Hai nữ thủ vệ đang canh giữ Thẩm Châu Hi và Lý Vụ thất thần, lực chú ý trước sau đều đặt ở động tĩnh bên ngoài phòng.
Ngoại trừ lúc bọn họ tới gần cửa sẽ bị quát lớn thì những lúc còn lại hai người đó đều như không thấy bọn họ.
Nhờ việc này mà hai người có thể dựa vào cửa sổ thấp bé để theo dõi tình huống bên ngoài.
Cuộc chiến đã đi vào đối kháng chính diện, căn cứ vào số lượng người của Nhung tộc bị thương được khiêng về thì có thể nói đám người ngoại lai kia đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cũng phải thôi, Thẩm Châu Hi chỉ thấy nơi này có thạch mâu, và cung tên gỗ, đá cũng được dùng làm vũ khí.
Nhung tộc được trang bị đơn sơ như thế thì sao có thể chống lại người bên ngoài chứ?
Nếu cứ thế này Nhung tộc hẳn sẽ chỉ có chiến bại.
Xuyên qua cửa sổ hẹp nhỏ Thẩm Châu Hi thấy nữ tộc trưởng của Nhung tộc đứng trước phòng, mặt ngưng trọng nói gì đó với mấy nữ tử cường tráng.
Mấy nữ tử kia không biết nói gì với bà ta mà bà ta trầm tư một lát, cuối cùng cũng gật đầu trước sự thúc giục của những người khác.
Không biết vì sao Thẩm Châu Hi lại cảm thấy bất an.
Hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, rừng cây rộng lớn bị bóng đêm cắn nuốt, đống lửa trại trước cửa phòng tộc trưởng vẫn cháy hừng hực.
Ánh lửa màu cam giống lưỡi rắn co rụt lập lòe trên hình khắc ở cột đá bốn phía.
Chỉ trong một lát ngắn ngủi tiếng đánh giết càng lớn hơn.
Thẩm Châu Hi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Một mũi tên bay vút qua trước mặt nàng, suýt thì xuyên qua cửa sổ.
Ba vị nữ trưởng lão dũng mãnh nhanh nhẹn cầm mấy cây rìu đá vừa nhìn đã thấy nặng sau đó anh dũng đứng trước dàn tế.
Bọn họ cao giọng chỉ huy tộc nhân tác chiến.
Vị nữ tộc trưởng mặc da hổ trắng kia lại không thấy tung tích đâu.
Một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới, tường gỗ bảo hộ bộ lạc khỏi kẻ địch và dã thú đổ sập xuống.
Binh lính mặc áo giáp da và cầm trường đao xông vào.
Người của Nhung tộc vốn đang chống đỡ lập tức chạy tứ tán, những người chạy chậm lập tức bị sống đao đập cho ngất đi.
Thẩm Châu Hi thấy thế thì rất kinh ngạc.
Nàng quan sát thêm thì thấy mọi binh lính đánh tới đều tránh điểm yếu hại của người trong Nhung tộc, hoặc dùng sống đao hoặc dùng chuôi đao áp chế bọn họ.
Sau đó có một hai người khác thuần thục dùng dây thừng trói những người kia lại.
Nàng thấy bọn họ mặc áo giáp da không có ký hiệu thì vốn tưởng bọn họ là phỉ tặc nhưng có vẻ không phải thế.
“Nàng có thấy áo giáp da của bọn họ ướt không?” Lý Vụ bỗng nhiên thấp giọng nói, “Bọn họ tiến vào theo đường thủy, ở đáy vực khẳng định có dòng nước thông với bên ngoài.”
Người của Nhung tộc liên tiếp bại trận, mấy nữ trưởng lão cũng múa rìu tham chiến.
Hai nữ nhân trông coi Thẩm Châu Hi và Lý Vụ rốt cuộc không nhịn được nữa mà cũng cầm thạch mâu xông ra ngoài.
Không có người trông coi thế là Lý Vụ lập tức lôi kéo Thẩm Châu Hi luồn ra khỏi nhà giam nhỏ.
Bên ngoài chỗ nào cũng là người của Nhung tộc bắn tên, ném đá, tiếng vang leng keng truyền tới không ngừng.
Lý Vụ ôm Thẩm Châu Hi vào lòng bảo vệ và nhanh chóng di chuyển tới một góc an toàn.
Hắn ra hiệu cho nàng ý bảo nàng an tĩnh ngồi đợi.
Thẩm Châu Hi gật đầu đồng ý một cái thế là Lý Vụ nhìn quanh rồi nhanh chóng vọt ra ngoài che miệng một tên lính ở gần đó và kéo về góc kia.
“Ngô ngô ngô ——” tên lính kia mang vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Lý Vụ.
Lúc này hắn quần áo rách nát, trên cằm là râu dài, quả thực không khác gì dã nhân trong núi.
“Nói! Các ngươi từ đâu tiến vào?!” Lý Vụ dùng dao đá nhặt được trên mặt đất đè trên cổ tên kia và thấp giọng ép hỏi.
Tiểu tốt lắp bắp nói, “Các ngươi là ai? Cũng là một đám với bọn dã nhân kia sao?”
Lý Vụ lại ấn con dao mạnh hơn, giọng hung ác nói: “Hiện tại là lão tử đang hỏi ngươi đó!”
“Từ mạch nước ngầm bên ngoài tới……” Tiểu tốt sợ hãi nói, “Chúng ta theo dòng nước chảy vào……”
“Các ngươi tiến vào làm gì?”
“Ta…… Ta cũng không biết tiến vào làm gì……” Tiểu tốt còn nhỏ, vừa bị ép hỏi thì đã bật khóc, “Ta còn tưởng bên trong cùng lắm thì có thủy quỷ hay con khỉ, ai biết vừa ra khỏi động đã gặp dã nhân.
Chúng ta chẳng hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng bọn họ vừa thấy chúng ta là đã giết vài người.
Tướng quân cực kỳ tức giận, nói là muốn dạy cho đám người này một bài học……”
“Tướng quân dẫn dắt các ngươi tên là gì?!” Lý Vụ thấp giọng gầm lên.
“Là, là……”
Tiểu tốt vừa muốn nói ra tên vị tướng quân kia thì một giọng nói ồm ồm, khẩu âm cổ quái nhưng quen thuộc vang lên trước giàn tế.
“Các ngươi con mẹ nó đồ rùa đen, đánh người của lão tử bị thương rồi còn muốn chạy à? Các ngươi tưởng bở! Mau ra đây dập đầu xin lỗi gia gia rồi thuận tiện giúp chúng ta tìm hai người thì ta mới tha thứ cho các ngươi lần này!”
Thẩm Châu Hi chấn kinh mà biến sắc sau đó theo bản năng nhìn Lý Vụ.
Bọn họ đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương!
“Lão đại của các ngươi đâu? Sao chỉ có đám tôm tép thế này?” Ngưu Vượng bước nhanh ra khỏi chỗ tối, cả người xuất hiện trong ánh lửa chiếu sáng.
Mấy tháng không gặp lúc này tóc hắn đã dài tới cổ và được thả sau đầu bộ dạng chẳng ra gì, quả thực có vài phần phóng đãng không kiềm chế.
Một bóng đen giấu trên mái nhà gỗ tối tăm đang nhắm về phía Ngưu Vượng.
Thẩm Châu Hi thấy thế thì hét lên, đúng lúc một vóc người cao to đủ để dọa toàn bộ người ở đây bước tới đá văng thân thể dày như tường thành của nữ trưởng lão.
Lý Côn!
Thẩm Châu Hi theo phản xạ có điều kiện muốn đứng lên nhưng Lý Vụ ở bên cạnh đã ấn nàng xuống.
Nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy trong mắt hắn là khiếp sợ và vui sướng giống mình nhưng hắn cố nén xúc động mà ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích.
Vì thế Thẩm Châu Hi đành phải nhẫn nại tiếp tục quan sát.
Ngưu Vượng và Lý Côn lần lượt xuất hiện, sau đó binh sĩ mặc áo giáp mang vũ khí ngày càng nhiều.
Nhung tộc càng không có khả năng phản kháng.
Lúc cuộc chiến đang nghiêng về một bên, quân đội mang giáp sắt đang chuẩn bị tuyên bố thắng lợi và kết thúc thì mặt đất bỗng truyền đến rung động.
Không biết vì sao đám người Nhung tộc đang bị kiềm chế lập tức kích động.
“Mọi người cảnh giác!” Đám binh lính mặc áo giáp nhìn nhau, Ngưu