Nhận thấy tầm mắt của Ngôn Án, Kỳ Duyên ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày, có chút khó hiểu.
Ngôn Án nhìn hắn một cái đầy thâm ý, d/rời mắt đi, cầm lấy cái bát không ở trước mặt, xới đầy một bát cơm tẻ lớn, sau đó ăn hết món này đến món khác.
Đầy đủ sắc hương vị, là hương vị mà cô chưa bao giờ được hưởng qua. Cô ăn đến mức bụng hơi căng nhưng vẫn còn muốn ăn tiếp.
Vì sao trước kia cô lại không biết đồ ăn ở nhân gian ngon như vậy chứ? Nếu biết sớm thì cô cũng không sai lầm nhiều thế này.
Đều tại Kỳ Duyên làm cô hiểu lầm. Hai người cùng ăn cơm, đồ ăn đều là hắn nấu.
Khi ấy cô còn hứng trí cầm đũa lên, muốn thử những thứ cô chưa từng tiếp xúc.
Nhưng sau khi ăn xong, nếu không phải quá mặn thì là quá đắng, không thì cũng chẳng có vị gì.
Thử từng món một, không có món nào mà Ngôn Án thấy ngon cả.
Nhưng vẻ mặt Kỳ Duyên lúc đó không hề có chút gì khác lạ. Lúc ăn cơm, động tác cầm bát đũa của hắn thực ưu nhã, chầm chậm, trông cứ như là đang hưởng thụ mỹ thực vậy. Chẳng ai nghi ngờ đồ ăn có vấn đề, chỉ cho rằng vấn đề là do mình.
Ngôn Án cũng cho là như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng khẩu vị của mình không giống nhân loại, quyết tâm về sau nên uống nhiều nước, phơi nhiều nắng, không nên ăn bây bạ.
Mãi cho đến tối hôm nay cô mới phát hiện ra là do trù nghệ của Kỳ Duyên quá kém.
Nhưng vì sao tự hắn ăn lại không có cảm giác gì chứ?
Ngôn Án có chút kỳ quái, cắn một miếng thịt kho, lén nhìn Kỳ Duyên.
Hắn cũng đang ăn cơm, tư thế và vẻ mặt cũng không khác ba năm trước.
Bất luận đồ ăn trước mặt có khó ăn hay không thì vẻ mặt hắn vẫn không đổi.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy có vấn đề gì sao?
Ngôn Án nghĩ không ra, trong lòng cảm thấy lạ nhưng cũng không nói.
Dù sao cũng đang trong lúc quay chương trình, hơn nữa cũng đã ly hôn, cô không có tư cách gì.
Ngôn Án lắc lắc đầu, không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, tập trung vào mỹ thực trước mắt.
Từ nay, cánh cửa của thế giới mới mở rộng trước mắt cô.
Trên bàn, Lương Bạch Vũ nhìn dáng vẻ của cô, có chút kinh ngạc, không biết bạn mình phát điên cái gì rồi. Trước kia không phải mắng đồ ăn của nhân loại khó ăn với hắn, còn bảo sau này nhất định sẽ không ăn đấy sao?
Trong lòng Ôn Dạng chửi thầm. Mới nãy còn nói cái gì mà không ăn. Kết quả, Giang Thiên vừa mới gọi lại, bộ dạng cô ta chẳng khác nào quỷ chết đói đầu thai.
Đúng là cái đồ trong ngoài bất nhất, hơn nữa còn đần độn không chịu được. Đây là chương trình phát sóng trực tiếp đó. Biểu hiện của Ngôn Án như vậy e là sẽ bị mắng chết.
Nghĩ vậy, Ôn Dạng mím môi, hơi ngượng ngùng cười, vô thức liếc mắt nhìn Kỳ Duyên, trong mắt chất chứa thâm ý và mong chờ.
_____
Hôm nay là ngày đầu quay chương trình, lúc đến Nam Mộc Hương đã là ba, bốn giờ chiều.
Ăn xong cơm tối một lúc là đã tới chín giờ tối.
Trước khi ký hợp đồng đã nói rõ rằng thời gian phát sóng trực tiếp là từ chín giờ sáng đến chín giờ tối.
Hơn chín giờ một chút, chương trình liền ngừng quay.
Vất vả cả một ngày, các khách mời lục tục lên lầu rửa mặt, nghỉ ngơi.
Ba nữ khách mời dùng chung một nhà vệ sinh. Sau khi Kỷ Lan lên liền cầm đồ dùng tắm rửa và quần áo đi tắm.
Mà Ngôn Án ở trong phòng, nhìn bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc lăn ra khỏi túi, biến thành hình người, cuối cùng cũng nhớ đến một chuyện.
Ngôn Mông Mông vẫn còn đang ở chỗ Kỳ Duyên chưa được cứu về.
Giữa mẹ và con luôn có thần giao cách cảm, cô có thể cảm giác được Ngôn Mông Mông hiện tại vẫn đang an toàn.
Nhưng không ai có thể bảo đảm Ngôn Mông Mông có thể bình an mãi ở chỗ Kỳ Duyên. Ai biết được lát nữa hắn có cắt Ngôn Mông Mông ra pha nước chanh không.
Nghĩ đến đây, Ngôn Án rùng mình một cái, muốn xuống lầu giết tới cửa.
Tưởng tượng đến cảnh Kỳ Duyên không chịu trả lại quả chanh, còn suýt nữa thì cắt mướp đắng, cô lại cảm thấy không ổn.
Hắn không muốn trả, có lẽ là do lúc đầu cô biểu hiện quá lo lắng, sốt ruột, cho nên đã khiến hắn sinh nghi.
Trong chuyện chăm sóc hạt giống bảo bảo, Ngôn Án vẫn vô cùng cẩn trọng.
Bạn nhỏ Ngôn Khốc Khốc thấy vẻ mặt Ngôn Án biến hoá, hết đau khổ lại u sầu: "Mẹ ơi, có phải anh trai đang gặp nguy hiểm không? Cái người xấu kia suýt nữa thì cắt con, có khi nào hắn cũng sẽ cắt anh trai không?"
Ngôn Án thở dài: "Khó nói."
Ngôn Khốc Khốc nghe vậy suýt nữa thì oà khóc: "Vậy làm sao bây giờ? Mẹ mau nghĩ cách cứu anh trai đi."
Ngôn Án kéo kéo phiến lá trườn ra trên đỉnh đầu mình: "Cũng không biết anh trai con có thể lén chạy ra không."
Ngôn Khốc Khốc nói: "Anh trai chắc chắn không làm được đâu. Hiện tại hẳn là anh đang rất sợ hãi, anh ấy sẽ sợ quá mà quên chạy! Hơn nữa hiện tại anh trai là quả chanh. Mẹ đã nói rồi, quả chanh không được động đậy. Anh trai luôn luôn nghe lời."
Ngôn Án ngửi mùi đắng chát nhàn nhạt trong không khí, nhìn mướp đắng bảo bảo vì lo cho anh trai mà sốt ruột, lấy di động ra: "Để mẹ hỏi xem chú bồ câu có thể giúp không."
Án Án rất cần tiền: Bồ câu, cứu với! Không xong rồi, Ngôn Mông Mông bị Kỳ Duyên cầm đi!
Ku ku ku: Sao cháu trai lớn của tớ lại bị Kỳ Duyên mang đi được?
Án Án rất cần tiền: Bởi vì tớ