Editor: Qing Yun
Đại não Iwanaga Kotoko nhanh chóng chuyển động.
Không phải cô đã cho Phù du linh canh chừng ở ngoài à?!
Phù du linh khoan thai bay vào từ cửa sổ: "Xin lỗi công chúa, anh ta quá mạnh, chúng tôi căn bản không thể nắm được quỹ đạo di chuyển của anh ta..."
Đột nhiên, Gojo Satoru lao về phía cô.
Hệ thống phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
[Kiểm tra đo được sát ý của mục tiêu tăng cao.
Vì đảm bảo an toàn cho người chơi, hệ thống cưỡng chế người chơi rời đi.]
[Nhiệm vụ thất bại.]
A a a a.
Kỳ Điểm Không Gian, Iwanaga Kotoko ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.
Trực tiếp tìm hỏi mục tiêu đã không thành, đi đến nhà chị em Fushiguro cũng gặp người thật, kế tiếp chỉ có...!Cô nhìn lựa chọn thứ ba.
Đi trường Cao đẳng Kỹ thuật Lời nguyền sao?
"Đi đến chỗ Gojo Satoru đi."
Cô lựa chọn một cách kỳ lạ.
Hệ thống tỏ vẻ hoang mang: [Cô đã thử cái này nhiều lần rồi, không nên thử nữa.
Đề nghị chọn lựa chọn khác.]
"Không, tôi muốn thử lại."
Iwanaga Kotoko có kế hoạch riêng.
Cô đã gặp Tsumiki, dứt khoát giả thành Tsumiki luôn, con nuôi hỏi xin chắc sẽ không từ chối.
Không biết từ khi nào, trong lòng Iwanaga Kotoko dâng lên ý chí chiến đấu kỳ lạ.
Không lấy được son môi của Gojo Satoru, cô tuyệt sẽ không rời khỏi trò chơi!
[Đề nghị người chơi dùng chức năng lưu.]
Hình như có chức năng này...!Chẳng qua cô chưa từng chơi trò chơi nên tự động bỏ qua.
Iwanaga Kotoko gật đầu: "Tôi biết rồi."
Ngã tư đường vào chiều hoàng hôn.
"Gojo sensei..."
Iwanaga Kotoko đóng giả thành Tsumiki chạy về phía thanh niên.
"Tsumiki?" Gojo Satoru hỏi: "Sao em lại ở đây?"
"Em và bạn học đến đây mua sắm, vừa vặn nhìn thấy thầy.
Gojo sensei muốn đến nhà bọn em ạ?"
"Đúng vậy." Gojo Satoru hưng phấn giơ túi trong tay lên: "Xem, thầy mua chè đậu nành ở Hỉ Lâu Phúc này, còn là số lượng giới hạn nữa! Lần này cần phải ăn hết ngay trước mặt Megumi-chan luôn!"
???
Không cho bọn trẻ một phần à?
"Đi công tác lâu như vậy, cũng không biết em trai Fushiguro Megumi có nhớ thầy không?"
"Gojo sensei, thầy không đừng gọi như vậy để trêu nó, đến lúc đó Megumi sẽ giận cho mà xem."
"Ha ha ha."
Trước mắt xem ra, cô bắt chước Fushiguro Tsumiki từ giọng nói đến cử chỉ không có sơ hở gì cả.
Nhưng tiếp theo mới là quan trọng.
Nghĩ đến lời hệ thống, Iwanaga Kotoko ổn thỏa lưu một tập tin lại.
"Gojo sensei..."
Cô nhìn phía trước, cố gắng làm mình thật tự nhiên: "Có thể cho em một thỏi son của thầy không?"
"Hả..."
Thanh niên tóc trắng vuốt cằm kéo dài giọng.
"Có thể là có thể.
Nhưng không phải thầy đã cho em à?"
A? Có việc này sao?
"Em không cẩn thận làm mất rồi." Iwanaga Kotoko trả lời.
Khuôn mặt của Gojo Satoru đột nhiên phóng đại trước mặt.
Kính râm được kéo xuống, đôi mắt như bầu trời nhìn cô chằm chằm.
Uy áp cực mạnh được thả ra, tức khắc khiến không khí như chấn động.
"Nói dối."
Tầm mắt Gojo Satoru đầy áp lực: "Tôi căn bản chưa cho Tsumiki thỏi son nào cả.
Cô là ai?"
"...?!"
Không xong.
Gojo Satoru này tuy rằng bất cần đời, nhưng có đôi lúc trực giác lại vô cùng khủng bố!
Sau khi đứng ở Kỳ Điểm Không Gian bình tĩnh lại, Iwanaga Kotoko lựa chọn tiếp tục ở thời điểm đã lưu.
"Gojo sensei, có thể cho em một thỏi son của thầy được không?"
"Có thể là có thể, chẳng qua không phải thầy đã cho em rồi à?"
Đến rồi.
"Thầy đừng nói giỡn." Iwanaga Kotoko thành thạo: "Thầy cho em son khi nào?"
"Không thể lừa được à, ha ha ha..."
"Không phải thầy có chuyển tiền định kỳ cho hai đứa à, tự mình đi mua là được rồi." Gojo Satoru cười hỏi: "Tsumiki biết thầy dùng son hãng nào chứ?"
Tuy rằng chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Iwanaga Kotoko có cảm giác vấn đề này là để kiểm tra cô giống như lần trước.
Cũng may cô đã bù thêm kiến thức khi còn ở trong Kỳ Điểm Không Gian.
Hai chị em là gia đình đơn thân ghép lại, ba Fushiguro Megumi đã chết, mẹ Tsumiki cũng không biết tung tích.
Hai đứa bé mới học tiểu học sống nương tựa lẫn nhau, ngay khi tiền tiết kiệm ngân hàng không còn đồng nào, Gojo Satoru đi đến.
Anh ta trả hết sạch nợ cho hai chị em, cũng cho bọn họ tiền sinh hoạt.
Nhưng ngoài những khoản chi tiêu cần thiết, còn lại Tsumiki đều giữ lại không dám dùng.
"Gojo sensei giúp