sẫm trên vai áo sơ mi trắng của anh ta.
Một chiếc áo sơ mi may thủ công bản giới hạn đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Viêm Đình cùng Lâm Nguyên không hổ là người một nhà, tính mang thù và bênh vực người nhà đều giống nhau như đúc.
Ngày lễ luôn trôi qua nhanh chóng, sau ngày mồng bảy Tết Viêm Đình phải quay lại làm việc ở công ty, để lại một mình Lâm Nguyên ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, không có gì để làm thì đi dạo từ trên lầu xuống dưới lầu.
Trường học bắt đầu vào học ngày 15 tháng Giêng âm lịch sau tết Nguyên Tiêu, đứa con trong bụng Lâm Nguyên đã được hơn tám tháng, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh nên cậu không thể trở lại trường học.
Thời gian, cậu chỉ có thể tạm thời nghỉ dài hạn.
Những ngày tháng dưỡng thai ở nhà rất nhàm chán, Lâm Nguyên lại bắt đầu quay lại công việc kinh doanh cũ là phát sóng trực tiếp.
Viêm Đình quy định nghiêm ngặt rằng cậu chỉ được phát trực tiếp tối đa một giờ mỗi ngày.
Cuộc đấu tranh của Lâm Nguyên không hiệu quả nên buộc phải thỏa hiệp.
Nội dung của buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên là bịa chuyện để mắng nhiếc Viêm Đình.
Trong câu chuyện của Lâm Nguyên ,