Edit: Qing Yun
[Các nhân vật xuất hiện trong trò chơi đầu tiên là nhân vật trong anime Jujutsu Kaisen]
***
Cảnh trong trò chơi thật sự quá chân thật.
Cảnh tượng thay đổi.
Trước mặt xuất hiện ngã tư đường quen thuộc ở Nhật Bản, người đi đường đông đúc như dệt kim, cửa kính của cửa hàng chiếu rọi ánh mặt trời chói chang.
[Nhiệm vụ cho người mới: lấy được son môi của Gojo Satoru.]
"Son môi của Gojo Satoru?"
Sản phẩm mới ra à, Gojo?
[Là Gojo Satoru, son môi.]
Khung chat bay ra, hiển thị tin tức về chiều cao cân nặng và ảnh chụp của thanh niên tên là Gojo Satoru.
Một đầu tóc trắng, đeo kính đen thui, động tác đi lại khoa trương, vừa thấy chính là...
"Nghệ thuật gia bị mù?"
Iwanaga Kotoko vuốt cằm tự hỏi.
Nếu là người mù, vậy chắc lấy son môi không quá khó.
[Ba địa điểm có son môi của Gojo Satoru.]
[-> Trên người mục tiêu.]
[-> Nhà chị em Fushiguro.]
[-> trường Cao đẳng Kỹ thuật Lời nguyền.]
[Mời lựa chọn.]
Muốn lấy đồ vật thì lấy thẳng trên người chủ nhân là thích hợp nhất.
Sau khi chọn xong, Iwanaga Kotoko nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: [Chú ý, mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện.]
Người ở đâu?
Hết nhìn đông lại nhìn tây, một tiếng nói nhỏ vang lên bên tai: "Sama, ở bên kia."
Iwanaga Kotokokinh ngạc.
"Phù du linh?"
Không chỉ như thế, sau bốt điện thoại, dưới nắp cống, trên ngọn cây, chỗ nào cô cũng có thể nhìn thấy.
Xem ra thân phận Thần trí tuệ của yêu quái có thể áp dụng trong trò chơi.
"Ngươi có biết chuyện quá khứ hai năm qua của ta không?" Iwanaga Kotoko hỏi.
Phù du linh lắc đầu.
Cũng đúng, mấy yêu quái này chỉ ở trong thế giới trò chơi lại không phải yêu quái cô quen biết.
Chẳng qua có thể mượn lực lượng của yêu quái để dùng cũng rất tốt.
Iwanaga Kotoko nhìn lại theo hướng Phù du linh chỉ, nơi chờ đèn xanh đèn đỏ, một thanh niên vóc dáng cao lớn đứng đó, anh ta cầm túi giấy trên tay.
Chà, không những không có chó dẫn đường mà còn không có cả gậy mù nữa? Nhìn cũng không giống có bạn bè ở bên.
Trên đầu xuất hiện khung chữ: [Gojo Satoru · giá trị ràng buộc: 0]
Iwanaga Kotoko đi qua.
"Chào anh..."
Cô quơ tay trước mắt đối phương.
Không có phản ứng, hình như thật sự không nhìn thấy.
"Anh qua đường như vậy thật sự rất nguy hiểm, để tôi đưa anh qua nhé."
"...!Hả?!"
Phản ứng kiểu gì thế?
Iwanaga Kotoko hơi hoang mang: "Mắt của anh...!Có phải không tiện không?"
Thanh niên quay mặt, phát ra âm tiết không rõ, tấm lưng rộng hơi run rẩy.
"Đúng vậy."
Khi quay đầu lại, vẻ mặt anh ta trở nên rất đáng thương, như là mèo trắng bị vứt bỏ: "Mấy tên nhóc kia bỏ tôi đi mất.
Tôi không thấy gì cả, đi một mình rất sợ hãi."
"Nếu anh không ngại thì để tôi đưa anh qua đường nhé? Hoặc là nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về."
Chỉ cần anh đồng ý đưa son môi cho tôi là được.
"Vậy làm phiền tiểu thư có lòng tốt này."
Iwanaga Kotoko đưa một đầu gậy vào tay Gojo Satoru: "Anh cầm lấy cái này đo."
Có loại cảm giác dắt chó đi dạo...!Không, là mèo lớn mới đúng.
"Mẹ ơi, bọn họ đang chơi trò gia đình ạ?"
"Suỵt!"
Đưa thanh niên tới bên đường đối diện, lại đi một đoạn nữa, đối phương lên tiếng: "Đến đây là được, nhà của tôi ở ngay phía trước."
Anh ta khom lưng nhìn Iwanaga: "Phải cảm ơn cô thế nào đây, tiểu tư tốt bụng.
Thuận lợi ngoài ý muốn.
"Thật ra là thế này, bạn trai tôi bị khô môi nghiêm trọng.
Tôi thấy môi anh căng mọng mềm mại, vừa thấy là khiến người ta có dục vọng phạm tội..."
"Ha ha ha, ánh mắt cô không tồi! Chẳng qua dễ nhìn không phải muốn hôn là hôn được!"
"..."
Iwanaga Kotoko cố ép dục vọng muốn châm chọc xuống: "Cho nên anh cho tôi một thỏi son của anh là được.
Tôi có thể trả tiền."
"Sau đó đưa cho bạn trai?"
"Không, tôi tự dùng." Iwanaga Kotoko tràn đầy tự tin: "Như vậy anh ấy sẽ chủ động hôn tôi!"
"Ha ha ha ha."
[Gojo Satoru · giá trị ràng buộc: +3]
Iwanaga Kotoko nhìn đối phương cười đến sắp không thở nổi, cô hơi không vui: "Buồn cười như vậy à?"
"Cho nên, đây là lý do cô tiếp cận tôi? Ừ..." Gojo Satoru như đang tự hỏi: "Là vì bạn trai sao, hơn nữa cô giúp tôi, nếu từ chối thì thật bất lịch sự."
Ok, xem như thành công.
Iwanaga Kotoko chuẩn bị giơ tay lấy son rồi, thanh niên cao lớn đột nhiên đổi ý, vẻ mặt trêu tức nói:
"Nhưng mà..."
"Tôi, từ chối."
Cái gì?!
Bất ngờ không kịp phòng nga.
Tiếng nói lạnh như băng vang lên.
[Nhiệm vụ thất bại]
[Quay về Kì Điểm Không Gian, tiếp theo xin mời...]
[Lựa chọn địa điểm thực hiện nhiệm vụ một lần nữa.]
[-> Trên người mục tiêu.]
[-> Trong nhà chị em Fushiguro.]
[-> trường Cao đẳng Kỹ thuật Lời nguyền.]
Đậu má?
"Nói chuyện cho tốt không được à..."
Iwanaga Kotoko trầm tư: "Xem ra đành phải dùng mỹ nhân kế."
Vốn thầm nghĩ dùng chiêu này với Dazai-san, vì khôi phục trí nhớ, cô không quản được nhiều như vậy.
Thật sự xin lỗi Dazai-san, tình cảm em dành cho anh là thật! Chẳng qua là thời cuộc bức bách!
Iwanaga Kotoko trở lại ngã tư đường.
Cô đi đến bên cạnh Gojo Satoru: "A, đột nhiên choáng đầu quá..."
"Cô bé, cháu sao vậy?"
Một dì đi đến, thân thiết hỏi.
Iwanaga Kotoko mở to mắt nhìn.
Cô nhớ rõ mình ngã về phía Gojo Satoru mà.
Nhìn lại thấy người kia đã đứng cách xa hơn ba mét, mắt nhìn thẳng phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
"?!"
Tránh đi lúc nào vậy?
Làm lại--
"A, là ảo giác của mình sao, thế mà mình lại nhìn thấy nam thần Kakashi! Kích động chết mất..."
Người đỡ cô là ông chú đầu Địa Trung Hải, người này còn đẩy mắt kính, dáng vẻ ẩn sâu công và danh.
"Cô gái, bên này có phòng khám mắt."
Làm lại--
"A, sao mình lại thấy hơi say nhỉ, đầu choáng quá."
"Vị thành niên không thể uống rượu, đến cục cảnh sát một chuyến đi."
"???"
Biến thành cục cảnh sát từ khi nào thế?!
Lại--
"Á, mình ngã mất..."
Bốp.
Đau quá, hu hu.
...
Dù áp dụng sách lược gì, Gojo Satoru đều như không nhìn thấy, khả năng né tránh lv max.
Iwanaga Kotoko nằm trên mặt đất, vẻ mặt thẫn thờ, chỉ còn lại đôi mắt trí tuệ.
Được rồi, cô từ bỏ.
"Tính cách Gojo Satoru này thật ác liệt, đây là bản chất kiệt ngạo bất tuân của nghệ thuật gia à!"
"Mỹ nhân kế của mình cũng không dùng được, nhân duyên với phái nữ của người này chắc chắn rất kém!"
Kì