“…… Sao ngươi còn ở đây?” Thẩm Châu Hi ngơ ngẩn hỏi.
“Cái này không liên quan tới ngươi.” Lý Vụ nói: “Ngươi khóc một đêm còn không dừng là vì không được ăn bánh bao hả?”
“Không liên quan tới ngươi!” Thẩm Châu Hi dùng lời của hắn mà đáp lễ.
Lý Vụ nhanh chóng nhảy xuống lan can, nhưng nơi ấy và mặt đất không phải cách một khoảng ngắn.
Thẩm Châu Hi vừa định hét lên vì sợ thì Lý Vụ đã bám vào một cây cột của tiệm cầm đồ và tuột xuống.
Hắn vỗ vỗ bụi trên tay, sắc mặt như thường mà đi về phía nàng.
“Đến ta ngươi còn không sợ thì sao phải sợ mấy tên khất cái kia?”
Thẩm Châu Hi cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Đúng vậy, đây là hai chuyện khác nhau —— bọn họ là người xấu, lão tử là người tốt.
Người tốt không nên cùng ngươi so đo.” Lý Vụ nói: “Đi thôi, cùng ta trở về.”
Thẩm Châu Hi còn đứng bất động nhưng Lý Vụ đã xoay người đi luôn, vừa đi hắn vừa nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi nơi này không giống hoàng cung đâu.
Ban đêm chuyện gì cũng xảy ra được, cô hồn dã quỷ chết thảm rồi ác bá khinh nam bá nữ, có cả khất cái đói bụng mười ngày nửa tháng……”
Thẩm Châu Hi chỉ thấy sau lưng lạnh toát, nàng cũng không rảnh lo bậc thang này có đủ thể diện hay không mà vội chạy đuổi theo bóng dáng của Lý Vụ.
Tên kia như có mắt ở sau lưng, hắn cũng không thèm nhìn đã biết nàng đang đuổi theo.
Hắn nói: “Vừa rồi ngươi ngây ra lâu như vậy là đang nghĩ cái gì?”
“……”
“Tỷ tỷ ngươi chỉ là một cung nữ, chỉ cần tạm thời trốn đi thì phản quân sẽ không lấy mạng nàng ta.” Lý Vụ nói: “Hai ngày này kinh đô và vùng lân cận có nhiều nội thị và cung nữ chạy ra, nói không chừng trong đó sẽ có tỷ tỷ của ngươi.”
Thẩm Châu Hi lặng lẽ ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải tầm mắt của Lý Vụ, nàng vội rũ mắt.
“Lão tử dọa người như thế sao? Vì sao ngươi không chịu nhìn ta?” Giọng Lý Vụ rất không vui.
“…… Ta là nữ tử, vốn không thể nhìn thẳng nam nhân.”
Lý Vụ khinh thường nói: “Bản lĩnh lớn quá nhỉ, còn quản mắt người khác nhìn chỗ nào cơ đấy.
Đây là quy định ai đặt ra thế? Bảo hắn tới trước mặt lão tử để ta nói chút đạo lý với hắn.”
“…… Nàng ta đã sớm chết mấy trăm năm rồi.”
“Vậy ngươi còn nghe nàng ta làm gì, ngươi ngốc à?”
Thẩm Châu Hi không phục ngẩng đầu, Lý Vụ lại vừa vặn bắt được ánh mắt nàng.
Nàng vừa định rũ mắt hắn đã nói: “Ở Ngư Đầu huyện, ngươi chỉ cần nghe một người.”
“Ai?”
“Ta.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, không biết người này đến tột cùng lấy tự tin như thế ở đâu ra.
Hai người đi một đoạn, dần rời xa phố phường.
Dãy núi nơi chân trời có cây rừng trùng điệp xanh mướt, một tiếng chim không biết tên hót vang tầng mây.
Đường đất gồ ghề lồi lõm có giấu dày lớn bé, cũng có vết chân động vật như bông hoa mai.
Nương theo ánh trăng Thẩm Châu Hi cẩn thận tránh cứt trâu dưới chân.
Vừa không chú ý nàng đã đụng tới bả vai của Lý Vụ.
“Ngươi còn đi được không?” Lý Vụ liếc nàng một cái rồi hỏi: “Có muốn ta cõng ngươi không?”
“Không cần!”
“Ngươi nhìn có vẻ nhu nhược nhưng tính tình lớn quá nhỉ.”
“……”
“Trước kia ngươi hầu hạ người ta không vì thế mà bị đánh hả?”
“…… Việt Quốc công chúa tâm địa thiện lương, sẽ không đánh ta.”
Hai người nói chuyện đứt quãng, cuối cùng cũng tới một con đường mòn có thưa thớt lác đác từng ngôi nhà.
Những căn nhà này hoặc có rào tre cao bằng nửa người hoặc dứt khoát không có hàng rào mà lộ ra đống dây phơi quần áo cùng mấy chậu cây mọc um tùm.
Ngẫu nhiên có khói bếp bốc lên, lẫn vào mây trắng, không trung tản ra mùi màn thầu mới hấp.
Thẩm Châu Hi còn nhớ rõ nhà Lý Vụ ở chỗ nào nên nàng bỏ lại hắn mà bước nhanh tới trước cửa một căn nhà nhỏ.
“Ngươi còn nhớ rõ hả?” Lý Vụ có chút giật mình.
Thẩm Châu Hi đắc ý nhìn về phía bụi cây bên ngoài rào tre, những đóa hoa màu trắng rậm rạp chen chúc với lá xanh lóe lên dưới ánh trăng.
“Ta nhớ rõ nó.”
Lý Vụ tiêu sái cười nói: “Vậy ngươi nhớ cho kỹ, về sau lạc đường đừng mong ta đi tìm ngươi.”
Thẩm Châu Hi đi theo Lý Vụ vào sân lại không nhìn thấy Lý Tước Nhi cùng Lý Điêu Nhi đâu.
“Đệ đệ của ngươi đâu?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Về rồi.
Chỗ này chỉ bằng cái mắt muỗi thì làm sao ở nhiều người thế được.” Lý Vụ đẩy cửa sổ ra, lại dọn ghế nói: “Ngươi ngồi trước đi.”
Thẩm Châu Hi câu nệ ngồi xuống, lại nhìn nhìn bốn phía hỏi: “Ngươi không đốt đèn sao?”
“Không phải có ánh trăng ư, còn đốt đèn làm gì?”
Lý Vụ ra khỏi phòng cònThẩm Châu Hi thì nắm chặt tay nhìn khắp nhà chính.
Một cái bàn vuông, bốn cái ghế, một cái tủ nhỏ bằng gỗ tạp.
Đây là toàn bộ gia cụ của căn phòng này.
Trên tường đất trụi lủi có mấy cái móc sắt treo áo tơi và mũ trùm.
Ngoài cái này thì không có cái gì khác.
Phòng ngủ bên trong nàng đã đi qua, chỉ có một cái giường cứng đến mức đau cả người, ngoài ra không thấy có bất kỳ vật trang trí nào.
Thay vì nói đây là “nhà” thì không bằng nói đây là nơi đặt chân tạm thời.
Thẩm Châu Hi nhìn căn nhà nghèo nàn của tên kia thì không nhịn được nhớ tới cung điện của mình.
Tuy phụ hoàng không quan tâm nhưng có Phó Huyền Mạc bảo hộ nên cuộc sống của nàng luôn không chịu thiếu thốn, kể cả cầu tiêu cũng được trang trí lăng la tơ lụa.
Hơn nữa Phó Huyền Mạc còn thường xuyên đưa kỳ trân dị bảo, danh gia thi họa tới nên cung điện đó cũng coi như kim bích huy hoàng, tráng lệ cực hạn.
So sánh nơi đó và nơi này thì một từ nghèo nàn đã là khách khí.
Nơi này quả thực so với phòng ở của tỳ nữ trong cung của nàng cũng không bằng.
Cái nhà vệ sinh kia thì càng không cần phải nói.
Đối với nàng thì đó là địa ngục trong địa ngục, ác mộng trong ác mộng.
Lý Vụ đã trở lại và bưng theo một âu bánh bao còn đang bốc khói.
Hắn đặt cái âu lên bàn sau đó ngồi xuống cạnh nàng.
Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà trừng mắt nhìn, không tin nổi hắn còn để lại bánh bao cho nàng.
“Ăn đi.” Lý Vụ cầm lấy một cái bánh bao, vừa muốn đưa vào miệng lại thấy Thẩm Châu Hi nhìn mình nên ngừng tay đưa bánh bao cho nàng.
“…… Ta không cần đồ của ngươi.”
“Cho ngươi thì mau cầm đi.” Lý Vụ nhét bánh bao vào tay nàng sau đó lại lấy từ trong âu ra một cái khác và nói: “Đám nữ nhân trong cung đều dông dài như ngươi hả?”
“Ngươi mới dông dài ấy.” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Châu Hi thay đổi tay cầm bánh bao nói: “Ta nói bánh bao thật nóng.”
Lý Vụ khinh thường nói: “Nuông chiều từ bé.
“
Để biểu thị sự mạnh mẽ của mình Lý Vụ há mồm to cắn lên cái bánh bao mập mạp sau đó hắn lập tức nhảy bắn lên.
Hắn chửi một tiếng và nổi trận lôi đình nói: “…… Sao lại đưa cho lão tử một cái bánh bao nhân nước?!”
Thẩm Châu Hi thấy hắn gấp gáp vọt vào trong viện, gấp đến độ trực tiếp múc nước uống, thật giống con khỉ bị đốt mông thì nhịn không được cười ra tiếng.
Lý Vụ ngậm một miệng nước rồi trừng mắt nhìn nàng thế là nàng vội cúi đầu, làm bộ không thấy được gì mà cẩn thận cắn miếng bánh.
Lý Vụ ở bên ngoài uống vài ngụm nước mới đi về nhà chính.
Hắn ngồi xuống ghế dài, không lấy bánh bao mà dùng mắt nhìn Thẩm Châu Hi ăn.
Thẩm Châu Hi biết hắn bị bỏng nhưng vẫn cố tình nén cười hỏi: “Sao ngươi không ăn nữa?”
“Không ăn.” Lý Vụ hung tợn nói: “Ngày mai ta sẽ đi giết