Editor: Browniie
Tạ Hoài Thanh phát giác tâm trạng Hoắc Thành ngày đó cực kỳ không đúng, cứ trốn tránh không nhìn cậu.
Nhưng cậu không biết là do Hoắc Thành chột dạ không dám nhìn.
Tiết tự học cuối cùng của buổi tối, Lương Dật nói trường học muốn may đồng phục mới cho mùa hè nên bảo học sinh kê khai kích cỡ, cũng để tiện cho việc đo đạc nên đã phát mười mấy cái thước dây.
Lương Dật: "Mình cao bao nhiêu thì tự rõ rồi nhỉ, vòng ngực với vòng eo thì nhờ bạn cùng bàn đo hộ đi, trước khi tan học thì làm xong việc này cho thầy."
Tiết cuối cùng các bạn học đã mơ màng sắp ngủ, cho dù việc này nhỏ nhưng chỉ cần không phải học tập thì cũng khiến đám học sinh kích động hưng phấn, phòng học tức thì trở nên ồn ào.
Thước đo phát đến bàn Tạ Hoài Thanh, cậu nói: "Tôi đo cho cậu trước đi."
Hoắc Thành gật đầu, cánh tay hơi mở ra, để Tạ Hoài Thanh vòng thước qua, cứ như vậy, hai người không thể không dựa gần lại, đỉnh đầu cậu kề sát vào cằm Hoắc Thành.
Dư quang Tạ Hoài Thanh liếc thấy mấy bạn nữ gần đó đang nhìn bọn họ.
Tư thế này...!đúng là hơi xấu hổ.
Tạ Hoài Thanh đẩy nhanh động tác, đo được vòng ngực của Hoắc Thành là 105, vòng eo 65, khiến đám con trai xung quanh hâm mộ hết sức.
Sau khi nhớ kỹ số đo thì đổi thành Hoắc Thành đo cho cậu.
Ánh mắt Hoắc Thành vẫn trốn tránh như cũ, nhưng lại cực kỳ hăng hái đối với chuyện biết số đo ngực và eo của Tạ Hoài Thanh.
Hoắc Thành đọc ra số: "Vòng eo 61.
Eo bé nhỏ quá, còn nhỏ hơn cả chu vi đầu của Trịnh Hạo Từ."
Tạ Hoài Thanh:...
Trịnh Hạo Từ ồn ào phẫn nộ: "Đừng cho là em không nghe thấy đấy nhá."
——————————
Ngày đó sau khi tan học về nhà, lúc Tạ Hoài Thanh đứng dậy khỏi ghế thì đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Một đoạn ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu, cậu ngồi dựa vào một bên cửa sổ, Hoắc Thành từ ngoài cửa đi vào.
Khi ánh mắt chạm tới phía cậu, Hoắc Thành lạnh lùng liếc mắt một cái đã quay đầu đi, như thể không nhìn thấy cậu.
Loại ánh mắt này Tạ Hoài Thanh chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng cậu biết rõ, đây là việc đã từng xảy ra, cảnh tượng chân thật có tồn tại.
Thì ra Hoắc Thành cũng sẽ dùng ánh mắt nhìn Tô Hàm để nhìn cậu...!Đau đầu dần giảm bớt, Tạ Hoài Thanh lại thấy trong lòng có chút buồn.
Cậu biết mình và Hoắc Thành từng vì nguyên nhân không rõ nào đó mà nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy tồn tại.
Chuyện quá khứ có lẽ không đơn giản như cậu tưởng, Tạ Hoài Thanh lần đầu tiên kháng cự với việc khôi phục ký ức.
*
Sự chột dạ của Hoắc Thành lọt vào mắt Tạ Hoài Thanh, bởi vì hắn giấu giếm mà cậu không vui.
Cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt như trong trí nhớ ấy của Hoắc Thành một lần nữa.
Nhưng bây giờ Hoắc Thành không hỏi, cậu trực tiếp nói thẳng với đối phương thì lại đột ngột quá.
Nhỡ đâu Hoắc Thành giận dỗi nói bây giờ hắn không muốn biết thì Tạ Hoài Thanh thấy rằng có thể cậu sẽ không nhịn được mà nói lời tổn thương người khác, sau đó sẽ khiến tình huống càng trở nên khó giải quyết.
Tạ Hoài Thanh vẫn luôn biết tính cách của mình không tốt, không thân thiện với mọi người lại còn nóng tính.
Cậu biết rõ quả thật Hoắc Thành thích mình, nhưng lại thường xuyên nghi hoặc Hoắc Thành thích cậu ở điểm gì.
Người giống cậu khiến người khác cách xa ngàn dặm, không biết tỏ ra yếu thế, cũng chẳng biết đối xử tốt với người khác thế nào, vậy mà cũng có người thích.
Trước kia cậu chưa bao giờ cảm thấy không thể chịu nổi sự cô đơn, cũng thấy mình không hâm mộ những người có nhiều bạn bè.
Vậy mà chính khoảng thời gian ở bên Hoắc Thành cậu mới biết thì ra có bạn là cảm giác này, nghĩ lại bản thân mình ngày trước có vẻ rất đáng thương.
Cậu sợ mất đi nên lần này muốn thử quý trọng.
Nhưng cậu lớn như vậy mà không được ai dạy cách chăm sóc cho một mối quan hệ thân mật.
Cậu không biết đối xử tốt với người khác, cũng không biết nói sao mới có thể dỗ người ta vui vẻ, chỉ học được cách đẩy người ta ra càng ngày càng xa.
Tạ Hoài Thanh muốn dỗ dành Hoắc Thành nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
*
Giữa trưa, Hoắc Thành bị giáo viên vật lý chộp tới chấm bài nên Tạ Hoài Thanh và Hạ Tầm cũng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Tạ Hoài Thanh do dự thật lâu, mở miệng hỏi Hạ Tầm: "Nếu em làm sai khiến người ta không vui thì em sẽ làm gì?"
"Đơn giản nà, dỗ dành tí là được rồi." Hạ Tầm uống ngụm nước canh, "Sao thế anh, anh chọc đàn anh Hoắc Thành không vui à?"
"Không phải." Tạ Hoài Thanh phủ nhận, "Hỏi tí thôi."
"Ồ." Hạ Tầm nhìn ra rồi, nhưng tốt bụng giải thích không truy vấn, "Đơn giản lắm, em sẽ như vậy nè —"
Y kéo vạt áo đồng phục của Tạ Hoài Thanh, nhẹ nhẹ nhàng nhàng lay lay: "Anh ơi, đừng giận nha."
Tạ Hoài Thanh:...
Hạ Tầm giải thích: "Cứ như vậy, nắm nhẹ một góc áo, mềm giọng thôi, nói thẳng ra là làm nũng ấy, dễ lắm."
Tạ Hoài Thanh:...!Còn không bằng để cậu chết đi.
"Như vậy không được ạ." Hạ Tầm nói, "Thế không được thì anh viết tờ giấy nhỏ nói xin lỗi, vẽ thêm cái mặt cười vào...!Ai dà, thật ra anh làm bừa cái gì cũng được mà, đàn anh Hoắc Thành đều sẽ được cưng mà sợ thôi."
Tạ Hoài Thanh: "Mấy cái em nói không liên quan đến cậu ấy."
"Vâng vâng vâng." Hạ Tầm thuận theo cậu, "Ý em là nếu, nếu là anh, ai sẽ nhẫn tâm giận anh chứ, đặc biệt là đàn anh Hoắc Thành, gần như không có khả năng, nhất định là anh hiểu nhầm."
Tạ Hoài Thanh im lặng ăn cơm, dù sao thì Hạ Tầm cứ nhận định là cậu muốn dỗ Hoắc Thành....!Cậu không muốn tham khảo thêm đâu.
————————————————
Tiết thể dục chiều thứ 6, nhóm học sinh nam ở lại đánh bóng rổ trong chốc lát, Hoắc Thành cho rằng Tạ Hoài Thanh sẽ về trước nhưng không ngờ cậu vẫn luôn ở lại cùng hắn tới lúc chơi xong.
Xong xuôi thì cũng đã qua nửa tiếng sau khi tan học, học sinh trong trường hầu như đã về hết.
Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành, còn có học ủy ở lại trực nhật.
Ba người phân công rõ ràng, quét rác, lau bảng, nhanh chóng dọn dẹp xong, chỉ còn lại việc đổ rác.
Tạ Hoài Thanh do dự một chút, nói với học ủy: "Để tôi với Hoắc Thành cùng nhau vứt rác cho, cậu có thể về trước."
Hoắc Thành kinh ngạc, thế mà Tạ Hoài Thanh lại chủ động nói lời này với bạn học ư.
Nhưng đúng là 2 ngày nay Tạ Hoài Thanh có hơi hơi không đúng lắm.
Học ủy cũng không từ chối, sảng khoái đồng ý.
Hoắc Thành nói với Tạ Hoài Thanh: "Tớ đi đổ một mình là được rồi, bé ở lại phòng học chờ tớ."
Tạ Hoài Thanh lắc đầu: "Tôi cũng đi."
Học ủy đeo cặp sách xuống tầng cùng hai người bọn họ sau đó thì về nhà trước.
Hoắc Thành và Tạ Hoài Thanh đổ rác xong thì đi về khu dạy học, hai người không ai nói chuyện.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, lúc này vườn trường trống trải yên tĩnh, bầu không khí như vậy thật ra chính là thời cơ tốt để thổ lộ gì đó.
Tạ Hoài Thanh củng cố tâm lý, dù sao cũng không thể hạ quyết tâm nói như Hạ Tầm chỉ được.
Tính cách cho phép Hạ Tầm làm ra mấy hành động có vẻ tự nhiên như vậy, nhưng cậu...! nếu mà dọa Hoắc Thành thì xấu hổ lắm.
Lúc cậu chớp mắt một cái lấy hết can đảm thì đột nhiên có hạt bụi bay vào mắt.
Mắt không thoải mái nên không có tâm tư nghĩ tới việc khác, khu dạy học đã ngay gần đó, cậu đã bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Hoắc Thành thấy Tạ Hoài Thanh cứ dụi mắt mãi nên quan tâm hỏi: "Có cái gì bay vào mắt hả? Không sao chứ?"
Tạ Hoài Thanh nói không sao.
Hoắc Thành bảo: "Đừng dụi, đợi lát nữa đi rửa một cái."
Bởi vì vừa đổ