Editor: Browniie
Năm nhất đại học, Tạ Hoài Thanh come out với gia đình.
Hạ Tuấn Hoằng khiếp sợ, nhưng trong lòng tự biết mình không có tư cách, làm gì đến lượt phản đối.
Bên Tạ Đường thì tương đối khó khăn, nhưng cuối cùng không lay chuyển được Tạ Hoài Thanh, cũng yên tâm gả con.
Tạ Đường còn theo thói quen của thương nhân, thuận tiện bàn thêm một hợp đồng hợp tác với Hoắc Tiến.
Thời đại học, khi hai bé thuê nhà bên cạnh trường học.
Tạ Hoài Thanh có đôi lúc cũng khát khao đổi vị trí.
Cậu đánh nhau lợi hại, tuy rằng không đánh lại Hoắc Thành, nhưng đương nhiên Hoắc Thành sẽ không động tay động chân với cậu rồi.
Vì thế một tối nọ, Tạ Hoài Thanh dùng sức, lật lại vị trí của hai người.
Hầu kết Hoắc Thành lăn lộn, ánh mắt nóng bỏng, hôm nay có chuyện gì vậy ta.
Bình thường Tạ Hoài Thanh không thích ở trên, vì cũng bị động như vậy mà thôi.
Hoắc Thành thích cảm giác khống chế, nhưng cũng thích bị Tạ Hoài Thanh khống chế.
"Eo bé còn ổn không, anh sợ mai bé mệt đó."
Tạ Hoài Thanh ngồi trên cao nhìn xuống Hoắc Thành: "Để em ở trên một lần đi, được không?"
"Được nạ." Hoắc Thành nói xong, nhìn ánh mắt Tạ Hoài Thanh, đột nhiên thấy không ổn, "Bé...!Sao lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy?"
Ừ thì cũng chả phải đột nhiên gì cả, mà đại khái là lúc Tạ Hoài Thanh bị bắt nạt đến khóc lên, cậu thấy mình mất mặt quá thể, nhưng không khống chế được.
Cậu cũng muốn biết liệu Hoắc Thành trong trường hợp đó có khóc hay không cơ.
Nếu khóc, thì chứng minh đấy đếch phải là vấn đề do cậu, mà là phản ứng sinh lý quá ư là bình thường.
Trong lúc Tạ Hoài Thanh tự hỏi, Hoắc Thành ôm ý đồ lật người trở lại, lại không thực hiện được.
Hắn hơi sợ: "Không phải hai mình vẫn luôn rất hài hòa hỏ?"
Hài hòa là một chuyện, nhưng mà...!Tạ Hoài Thanh đột nhiên nhớ ra cái gì: "Lúc học năm 2 THPT, anh bảo anh có thể ở dưới."
Hoắc Thành: "....."
Đúng thật là có chuyện này, nhưng lúc ấy là vì theo đuổi bé yêu, sợ Tạ Hoài Thanh không chấp nhận được chuyện bị đi vào nên cho hắn out.
Hoắc Thành làm bản thân tủi lòng cũng nhất quyết không để Tạ Hoài Thanh rời xa.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy Tạ Hoài Thanh khá hài lòng với vị trí sắp xếp trước đó, cũng không có biểu hiện kháng cự gì.
Hoắc Thành lấp liếm: "Cái này...!Bé cũng phải cho anh thời gian chuẩn bị tâm lý chứ..."
"Anh muốn bao lâu?" Tạ Hoài Thanh hỏi.
Hoắc Thành rón rén: "Một năm?"
Tạ Hoài Thanh nhíu mày.
Hoắc Thành: "...!Vậy nửa năm nhé?"
Tạ Hoài Thanh đáp: "Thôi, luôn cho nóng, em thấy hôm nay ngày đẹp đấy." Lúc đó hắn cũng chả xoắn xuýt như này.
Hoắc Thành sống không còn gì luyến tiếc, không biết nên làm sao để đánh đuổi cái lòng hiếu kỳ chết tiệt muốn ở trên của Tạ Hoài Thanh.
Chẳng qua hắn thấy Tạ Hoài Thanh có ý nghĩ như này không hoàn toàn là bởi dục vọng, mà là bởi vì ý nghĩ kỳ lạ nào đó mà hắn không hiểu.
Hắn biết bé yêu nhà mình mà, mạch não đôi khi hơi khúc khuỷu gập ghềnh.
Vì thế Hoắc Thành nói: "Cũng không phải không được, nếu không như này nha.
Bé làm anh thỏa mãn trước, sau đó anh cho bé...!cho bé vào."
Tạ Hoài Thanh đáp OK, bị Hoắc Thành thuận thế ấn ngồi xuống.
Hoắc Thành thỏa mãn ba lần, Tạ Hoài Thanh mệt đến mức không muốn động đậy, nghĩ thầm để lần sau thử đi, tắm rửa xong thì lăn ra ngủ mất.
Hoắc Thành ôm người vào trong ngực, lòng hân hoan tránh thoát được một kiếp.
Sau này, mỗi lần Tạ Hoài Thanh nhớ tới chuyện này, đều bị Hoắc Thành làm như vậy.
Lâu dần, Tạ Hoài Thanh cũng không đề cập tới.
Không phải là quên, mà cậu cảm thấy Hoắc Thành tới xong cậu lại đến, thận không chịu nổi.
Sinh hoạt chồng chồng rốt cuộc khôi phục sự hài hòa.
Hoắc Thành vừa lòng thầm nghĩ.
————————
Kết thúc rồi! Vốn dĩ tôi muốn viết dài hơn một ít, viết viết một hồi lại viết thành truyện ngắn T^T.
Rất cảm ơn cả nhà cùng đồng hành, hy vọng có