Edit: Qing Yun
Iwanaga Kotoko thề, sau khi nói ra tên này, cô nhìn thấy sắc mặt người đàn ông lập tức bị rách nát, sắc thái rực rỡ xẹt qua.
Megumi…
Zenin Megumi X
Fushiguro Megumi X
Gojo Megumi √
Con trai mình… Họ Gojo sao…
“… Rất tốt.”
Fushiguro Touji bắt đầu hoạt động gân cốt, kéo duỗi cơ bắp, khớp xương phát ra tiếng vang báo trước tử vong.
Iwanaga Kotoko: “…”
Tuy cô nói như vậy là vì làm Fushiguro Touji có thêm nhiệt tình, nhưng hình như sự nhiệt tình này phát triển theo hướng kỳ quái rồi.
Bây giờ cô nghi ngờ Fushiguro Touji đã không chỉ đơn giản là muốn kích thích Gojo Satoru, mà là muốn xử lý anh ta luôn.
Cô nhìn thời gian.
“Cũng sắp đến giờ rôi, chúng ta đi trước đi Fushiguro tiên sinh.”
Bây giờ Gojo Satoru đang ở trường cao đẳng Chú thuật.
“Chờ một chút.”
Fushiguro Touji đi đến trước bàn ăn, anh ta bưng bát cơm đậu đỏ đã hơi lạnh lên: “Đồ ăn là tình yêu, không thể lãnh phí tâm ý của cô được.”
Lời nói đã đến miệng, nhưng nhìn thấy nụ cười của anh ta, Iwanaga Kotoko lại không nói ra được.
Fushiguro tiên sinh thật giỏi, rất thuần thục việc chiếu cố tâm trạng nữ sinh.
Dazai Osamu đi qua.
“Đây là của tôi.”
“A?” Fushiguro Touji nhướng mày: “Không phải cậu đã từ chối cô bé này à.”
“…”
Dazai Osamu đen mặt.
Fushiguro Touji nhún vai, dáng vẻ đàn ông trưởng thành không so đo với người trẻ tuổi.
Không thể buông tha cơ hội Fushiguro Touji tiên sinh sáng tạo!
Iwanaga Kotoko lập tức hâm nóng cơm đậu đỏ, lôi kéo Dazai Osamu ngồi xuống.
Khi cô muốn ngồi lên đùi cậu, Dazai Osamu cứng người, né tránh theo bản năng, nhưng nghĩ đến Fushiguro Touji như hổ rình mồi bên cạnh, cậu lại ép mình dừng động tác.
Dazai tiên sinh còn có một mặt ngây ngô nha.
Sẽ xảy ra chuyện ghế mềm biến thành ghế cứng, ghế cứng biến thành ổ điện sao.
Cô thêm củ mài cực kỳ bổ dưỡng vào cơm đậu đỏ, nói không chừng có thể… Hắc.
Iwanaga Kotoko múc một muỗng to.
“Nào, Dazai tiên sinh, a~”
Dazai Osamu bị cãi muỗng duỗi đến trước mặt: “…”
Hồi tưởng lại nỗi sợ hãi khi bị đút táo ở bệnh viện.
Đương nhiên, Iwanaga Kotoko cũng không quên Fushiguro Touji: “Nếu Fushiguro tiên sinh đói bụng thì chờ lát nữa trên đường đi tôi sẽ mời anh ăn gì đó nhé?”
Fushiguro Touji cười đầy thâm ý: “Không cần.”
Cơm chó, đủ no.
Ăn một nửa, Dazai Osamu liền nói ăn không vô, Iwanaga Kotoko đặt bát xuống, cô nhìn thấy hạt cơm ở khóe miệng Dazai Osamu.
“!”
Tư thế gãi đúng chỗ ngứa này! Hạt cơm gãi đúng chỗ ngứa này!
Còn không phải dụ dỗ cô làm loại chuyện đó sao?!
Cô kéo vạt áo trước ngực Dazai Osamu, để sát vào—
Dường như Dazai tiên sinh muốn tránh, nhưng ngoài cơ thể cơ căng chặt ra thì cậu lại không nhúc nhích, như là không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng như là đang lẳng lặng chờ đợi cô.
Tầm mắt cùng đôi mắt màu nâu đồng giao hội—
Bên trong ánh lên bóng dáng cô, có rất nhiều cảm xúc cô không hiểu đang cuồn cuộn, lại như tĩnh lặng, dù xảy ra chuyện gì cũng rất hờ hững.
Không có mê luyến, không có ái mộ.
Không có yêu cùng hận mãnh liệt.
Iwanaga dừng lại, không làm chuyện mình muốn làm nữa.
Cô thích làm bậy cũng không phải không có giới hạn, loại chuyện như hôn môi chỉ có người yêu chân chính mới có thể làm.
Cô dùng đầu ngón tay lau hạt cơm, sau đó quay đầu tìm khăn giấy.
Giây phút tầm mắt rời đi, cô không nhìn đến cảm xúc chợt xẹt qua mắt Dazai Osamu.
Fushiguro Touji khoa trương há mồm thở dài.
Iwanaga Kotoko không thể hiểu được.
“Fushiguro tiên sinh, anh làm gì thế?”
Fushiguro Touji dùng tay che mặt.
“Không, tôi chỉ hơi cảm thấy hận sắt không thành thép thôi.”
Iwanaga Kotoko đặt tay lên vai Dazai Osamu, hai mắt sáng lấp lánh.
“Thế nào, Dazai tiên sinh có cảm nhận được tình yêu của em không! Có loại dục vọng thế tục này không? Nếu không bây giờ chúng ta vào phòng—“
“Không ngon bằng đậu hủ cứng tôi làm.”
“Đậu hủ cứng? Anh làm?”
Dazai Osamu gật đầu.
“Tôi nấu ăn rất giỏi.”
“Công chúa đừng tin! Trình độ nấu ăn của tên này có thể dùng mosaic đó!”
Yêu quái từng trông coi Dazai Osamu gầm nhẹ bên tai cô.
Có hơi tò mò…
“Em có thể nếm thử không?”
“Vừa nhìn là biết cậu nhóc này không phải mẫu người biết vào bếp, cô không sợ ăn xong bị ngộ độc à?” Fushiguro Touji nói chen vào.
“Bởi vì Dazai tiên sinh nói ăn ngon mà, vậy nhất định ăn rất ngon.”
Iwanaga Kotoko nghiêm túc trả lời.
Fushiguro Touji cong môi.
A a, hình như anh ta nghe thấy tiếng tim người nào đó rung động.
Vì muốn ra ngoài nên Iwanaga Kotoko quay về phòng thay quần áo.
Fushiguro Touji cong lưng, tay đặt trên ghế, khóe miệng có sẹo cong lên, nhỏ giọng trào phúng.
“Nhóc đang làm gì thế, cái này cũng không làm được? Trực tiếp đè xuống, hiểu?”
Đã luân hãm từ lâu đi, còn cắn răng chịu đựng?
Iwanaga Kotoko đổi váy lolita đi ra, cô cảm nhận được không khí giữa hai người quái quái.
Fushiguro Touji đứng ở cửa: “Cô gái đáng yêu, tôi đi trước đây.”
Nói xong còn săn sóc đóng cửa.
“Hai người nói gì vậy,” Iwanaga Kotoko đi qua: “Chúng ta cũng đi thôi Dazai tiên sinh?”
“Tôi phải đi về.”
Về này là chỉ rời khỏi trò chơi.
Ha, bất chợt như vậy sao?
“Mafia có việc ạ?”
Nhìn Dazai tiên sinh như đang giận dỗi.
Làn sự bực bội giữa phái nam sao, hình như con trai luôn dễ dàng như vậy.
“Đi đi Dazai tiên sinh.
Anh không muốn xem dáng vẻ Gojo Satoru bị Fushiguro Touji hù chết… Dạy bảo sao?”
Iwanaga Kotoko đã có kinh nghiệm đối phó Dazai Osamu, cô kéo tay áo cậu, làm nũng lung lay.
“Ăn cơm của em chính là người của em, cần phải nghe em.”
Dazai Osamu thở dài.
“Tôi sẽ hấp dẫn nguyền rủa… Cô không sợ à?”
Daza tiên sinh nhận ra điều này sao.
Cũng đúng, anh ấy thông minh như vậy.
Có lẽ Dazai tiên sinh không muốn để mình và anh cùng hành động, như vậy sẽ gặp nguy hiểm.
“Em không sợ,” Iwanaga Kotoko nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em giao tiếp với yêu ma quỷ quái nhiều năm như vậy, còn sợ nguyền rủa trong trò chơi sao được?”
“…”
Không nói lời nào coi như ngầm đồng ý.
Iwanaga Kotoko lập tức kéo Dazai Osamu đi ra ngoài.
Dù sao Dazai tiên sinh căn bản không biết cách từ chối thiện ý đơn thuần.
Đi tới cửa.
“Kotoko, áo ngoác của tôi đâu.”
Oa!
Áo khoác ở phòng ngủ, lúc đi thay quần áo, cô đã mang áo khoác vào phòng.
Vốn cho rằng Dazai tiên sinh đã quên chuyện này rồi, muốn gạt đi… Đó chính là áo khoác của Dazai tiên sinh, Dazai tiên sinh đã mặc lên người, có hơi thở của Dazai tiên sinh!
Không muốn trả!
Iwanaga Kotoko cứng đờ quay đầu.
“Em em em em không biết, em không thấy.”
Dazai Osamu lẳng lặng nhìn cô.
Cười chết, căn bản không thể lừa được.
Iwanaga Kotoko mạnh miệng: “Em biết rồi, hôm nào trả lại cho anh một trăm chiếc quần lót nam là được chứ gì!”
“… Hai thứ này không phải là một.”
Cũng may Dazai Osamu không có ý miệt mài theo đuổi.
Bình thường áo khoác cậu chỉ khoác trên vai, bộ tây