Editor: Browniie
Nghỉ hè bên điều hoà và dưa hấu, đắm chìm trong biển đề vật lý đã mất tăm hơi, chớp mắt đến khai giảng.
Một kỳ nghỉ qua đi kéo theo một số việc cũng hình thành thói quen, một vài động tác lơ đãng nào đó cũng sẽ lọt vào mắt mọi người xung quanh.
Hoắc Thành đã tạo thành thói quen chăm sóc Tạ Hoài Thanh.
Hắn học được cách mang theo giấy ướt và khăn giấy bên người, học được cách ghi chép bài vở giống như Tạ Hoài Thanh, nhớ kỹ những món Tạ Hoài Thanh thích ăn, đúng giờ bổ sung thêm vào tủ lạnh nhà cậu.
Lại còn nhân dịp dọn dẹp bàn học lôi đồ ăn các bạn nữ tặng Tạ Hoài Thanh ăn sạch.
Đến khi Tạ Hoài Thanh hỏi thì hắn đáp: "Nếm thử giúp bé xem có độc hay không đó."
Tuy rằng từ nhỏ Tạ Hoài Thanh đã học được cách tự lập, sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.
Tuy rằng bản thân Hoắc Thành là người không câu nệ tiểu tiết, thường ngày lộn xộn, sách vở đồ dùng ném lung tung, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt đó không ảnh hưởng tới việc hắn chăm sóc Tạ Hoài Thanh.
Ở trong mắt hắn, Tạ Hoài Thanh chính là một đứa bé con, sợ nhện, hơn nữa ngủ còn phải ôm gấu bông.
Đúng là bởi vì từ nhỏ Tạ Hoài Thanh đã không có ai thương nên bởi vậy Hoắc Thành mới càng đau lòng cho cậu.
Hắn hạ quyết tâm cưng chiều Tạ Hoài Thanh hết mực, việc lớn việc nhỏ cũng không muốn để cậu động tay.
Ban đầu Tạ Hoài Thanh không quen nhưng càng về sau càng thoải mái hơn thì cậu mới phát hiện thì ra mình cũng rất lười, không ai là hoàn hảo cả.
Vậy nên cậu còn thấy rất hưởng thụ.
Mùa thu mùa lựu chín, Hoắc Thành bóc từng viên một, để đầy một hộp cơm mang cho Tạ Hoài Thanh.
Trịnh Hạo Từ chịu không nổi kháng nghị, Hoắc Thành nói: "Làm sao, cũng chả ảnh hưởng gì đến mày."
"Có ảnh hưởng đến em, lọt vào mắt chó của em đây này."
Hoắc Thành: "Tự mày hiểu rõ là tốt rồi."
*
Sau khai giảng không bao lâu thì đến kỳ thi.
Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành từ vòng sơ khảo tiến vào vòng bán kết, cuối cùng không trở ngại gì lọt vào chung kết.
Trận chung kết tổ chức ở một thành phố khác.
Thực nghiệm Băng Thành có tổng cộng 8 học sinh tiến vào chung kết, mỗi tỉnh lại có một đội ngũ giáo viên đi theo, cùng nhau xuất phát đến điểm tập hợp.
Cùng ngày đến điểm thi, khách sạn chia phòng, Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành thân thiết nên thuận lý thành chương được xếp cùng một phòng.
Hoắc Thành ở khách sạn gặp mấy người quen học cùng cấp hai với hắn.
Trong đó có một cậu chàng tên Mạnh Lâm, trước kia hai người có quan hệ khá tốt, đáng tiếc lên cấp ba thì một người thành Nam một người thành Bắc nên dần dần mất liên lạc.
Hoắc Thành hẹn Mạnh Lâm thi xong thì cùng ăn bữa cơm.
Cuộc thi chia làm hai ngày, ngày đầu tiên là thi lý thuyết ở một trường trung học.
Hiếm có khi Hoắc Thành khẩn trương trước giờ thi, lần này không phải thi chơi đâu mà liên quan trực tiếp đến việc hắn có thuận lợi học chung một trường đại học với tình yêu nhà mình không ấy chứ.
Hắn nắm chặt tay Tạ Hoài Thanh, Tạ Hoài Thanh cổ vũ hắn.
Thi lý thuyết xong, Hoắc Thành có hơi ủ rũ, nói chưa làm xong bài thi.
Tạ Hoài Thanh làm xong ngay vào những giây phút cuối cùng an ủi Hoắc Thành: "Năm nay đề khó mà, không làm xong mới là bình thường ấy."
Mạnh Lâm gặp được bọn họ cũng kêu rên: "Tao cũng chưa làm xong! Nhưng mà tao hỏi mấy đứa cùng trường chúng nó đều chưa ai làm xong cả.
Tao cũng yên tâm rồi."
Tạ Hoài Thanh cho Hoắc Thành một ánh mắt trấn an.
Lúc sau trở về phòng Hoắc Thành nói: "Bé cưng lợi hại quá đi.
Người khác chưa ai làm xong mà chỉ có bé làm hết.
Có phải bé định chiếm hạng nhất cả nước này hay không đây."
Tạ Hoài Thanh bình tĩnh nói: "Hạng nhất nào có dễ như vậy, mai còn thi thực hành nữa."
Hai người so sánh đáp án với nhau, thấy hẳn là không vấn đề gì.
Buổi tối thì ôn lại mấy đề có thể thi thực hành sẽ ra rồi đi ngủ sớm.
Cuối cùng cũng thi thực hành xong, Hoắc Thành nhẹ nhàng thở phào, tự thấy bản thân phát huy khá ổn, cũng không biết mấy đối thủ cạnh tranh kia có nghịch thiên quá hay không.
Tạ Hoài Thanh nói: "Thi xong rồi đừng nghĩ nữa, chờ kết quả thôi."
Hoắc Thành gật đầu: "Hôm sau còn một ngày hoạt động tự do, mình ra ngoài chơi đi."
Tạ Hoài Thanh nói được.
Tốc độ chấm bài trận chung kết rất nhanh.
Sau một ngày là có thể xem điểm thi rồi.
Hoắc Thành tra của Tạ Hoài Thanh trước, tổng là 325.3, Hoắc Thành ngớ người, hắn biết Tạ Hoài Thanh lợi hại nhưng không nghĩ bé nhà mình lại lợi hại như vậy, điểm số này vào top 3 là không vấn đề gì.
Tạ Hoài Thanh không quan tâm lắm mình hạng mấy, cậu xem thành tích của Hoắc Thành, 305, hẳn là vào top 50 rồi.
Cậu rất vui vẻ, cậu thấy Hoắc Thành thi cũng tốt lắm chứ bộ.
Hoắc Thành ôm cánh tay Tạ Hoài Thanh lắc lắc: "Đại lão bao dưỡng iem đi."
Nếu không phải chung quanh đông người thì đã ôm đối phương rồi.
Rất nhanh đã biết được thứ hạng, không chỉ trong top đầu mà thậm chí còn là một người hạng nhất một người hạng năm.
Đại loại là cũng do tính cạnh tranh hạng nhất đã là bản năng của con người rồi, dù sao hạng nhất và hạng nhì nói ra cũng có sự khác biệt, Tạ Hoài Thanh tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút kích động.
Hoắc Thành thì càng miễn bàn, ngây hết cả người, chỉ biết kinh ngạc cảm thán sao Tạ Hoài Thanh lại lợi hại như vậy.
Thật ra chính hắn cũng rất lợi hại.
Tạ Hoài Thanh được các học sinh tới tham gia thi đấu tung hô là đại lão, đội ngũ giáo viên của tỉnh cử tới cũng đến chúc mừng, cuối cùng còn bị mấy trường học tranh nhau gửi giấy báo trúng tuyển.
Các trường đại học trong việc tranh đoạt học sinh này có hiệu suất rất cao.
Ngay ngày hôm sau hai người đã xuất hiện ở khách sạn ký hiệp nghị cử đi học, hơn nữa còn cùng nhau tham gia đội tuyển quốc gia.
Lúc ký hiệp nghị cử đi học nội tâm hai người rất bình tĩnh vì cũng trong dự kiến rồi.
Với thành tích như của bọn họ thì có thể chọn bất cứ chuyên ngành nào, Tạ Hoài Thanh lựa chọn vật lý, còn Hoắc Thành thì chọn vi tính.
Tháng 1 tới sẽ có một cuộc thi tuyển chọn khác nhưng độ khó thì gần như không đáng kể.
Tạ Hoài Thanh thấy Hoắc Thành chuyên nghiệp quá bèn hỏi hắn: "Liệu về sau đầu cậu có trọc đi không?"
Hoắc Thành nhanh chóng phô bày một quả đầu đen nhánh rậm rạp: "Không đâu, nhà tớ di truyền nhiều tóc nè."
Sau khi kết thúc tọa đàm còn một khoảng thời gian tự do, Tạ Hoài Thanh theo Hoắc Thành đến tìm Mạnh Lâm đi ăn lẩu.
Hai người bọn họ ngồi cùng một bên, Mạnh Lâm ngồi đối diện Hoắc Thành.
Mạnh Lâm cũng lọt top 50, cực kỳ sung sướng thỏa mãn.
Mạnh Lâm nói: "Gọi lẩu uyên ương đi, tao nhớ mày không ăn cay mà."
Hoắc Thành kinh ngạc: "Mày còn nhớ cơ à?"
"Đương nhiên, đợt trước mày đến nhà tao ăn chực không ít đâu."
Dù sao cũng thuộc top 50, trí nhớ của Mạnh Lâm không tồi, lúc gọi món còn nhớ rõ Hoắc Thành thích ăn gì không thích ăn gì.
Tạ Hoài Thanh yên lặng ngồi một bên.
Có vài món cậu cũng không biết đâu.
Mạnh Lâm biết bọn họ vào chung một trường thì vui vẻ: "Tốt quá, về sau chúng mình lại là bạn cùng trường."
Hoắc Thành hỏi: "Mày đăng ký ngành gì?"
Mạnh Lâm: "Vật lý."
Tạ Hoài Thanh nói: "Tôi cũng vậy."
Mạnh Lâm vươn tay qua nồi lẩu đang sôi muốn bắt tay: "Trùng hợp quá, về sau mong cậu giúp đỡ nhiều." Kết quả bị Hoắc Thành tét bay cái tay.
Mạnh Lâm: "Mày làm gì đấy?"
Hoắc Thành nói: "Nồi ở dưới mà mày cũng không sợ nóng bỏng tay à." Với cả tay Tạ Hoài Thanh sao có thể để mày sờ.
Đồ ăn vừa vào nồi, lúc còn chưa chín, Mạnh Lâm lặng lẽ nhìn một cái, lại liếc thêm cái nữa ngó Tạ Hoài Thanh.
Cậu chàng thấy người bạn này của Hoắc Thành ưa nhìn quá.
Con trai có làn da trắng như vậy không nhiều lắm đâu, cậu chàng là trai thẳng mà cũng không kiềm lòng được nhìn thêm mấy lần.
Lại còn thông minh như vậy.
Trong mắt người bình thường, có thể tham gia vào đội tuyển quốc gia đã là quái vật rồi, lại còn đạt hạng nhất thì đúng là quái vật trong quái vật.
Được tại — T г ù м T r u y ệ Л .v Л —
Hoắc Thành nhận ra, không vui nói: "Mày nhìn gì đấy?" Nói rồi thì dịch người vào trong có ý định ngăn trở tầm mắt của Mạnh Lâm.
Tạ Hoài Thanh nhíu mày, dùng đùi đụng đụng hắn một cái, sắp đè cậu vào sát tường rồi.
Mạnh Lâm và Hoắc Thành cũng là anh em huynh đệ thân thiết phổi bò nên thẳng thắn nói: "Bạn mày đẹp trai quá, không kiềm được nhìn mấy lần."
Hoắc Thành không thể nói gì cậu chàng nên chỉ có thể dời mục tiêu: "Thịt được rồi đấy ăn nhanh đi."
Tạ Hoài Thanh kiệm lời, hai người thì còn có thể nói chuyện chứ có ba người trở lên thì sẽ lập tức trở thành người nghe yên tĩnh.
Cậu rất chu đáo thỉnh thoảng thêm đồ ăn vào nổi lẩu hoặc là giúp Hoắc Thành rót thêm đồ uống gì đó.
Hoắc Thành ngăn lại: "Để tớ tự làm được."
Hai người tay chạm tay lại không có sự mất tự nhiên nào, lỡ đụng phải cũng không tách ra mà cứ để dựa vào nhau như vậy.
Mạnh Lâm nhìn cứ thấy có gì sai sai nhưng cậu chàng là trai thẳng, không rõ nó không đúng chỗ