Editor: Browniie
Hoắc Thành cuối cùng cũng nhận ra chỗ không ổn, thầm nghĩ chẳng lẽ Tạ Hoài Thanh ngoan ngoãn như vậy là vì lo lắng hắn tức giận ư, sao lại đáng yêu như vậy cơ chứ.
"Tớ không giận." Hoắc Thành cảm động nói, "Bé có làm gì đi nữa tớ cũng sẽ không giận đâu, tớ chỉ lo bé không để ý tới tớ thôi."
Tạ Hoài Thanh tin lời giải thích của hắn, thẹn thùng dâng lên, ra vẻ bình tĩnh xoay người lấy cặp sách: "Muộn rồi, về thôi."
Hoắc Thành đáp được.
Mặt trời sắp sửa lặn xuống đường chân trời, nắng chiều sắp tắt, sắc trời trở nên âm trầm.
Hai người cùng nhau đạp xe về nhà Tạ Hoài Thanh, trong nháy mắt bầu trời hoàn toàn chuyển tối thì đèn đường đồng thời bật sáng.
Tựa như tâm tình giờ phút này của Hoắc Thành, sáng tưng bừng.
Con đường này bọn họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều lần, hôm nay lại thoạt nhìn phá lệ thuận mắt.
Dù sao thì hôm nay chính là một ngày vô cùng tốt đẹp, Hoắc Thành tính đánh dấu lại ngày kỷ niệm đáng giá này.
Lúc trước hắn cứ rón rén cẩn thận, sợ Tạ Hoài Thanh sẽ bài xích, nghĩ sẽ mưu tính từ từ, trong lòng có nhiều ý tưởng không dám cho ra ánh sáng.
Ban nãy lại không biết lấy dũng khí từ đâu ra tiến thêm một bước, chắc đại khái là do sắc đẹp dụ hoặc ấy.
Quan trọng là Tạ Hoài Thanh đứng im ở đó, không trốn tránh.
Hoắc Thành nghĩ, việc đó thể hiện cho Tạ Hoài Thanh cũng thích mình rồi.
Tuy rằng từ trước tới nay chưa từng thừa nhận nhưng Tạ Hoài Thanh da mặt mỏng, tính tình lại kiên cường, nếu không phải rất thích hắn thì sao lại dung túng hắn như vậy?
Không, không thể nói là rất thích, phải là thích chết luôn rồi chứ?
Hoắc Thành mặt dày phân tích, cả người lâng lâng.
Tạ Hoài Thanh thấy dáng vẻ ngu ngốc của hắn thì bất đắc dĩ nói: "Nhìn đường đi."
Hoắc Thành đáp: "Ô kê bé cưng."
Tạ Hoài Thanh bất mãn: "Đừng gọi bừa."
Hoắc Thành biết nghe lời phải: "Đã biết ạ, về nhà lại gọi."
Tạ Hoài Thanh:.....!Về nhà? Về nhà nào cơ?
*
Tới dưới nhà Tạ Hoài Thanh, Hoắc Thành nũng nũng nịu nịu không cho người ta đi lên.
Tạ Hoài Thanh: "Về nhanh đi, chú sốt ruột đấy."
"Không đâu, tớ lớn tướng vậy rồi mà." Bây giờ lá gan của Hoắc Thành to lắm, lưu luyến không rời tiến lên ôm cậu.
Vừa nãy bọn họ hôn môi là một bước nhảy vọt, một cột mốc lịch sử.
Mặc dù trước đó vẫn xưng là quan hệ yêu đương nhưng tự trong lòng Hoắc Thành rõ mọi chuyện là như thế nào.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn xác định được tâm ý của Tạ Hoài Thanh, có dự cảm về sau mình có thể làm càn muốn làm gì thì làm, vậy nên thời điểm như này luyến tiếc không muốn tách ra.
Tạ Hoài Thanh muốn đẩy ra nhưng đẩy không được.
Hoắc Thành dính người thật sự: "Tớ mặc kệ, hông đủ, tớ muốn ôm lát nữa."
Bây giờ là giờ cơm tối, đại bộ phận các hộ gia đình đều ở nhà ăn cơm, trong tiểu khu ngập tràn mùi thức ăn.
Nhưng vẫn còn mấy người vừa tan tầm về nhà, tuy là ít người tới lui nhưng hai đứa con trai ôm ấp giữa đường như này thì ra thể thống gì.
Hoắc Thành biết Tạ Hoài Thanh da mặt mỏng: "Tớ đưa bé lên tầng rồi ôm trước cửa nhà bé nha, chỗ đó vắng."
Tạ Hoài Thanh:...
Sau đó Hoắc Thành lên tầng, sau đó bước vào cửa nhà Tạ Hoài Thanh, sau nữa...!Hoắc Thành nhìn giao diện app đặt đồ ăn: "Cục cưng bé muốn ăn gì?"
Tạ Hoài Thanh trừng mắt nhìn: "Sao cậu vẫn chưa về nhà vậy?"
Hoắc Thành khoa trương á một tiếng: "Ai daa, tớ lỡ gọi thêm một suất nữa rồi, hai người ăn nha.
Tớ với bé ăn xong rùi thì tớ về."
Tạ Hoài Thanh bất đắc dĩ, còn có thể làm gì được nữa bây giờ, cậu quen rồi.
Lúc ăn cơm Tạ Hoài Thanh ngượng không muốn ngẩng đầu.
Tuy không muốn thừa nhận, trước kia cậu cũng thường xuyên đỏ mặt tim đập thình thịch, nhưng chưa bao giờ giống hôm nay...!Loại cảm giác này không thể diễn tả được, cứ như thể đã làm một điều gì đó rất thân mật, và có một vài thứ đã trở nên không giống trước.
*
Cơm nước xong lau dọn bàn sạch sẽ, Hoắc Thành dõi mắt trông mong nhìn Tạ Hoài Thanh: "Bé có phải muốn đuổi tớ đi rồi không?"
Tạ Hoài Thanh: ".....!Không."
"Thật vậy chăng?" Tức thì mắt Hoắc Thành sáng rực lên, "Tớ vẫn ở đây tiếp được đúng không?"
"Không thể." Tạ Hoài Thanh từ chối dứt khoát, "Làm xong bài văn thì về đi."
"Ò được." Hoắc Thành không tình nguyện đồng ý, nhưng so với bị đuổi đi luôn bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.
Tạ Hoài Thanh tò mò: "Cậu không ở nhà thường xuyên như thế mà hai chú vẫn mặc kệ cậu à?"
Hoắc Thành muốn nói ba tớ đã sớm đoán ra chúng mình đang yêu đương rồi nhưng lại sợ dọa Tạ Hoài Thanh nên không dám: "Không đâu, hai người đó còn ước gì tớ không ở nhà ấy."
Hắn nghe lời lấy bài tập văn ra làm, Tạ Hoài Thanh ở một bên do dự mở miệng: "Tớ...!có chuyện muốn nói với cậu."
"Ô kê lun." Hoắc Thành kéo Tạ Hoài Thanh ngồi lên sô pha.
Tạ Hoài Thanh: "...!Cậu có thể đừng như vậy được không?"
Sau khi cậu ngồi xuống thì được Hoắc Thành ôm lấy từ phía sau, vòng cậu trong lòng.
Cậu muốn tránh thoát thì Hoắc Thành lại mềm như bông làm nũng: "Để tớ ôm tí tí đi mò."
Vì thế Tạ Hoài Thanh lại nhượng bộ.
Cậu thấy mình càng ngày càng không có ranh giới.
Hoắc Thành thỏa mãn ôm ấp, bây giờ hắn thăm dò tính tình của đối phương.
Tạ Hoài Thanh cực kỳ tốt luôn, chỉ cần hắn chơi xấu chút thôi là sẽ chiều theo hắn ngay.
Tạ Hoài Thanh vẫn cứ thấy tư thế này quái quái thế nào ấy, định nhanh chóng nói xong mọi việc.
Cậu biết Tào Vĩ Giang vào năm cấp 2, khi đó trường học có hội diễn văn nghệ, cậu muốn diễn độc tấu dương cầm nên trường học sắp xếp một giáo viên phụ đạo học sinh biểu diễn tiết mục, giáo viên đó chính là Tào Vĩ Giang.
Có một ngày sau khi tan học, Tạ Hoài Thanh và một bạn học khác ở lại cùng nhau diễn tập, bạn học kia trong nhà có việc nên về trước, trong phòng đàn chỉ còn hai người là cậu và Tào Vĩ Giang.
Lúc Tạ Hoài Thanh đánh đàn, Tào Vĩ Giang dựa lại rất gần, hơn nữa còn lấy cớ hướng dẫn mà giơ tay vòng Tạ Hoài Thanh vào trong.
Khi đó Tạ Hoài Thanh còn nhỏ, còn chưa nhận thức được tính hướng của mình.
Tuy là cậu chưa từng tiếp xúc với tri thức ở phương diện kia nhưng cậu không ngốc, nhận ra đây không phải phương thức dạy học bình thường.
Cậu cũng có giáo viên dạy đàn của riêng mình, giáo viên cũng sẽ ngẫu nhiên dạy cậu từ phía sau như vậy nhưng hoàn toàn không dính sát cả cơ thể vào như thế.
Thật ra từ lúc vị giáo viên này nhìn cậu cười cậu cũng đã thấy cả người không thoải mái rồi.
Hoắc Thành nghe đến đó thì chửi một tiếng, Tạ Hoài Thanh trấn an vỗ vỗ cánh tay hắn, tiếp tục kể.
Lúc ấy cậu cảm giác không thoải mái, hơi dịch ra xa.
Nhưng Tào Vĩ Giang lại được nước làm tới ôm eo cậu, thậm chí còn dính sát lại muốn hôn mặt cậu.
Tạ Hoài Thanh bình tĩnh nhớ lại: "Tớ thấy quá ghê tởm nên đứng lên quăng ông ta đi."
Hoắc Thành:...
Vừa rồi còn giận đến bốc khói đã bị một câu của Tạ Hoài Thanh chọc vui vẻ: "Bé cưng giỏi quá."
Tào Vĩ Giang tuy là người trung niên, cân nặng không thể xem thường, nhưng lúc ấy gã không hề phòng bị, chắc là không nghĩ Tạ Hoài Thanh sẽ lập tức phản kháng, thêm nữa không nghĩ rằng đứa bé nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy mà sức lực lại lớn thế.
Tạ Hoài Thanh học Taekwondo từ nhỏ, đối phó loại người trưởng thành chưa từng học kỹ xảo chiến đấu cũng chưa chắc sẽ rơi vào thế yếu.
Hoắc Thành hỏi: "Rồi sao nữa?"
Tạ Hoài Thanh: "Ông ta bị tớ chọc giận, còn muốn khống chế tớ nên tớ dùng đồ trang trí trong phòng đập vào đầu ông ta."
Cánh tay ôm Tạ Hoài Thanh của Hoắc Thành siết chặt lại: "Mẹ nó, thằng biến thái." Thứ gì mà dám phi lễ Tạ Hoài Thanh, còn may Tạ Hoài Thanh có năng lực chống cự, nếu không...!Hoắc Thành không dám nghĩ.
Tạ Hoài Thanh rủ mi, thật ra lúc ấy bị biến thái quấy rối cũng không hẳn là thứ khiến cậu khó chịu thật sự.
Hoắc Thành suy đoán: "Bạn học kia của bé..."
"Ừm." Tạ Hoài Thanh nói, "Lúc đó cậu ấy nhìn thấy."
Sau khi bị đánh, đầu Tào Vĩ Giang chảy máu ròng ròng, gã không cam lòng nên cáo trạng ngược lại với trường học.
Tạ Hoài Thanh đương nhiên muốn giải thích nguyên nhân nhưng Tào Vĩ Giang bảo cậu nói dối, thực tế là do gã yêu cầu nghiêm khắc nên phát sinh xung đột với Tạ Hoài Thanh, Tạ Hoài Thanh tính cách ác liệt nên tập kích giáo viên.
Trường học không biết nên tin ai.
Vì phòng đàn không có camera, đây cũng chính là nguyên nhân Tào Vĩ Giang không sợ hãi.
Nhưng nhìn vào kết quả, Tạ Hoài Thanh lông tóc vô thương còn chứng cứ cậu đánh Tào Vĩ Giang bị thương vô cùng xác thực, trường học chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tào Vĩ Giang, xử phạt Tạ Hoài Thanh.
Thật ra là có nhân chứng.
Lúc ấy bạn học đi cùng Tạ Hoài Thanh đã quay lại để lấy phổ nhạc trong phòng đàn, Tạ Hoài Thanh nhìn qua cánh cửa kính thấy cậu ta.
Nhưng chính người mà Tạ Hoài Thanh xem là bạn bè ấy, lại không đẩy cửa đi vào, xong việc cũng làm bộ cái gì cũng không biết, không làm chứng giúp cậu.
Tạ Hoài Thanh bởi vì chuyện này nên chỉ có thể chuyển trường.
Hoắc Thành nghe xong mọi việc từ đầu đến cuối, cực kỳ đau lòng.
Hắn nghĩ, bảo sao Tạ Hoài Thanh lại thành thói quen việc gì cũng phải lưu lại chứng cứ.
Tuy rằng Tạ Hoài Thanh ngoài miệng nói đã không còn khổ sở từ lâu rồi, nhưng Hoắc Thành biết nhất định cậu đã gặp đả kích rất lớn, người như cậu nguyện ý xưng bạn gọi bè với người khác chứng tỏ rằng cậu rất tín nhiệm đứa bé kia.
Sau này Tạ Hoài Thanh trở nên khó tiếp cận hẳn là do dĩ vãng chịu ảnh hưởng, người từng bị phản bội rất khó mở lòng tiếp nhận người khác.
Hoắc Thành đau lòng ôm Tạ Hoài Thanh.
Hắn cũng cảm thấy mình không thể giấu giếm tiếp được nữa, muốn tìm một cơ hội thẳng thắn, hoặc là chờ đến sau sinh nhật Tạ Hoài Thanh đi.
*
Một bài thi ngữ văn Hoắc Thành rề rà đến tận 3 tiếng đồng hồ, làm xong còn ăn vạ ở nhà Tạ Hoài Thanh không chịu đi.
Tạ Hoài Thanh không có cách nào, hơn nữa dù sao...!nhà mình không có người lớn, muốn ở lại thì ở đi.
Hoắc Thành được như ý, thầm nghĩ hồi sau phải mang mấy bộ quần áo đến đây mới được, tránh cho việc tắm xong không có đồ mặc, hiển nhiên là đang tính toán có cơ hội thì ăn vạ ở nhà Tạ Hoài Thanh luôn.
Tạ Hoài Thanh sinh hoạt có quy luật, đúng 11 giờ lên giường.
Qua vài phút thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
"Sao thế?" Tạ Hoài Thanh nhìn Hoắc Thành ngoài cửa.
Hoắc Thành làm nũng: "Tớ ngủ không được."
Tuổi này con trai tinh lực tràn đầy, nhắm mắt nằm trên giường cứ nhớ đến khi hoàng hôn trong phòng học, eo của Tạ Hoài Thanh nhỏ ghê, đôi mắt thật xinh đẹp, môi cũng thật mềm...!Sau đó buồn ngủ bay sạch.
Tạ Hoài Thanh hoàn toàn không biết trong đầu Hoắc Thành suy nghĩ gì, cạn lời nói: "Tìm tớ là có thể ngủ được à?"
Hoắc Thành vô tội chớp chớp mắt: "Ôm bé là ô kê hết."
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, Tạ Hoài Thanh muốn đóng cửa nhưng lại đóng không được, bị Hoắc Thành chặn lại.
Sau đó, cậu cũng không biết sao mình lại nằm trên giường phòng ngủ của mình, ôm Hoắc Thành hôn môi.
Yasuo tò mò ngó nghiêng ở cửa, Hoắc Thành nhảy xuống đóng cửa lại, sau đó trở về hôn tiếp.
Tạ Hoài Thanh trong cơn mơ màng cảm nhận được tay Hoắc Thành từ trên eo cậu rời đi, không biết làm cái gì...!Sau khi phản ứng lại thì tỉnh táo trong nháy mắt, đẩy người ra.
Hoắc Thành vừa cởi cúc áo ngủ của cậu.
Tạ Hoài Thanh: "Cậu...!Cậu đừng quá đáng."
Chính Hoắc Thành cũng mờ mịt: "Tay hư không nghe tớ sai sử."
Tạ Hoài Thanh lạnh lùng trừng hắn một cái, trở về phòng ngủ còn lại, lần này Hoắc Thành có gõ cửa thế nào cũng không mở.
———————————
Hoắc Thành ở nhà Tạ Hoài Thanh trải qua một cuối tuần vui vẻ.
Thứ hai đến trường còn có việc phải giải quyết.
Hắn khó có thể nhịn được Tào Vĩ Giang tiếp tục ở lại trường dạy học cho bọn hắn, không biết việc kia đã qua bao lâu nhưng dám bắt nạt Tạ Hoài Thanh, hắn không muốn để gã ta thoải mái.
Huống chi tên biến thái kia vốn không xứng làm giáo viên.
Bản thân Tạ Hoài Thanh không có cảm xúc phẫn nộ gì, lúc ấy Tào Vĩ Giang bị cậu đánh đến mức phải khâu vài mũi, thở phì phò.
Cậu chỉ lo tên khốn ấy sẽ lại xuống tay với học sinh trong trường.
Tuy tên biến thái ấy vừa giảo hoạt vừa cẩn thận, hẳn là gã sẽ không có can đảm thật sự táy máy gì nhưng chỉ đơn giản là dâm loạn như vậy cộng thêm quấy rối bằng lời nói cũng đủ ghê tởm rồi, sẽ tạo thành tổn thương tinh thần tới học sinh, ngẫm lại là thấy buồn nôn.
Hoắc Thành đưa ra giải pháp trùm bao tải tẩn gã một trận lại bị Tạ Hoài Thanh phủ quyết, đánh gã một trận thì hả giận chốc lát nhưng rốt cuộc vẫn là phạm pháp, hơn nữa cũng không phải kế lâu dài.
Bọn họ tạm thời chỉ nghĩ ra biện pháp theo dõi, có thời gian thì sẽ để mắt đến gã thầy giáo biến thái ấy, nếu có học sinh lạc đoàn bị dính chưởng bọn họ còn có thể giải cứu kịp thời, có khi còn chụp được chứng cứ.
Nhưng hai người bọn họ thế lực hữu hạn, không đủ sức sau khi tan học tiếp tục để mắt đến gã biến thái.
Hoắc Thành muốn tìm đến mấy đứa Trịnh Hạo Từ bèn hỏi Tạ Hoài Thanh: "Bé có để ý tớ kể chuyện này cho chúng nó không?"
Tạ Hoài Thanh nói không sao cả.
Tiếp xúc lâu vậy rồi, cậu biết mấy người bạn của Hoắc Thành đều là người rất biết điều.
Vì thế Hoắc Thành gọi lớp trưởng và mập mạp cùng tới hỗ trợ.
Hắn không thể để người khác biết Tạ Hoài Thanh đã từng đối mặt với ma trảo của giáo viên biến thái kia được, nên chỉ nói cho hai đứa giáo viên âm nhạc mới tới là một gã biến thái quấy rối học sinh nam.
Lúc Hoắc Thành nói điều đó sắc mặt âm trầm, quanh thân tỏa ra khí đen, thậm chí còn tuyên bố muốn băm vằm tay của tên biến thái.
Trình Phỉ do dự hỏi: "Anh Thành, chẳng lẽ ông bị gã..." Bằng không sao lại có lòng đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị vậy, lòng đầy căm phẫn.
Hoắc Thành sửng sốt.
Nếu hắn không thừa nhận, nói không chừng mấy đứa này lại đoán ra được Tạ Hoài Thanh, hắn không muốn tiết lộ quá khứ này của cậu ấy.
Vì thế Hoắc Thành hạ quyết tâm: "Đúng.
Mẹ, thằng già biến thái dám sờ mông tôi."
Ba đứa đồng bọn kia hít hà một hơi.
Dám sàm sỡ Hoắc Thành, lớn gan thật sự, sở thích cũng đặc biệt phết.
Ba đồng bọn sau khi hiểu rõ tình huống thì phẫn nộ tỏ vẻ nhất định sẽ báo thù cho Hoắc Thành, Tạ Hoài Thanh cũng bị bọn họ chọc cười.
*
Thời gian bọn họ theo dõi Tào Vĩ Giang là giờ nghỉ trưa và giờ nghỉ trước tiết tự học tối, bởi vì giờ giải lao mọi ngày quá ít, hơn nữa nhiều người nhiều mắt, Tào biến thái hẳn là sẽ không kịp làm cái gì.
Giữa trưa và tối sẽ có vài học sinh và giáo viên chọn về nhà ăn cơm, trong trường tương đối yên tĩnh vắng vẻ, nếu Tào Vĩ Giang tìm học sinh xuống tay cũng dễ thực hiện.
Chiều hôm đó đến phiên Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành theo dõi.
Tạ Hoài Thanh thấy một mình là ổn rồi, hai người gây chú ý quá, dễ bị phát hiện, nhưng Hoắc Thành sống chết không đồng ý, không yên tâm để một mình Tạ Hoài Thanh tiếp xúc với giáo viên biến thái.
Tạ Hoài Thanh không có cách nào cũng đành không phản đối.
Tào Vĩ Giang tới trường làm giáo viên âm nhạc, không chỉ đứng lớp dạy thay mà còn muốn gánh vác trách nhiệm dạy dỗ học sinh năng khiếu, những điều đơn giản ấy đã tạo điều kiện cho gã làm những việc đáng xấu hổ kia.
Lúc Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành chạy đến phòng học đàn thì từ xa đã thấy một cậu trai đi theo Tào Vĩ Giang vào một phòng học, Tạ Hoài Thanh cảm