Mộ chôn di vật thì không cần, nhưng xung đột trước mắt mà không nhanh chóng giải quyết thì tất nhiên sẽ tạo ra rất nhiều mộ mới.
Bọn họ ngôn ngữ không thông, làm sao để biểu đạt thái độ không muốn gây chiến một cách nhanh nhất bây giờ?
Thẩm Châu Hi vừa cân nhắc thì tầm mắt lập tức chú ý thấy một người của Nhung tộc đang rên rỉ ở cách đó không xa.
Đó là một thiếu nữ chừng 13-14 tuổi, trên mặt là vẻ trẻ con chưa hoàn toàn biến mất, đôi mắt to trong vắt kia rưng rưng.
Bởi vì lúc trước binh lính tức giận đổi sống đao thành lưỡi đao chém lên vai nàng ta nên lúc này máu tươi gần như ướt cả ngực đứa nhỏ.
Thẩm Châu Hi không hề nghĩ ngợi đã vọt qua dùng sức ấn tay lên đầu vai đang chảy máu của thiếu nữ.
“Ngưu đại ca, lại đây giúp ta!” Nàng ngẩng đầu hô.
Ngưu Vượng ngây người trong chốc lát sau đó bước nhanh tới phía nàng.
Tộc nhân của Nhung tộc thấy Thẩm Châu Hi đụng vào người của tộc mình thì khẩn trương nắm chặt vũ khí trong tay.
Có người còn rống to hư trương thanh thế với nàng, khuôn mặt cực kỳ hung ác.
Nhưng nàng coi như không thấy, cứ thế đón lấy miếng vải trong tay Ngưu Vượng rồi lưu loát băng bó miệng vết thương cho thiếu nữ kia.
Trải qua mấy hồi chiến tranh nên hiện tại nàng đã có thể ngựa quen đường cũ mà băng bó miệng vết thương một cách thuần thục.
Nhìn thấy hành động của nàng thế là người của Nhung tộc vốn kích động không hiểu sao lại an tĩnh hơn hẳn.
Đông Mĩ Tễ ngồi trên lưng voi nhíu mày nói gì đó với tộc trưởng.
Sau một lúc lâu nữ tộc trưởng mới huýt sáo một tiếng, con voi bà ta đang cưỡi chậm rãi quỳ xuống.
Nữ tộc trưởng nhẹ nhàng trượt xuống đất, Đông Mĩ Tễ ở phía sau cũng huýt gió một tiếng chỉ huy con voi của mình quỳ xuống.
“Đây chỉ là hiểu lầm, chúng ta không có địch ý!” Thẩm Châu Hi buông thiếu nữ kia sau khi đã băng bó xong.
Nàng đứng dậy thành khẩn nhìn nữ tộc trưởng và Đông Mĩ Tễ rồi lớn tiếng nói, “Tiếp tục đánh nhau sẽ chỉ khiến càng nhiều máu phải đổ! Ta không muốn nhìn thấy người của mình bị thương, các ngươi cũng không muốn thấy tộc nhân của mình bị thương.
Vậy vì sao chúng ta không thể ngồi xuống cùng nhau thương lượng, dùng lời nói hóa giải hiểu lầm này chứ?”
Lý Vụ vẫn uy hiếp nữ trưởng lão kia bằng dao đá, nhưng ánh mắt hắn an tĩnh nhìn về phía Thẩm Châu Hi đang cố gắng hòa đàm.
Đông Mĩ Tễ hết sức chăm chú nghe những câu chữ nàng đã thả chậm tốc độ để nói sau đó truyền đạt lại đại khái ý hiểu của mình cho nữ tộc trưởng.
Hắn bô bô một đống từ ngữ cổ quái, sau đó không khí lập tức an tĩnh, cả hai bên đều đang chờ nữ tộc trưởng tỏ thái độ.
Thế cục tiếp tục căng thẳng hay hai bên sẽ bắt tay giảng hòa, tất cả chỉ phụ thuộc vào một quyết định của vị nữ tộc trưởng có đôi mắt như giếng sâu kia.
An tĩnh trôi qua, cuối cùng nữ tộc trưởng thốt ra một câu đơn trầm thấp.
Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại: “Thả, chúng ta, người nhà ——”
Ánh mắt mọi người đều nhìn Lý Vụ, còn hắn thì không nói một lời mà nhìn chằm chằm nữ tộc trưởng.
Hai người lặng lẽ giằng co một lát, cuối cùng Lý Vụ nhẹ buông tay đẩy con tin về phía trước.
Nữ trưởng lão được tự do thì gào rống một tiếng và xoay người định đánh về phía Lý Vụ!
“Tề lỗ mễ, đạt mễ ai!”
Nữ tộc trưởng gầm lên một tiếng thế là nữ trưởng lão kia giống như bị một bàn tay vô hình nào đó kéo lại.
Bà ta cứ thế dừng bước, tức giận trừng mắt nhìn Lý Vụ một cái sau đó khập khiễng xoay người đi về phía tộc trưởng.
Đợi bà ta đi về phía sau nữ tộc trưởng thì Lý Vụ mở miệng hỏi: “Hiện tại các ngươi đã vừa lòng chưa?”
Đông Mĩ Tễ không phiên dịch, nhưng mẹ hắn có vẻ đã đoán ra ý.
Bà ta thấp giọng ra lệnh một lần nữa, đám người trong tộc thoáng nhìn nhau sau đó lục tục thu lại thạch mâu và cung tên trong tay.
Nữ tộc trưởng đồng ý ngồi xuống trao đổi!
Thẩm Châu Hi vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy tới bên cạnh mấy người Nhung tộc bị trọng thương và chỉ huy Ngưu Vượng giúp đỡ mình băng bó miệng vết thương cho những người đó.
Ước chừng sau hai nén hương đám người Thẩm Châu Hi đã chuyển tới phòng của tộc trưởng.
Bọn họ dùng động tác hỗ trợ ngôn ngữ để giao tiếp, bên cạnh còn có một vị quan phiên dịch tạm thời mới ra lò sau ba ngày học tiếng.
Lời được chuyển cho nữ tộc trưởng rồi lại qua vị quan phiên dịch chả ra gì kia mà chuyển lại bên này —— Phần lớn thời điểm chờ Đông Mĩ Tễ dịch còn không nhanh bằng trực tiếp nhìn động tác của đối phương.
Ngôn ngữ không thông khiến hòa đàm khó khăn chồng chất, sau một đêm tập trung tinh thần cao độ để giằng co thì hai bên mới bước đầu xác định điều ước không xâm phạm lẫn nhau: Quân áo giáp da lùi về phía bờ sông, cách thôn xóm chừng năm dặm.
Hai bên trao trả tù binh, không được đơn độc hoặc liên hiệp với kẻ thứ ba khai chiến.
Sau khi ước định ba điều này thì mặt trời đỏ như lửa cũng đã treo cao.
Quân áo giáp da lập doanh địa tạm thời ở bờ sông, Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đi theo đám Ngưu Vượng rời khỏi thôn xóm.
Chờ đến khi tạm thời yên ổn thì Thẩm Châu Hi lập tức gia nhập hàng ngũ hỗ trợ cứu trị người bị thương.
Tuy đám lính Ngưu Vượng mang đến cũng bị thương không ít nhưng người của Nhung tộc vũ khí lạc hậu nên vết thương của bên này phần lớn là do bị voi đạp.
Những người bị vũ khí tổn thương thì còn tạm, nhưng những người bất hạnh bị voi dẫm lên thì tình huống không quá lạc quan.
Vì hòa đàm mà một đêm này Thẩm Châu Hi chưa ngủ, lúc sau nàng lại vội vàng cứu trị người bị thương.
Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, nàng rửa sạch tay dính máu rồi báo một tiếng với quân y sau đó mang sắc mặt mệt mỏi vén rèm đi ra ngoài.
Mặt trời treo cao, ánh nắng ấm áp xua tan sầu lo trong lòng nàng.
Nhớ tới cuộc gặp lại bất ngờ với đám Ngưu Vượng thế là nàng cảm thấy con đường phía trước vừa gập ghềnh vừa tràn đầy hy vọng.
Nàng tin tưởng chỉ cần mọi người ở bên nhau thì dù có khó khăn hiểm trở thế nào cũng có thể vượt qua.
Thẩm Châu Hi muốn đi xem Lý Vụ và Ngưu Vượng thương lượng thế nào rồi nhưng nàng mới vừa đi tới chủ trướng đã thấy Lý Vụ vén rèm cửa muốn đi ra.
Nhìn thấy nàng thế là hắn lập tức hỏi: “Nàng có thấy Điêu Nhi không?”
Thẩm Châu Hi mờ mịt lắc lắc đầu: “Không phải hắn ở trong trướng với chàng ư?”
“Hai canh giờ trước nó còn ở đây, ta