--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
????????????????????
CHƯƠNG 11.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Kim Sinh tức giận từ phòng chăn nuôi chạy về nhà, nhưng còn chưa về tới nhà đã đụng phải Hồ Tú Liên ra ngoài đón ông. Hồ Tú Liên nhìn ra phía sau, rồi đi tới trước mặt ông hỏi: "Vẫn không dẫn được nó về à?".
Mặt mày Ninh Kim Sinh hiện rõ tức giận: "Hôm nay tôi nói rõ, cho dù nó có chết thì nhà họ Ninh cũng coi như chưa từng sinh ra nó và nuôi nó. Đừng nói là nó muốn ly hôn, dù nó có đi nhảy sông cũng không cho phép để ý đến nó nữa!".
Hồ Tú Liên nhìn sắc mặt Ninh Kim Sinh, không cần đoán cũng biết: "Lại cãi nhau à?".
Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, càng nghĩ trong lòng càng giận, ông nói với Hồ Tú Liên: "Nó nói chúng ta ép nó kiếm tiền nuôi gia đình từ nhỏ, ép nó lấy Giang Kiến Hải. Nói cả nhà chúng ta hút máu một mình nó, nó muốn đoạn tuyệt quan hệ".
Hồ Tú Liên nghe xong, hai mắt trợn trừng thật lớn: "Nó nói vậy thật sao? Tôi đau khổ mang thai mười tháng sinh ra nó, kết quả nó oán hận tôi? Chúng ta vì cái nhà này vất vả ra sao, chẳng lẽ nó không thấy sao?".
Ninh Kim Sinh nghiến răng nghiến lợi, nói: "Nó là sói mắt trắng! Không biết đến sự vất vả của người làm cha làm mẹ chúng ta, càng không biết yêu thương em trai em gái. Trong lòng nó chỉ có mỗi mình nó, nó là thứ ích kỷ, vô lương tâm!".
Hồ Tú Liên cũng cảm thấy uất ức, nhưng bà không tiếp tục mắng Ninh Hương nữa mà nhìn Ninh Kim Sinh nói: "Giang Ngạn với Giang Nguyên vẫn đang ở trong nhà, hai đứa nó đói bụng nên tôi để tụi nó cùng Ninh Ba, Ninh Dương ăn cơm trước rồi. Giờ phải ăn nói sao đây?".
Ninh Kim Sinh bình ổn hô hấp: "Trước đó bà nói với chúng làm sao?".
"Tôi nói A Hương bị bệnh, giờ đang ở trạm y tế".
Ninh Kim Sinh suy ngẫm một lát rồi nói: "Đừng bao che cho nó nữa, cứ ăn ngay nói thật đi. Đây là chuyện của nó với nhà họ Giang, chúng ta không quản được nên cứ mặc kệ đi. Hai đứa nó muốn tìm người, vậy để chúng đến phòng chăn nuôi mà tìm".
Nghe vậy, trái tim của Hồ Tú Liên nhảy lên bùm bùm. Bà tự nhiên sợ mình nói thật sẽ giật ra mâu thuẫn, sợ chuyện huyên náo lớn sẽ khó mà thu trận. Có nhà ai muốn huyên náo để cho hương thân quê nhà chế giễu đâu cơ chứ?
Cuộc sống không phải là càng sống càng tốt lên sao, không phải nên sống hòa khí cùng láng giềng và hương thân sao?
Bà thật sự không hiểu, Ninh Hương rốt cuộc bị trúng tà gì vậy? Tại sao cứ muốn huyên náo lên thành như vậy? Đừng nói Lý Quế Mai không hề đánh con bé, mà chỉ là bị Giang Ngạn nghịch ngợm đẩy một cái thôi. Ngay cả khi nó có bị Lý Quế Mai đánh đi chăng nữa, thì tay chân của một bà già cũng đâu có mạnh, chỉ cần nhịn một chút là qua thôi mà.
Nhịn một chút cuộc sống sẽ tốt hơn, còn được mọi người khen là con dâu tốt, như vậy không tốt sao?
Quả thật, con bé bây giờ quá là khác thường, không tuân thủ phụ đạo làm một người vợ tốt, không nghe khuyên bảo, và giờ còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Cùng đắc tội cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ, đối với nó có ích lợi gì?
Một người phụ nữ sống trên đời không cần cha mẹ anh em, không cần chồng con, sống lẻ loi trơ trọi một mình thì có đi đến đâu cũng sẽ bị người ta phun nước miếng, sống như vậy còn gọi là sống sao? Còn không bằng chết đi cho xong.
Ninh Kim Sinh nhìn Hồ Tú Liên nhíu chặt lông mày, trong lòng ông cũng rất bực bội. Ông không đứng đấy với bà nữa mà sải bước đi vào nhà. Kết quả vừa vào cửa lại thấy Giang Ngạn, Giang Nguyên, Ninh Ba và Ninh Dương đang chuẩn bị đánh nhau bằng đũa.
Ninh Kim Sinh vội vàng quát lớn Ninh Ba, Ninh Dương: "Làm trò gì thế?".
Ninh Ba Ninh Dương thở hổn hển, dắt cuống họng hét: "Hai đứa nó không cho bọn con ăn cơm, chúng nó đổ hết thức ăn vào bát chúng nó rồi. Bọn con muốn từ trong bát của chúng nó gắp về, nhưng chúng nó lại đánh bọn con! Đây là đồ ăn nhà chúng ta, dựa vào gì không cho bọn con ăn?!".
Hồ Tú Liên đi theo vào nhà, tầm mắt bà rơi vào trên bàn cơm. Ở đó chỉ còn lại hai cái đĩa trống rỗng, thức ăn còn lại đều ở trong bát Giang Ngạn với Giang Nguyên, chất đầy trong bát cơm. Hai đứa nhỏ này giống như là quỷ chết đói, cơm không chỉ xới nhiều mà thức ăn còn đắp lên thật cao.
Thời nay, các nhà đều không mấy giàu có, lương thực là do đội sản xuất chia theo đầu người, mà rau thì tự do nhà mình trồng. Nhưng dù thế, giữa trưa cũng chỉ dám xào hai đĩa đồ ăn nhỏ, dầu, muối, dấm, đường gì đó cũng chỉ thả có một tí, thịt thì lại càng ít khi được ăn đến.
Ninh Kim Sinh nhìn cái đĩa trống trơn, trong lòng càng thêm không vui. Nhưng ông lại không dám nói Giang Ngạn và Giang Nguyên cái gì, chỉ đành quay ra răn dạy Ninh Ba, Ninh Dương: "Đừng làm rộn nữa, không phải còn có dưa muối à?".
Ninh Ba, Ninh Dương không phục: "Dựa vào gì chúng nó được ăn thức ăn?!".
Ninh Kim Sinh mất kiên nhẫn, ông trợn mắt với Ninh Ba, Ninh Dương: "Đây là cháu ngoại chúng mày, là khách, đương nhiên muốn ăn thức ăn!".
Ninh Ba, Ninh Dương tức gần chết, nhưng dưới sức ép của Ninh Kim Sinh, cả hai chỉ có thể thở hổn hển không ồn ào nữa. Sắc mặt cả hai giận dữ, chúng cầm đũa lùa cơm vào miệng và coi dưa muối trong miệng chính là Giang Ngạn với Giang Nguyên mà ra sức nhai.
Thấy Ninh Ba, Ninh Dương bị dạy dỗ, Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đắc ý vô cùng. Hai đứa bé còn cố ý dùng ánh mắt khiêu khích Ninh Ba, Ninh Dương. Tiếp đó, Giang Ngạn quay đầu nhìn Ninh Kim Sinh, không chút khách khí hỏi: "Ninh A Hương đâu? Cô ta vẫn ở trạm y tế à?".
Hồ Tú Liên ngồi bên cạnh vùi đầu ăn cơm, bà không muốn gánh công việc lên tiếng này.
Ninh Kim Sinh lại khá bình tĩnh, ông hắng giọng rồi mở miệng nói: "Con bé không ở đó. Mấy ngày nay nó về bên này, chúng ta khuyên cũng đã khuyên, mắng cũng đã mắng, nhưng nó vẫn không muốn quay về. Hiện tại đã cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ nên cũng không về đây nữa".
Nghe vậy, Giang Ngạn với Giang Nguyên đều sửng sốt, thật lâu sau mới nói: "Vậy giờ cô ta đang ở đâu?".
Ninh Kim Sinh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, giống như người vừa rồi ở bên ngoài nổi giận không phải là ông: "Ban ngày ở xưởng thêu của đội làm việc, buổi tối ở phòng chăn nuôi của đội sản xuất".
Giang Ngạn với Giang Nguyên liếc nhau, không quên cúi đầu ăn một miếng cơm kèm thức ăn. Sau khi nhét đầy thức ăn vào miệng và nuốt xuống, lại hỏi: "Vậy cô ta có ý gì?".
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên còn chưa lên tiếng, Ninh Ba đã trợn mắt nhìn Giang Ngạn và nói: "Vì chúng mày quá đáng ghét nên chị cả muốn ly hôn với ba chúng mày, chị ấy không muốn làm mẹ kế cho chúng mày nữa!".
Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không kịp ngăn lại, Ninh Ba đã nói xong. Mặc dù trong lòng có chút hồi hộp và khẩn trương nhưng hai vợ chồng lại rất ăn ý mà nghĩ, đã nói ra rồi, vậy không giấu nổi nữa.
Kết quả là, sự chú ý của Giang Ngạn với Giang Nguyên không nằm trên vấn đề Ninh Hương muốn ly hôn. Giang Ngạn quay đầu nhìn Ninh Ba cãi lại: "Mày nói ai đáng ghét? Mày có biết ba tao làm nghề gì không?
Ninh Ba không tỏ ra yếu đuối, cậu vươn cổ quát to hơn: "Nói chúng mày đáng ghét đó! Hai thằng ranh con*! Cha chúng mày có tiền như thế, còn đến nhà tao giành cơm làm gì? Cả bàn có mỗi hai đĩa đồ ăn đều bị chúng mày ăn hết".
(*) Gốc 小赤佬 - Tiểu Xích Lão: một từ vựng phương ngữ Trung Quốc phổ biến ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải. Xích lão, khi một người chết không có của cải (quan tài) để hạ táng thi thể, nó có nghĩa là tiểu quỷ. Khi dùng để hạ bệ người khác, nó có nghĩa là ranh con. Và khi để gọi thân mật vãn bối, nó có nghĩa là tiểu tử.
Lần này ồn ào, bốn đứa nhóc sắp lao vào đánh nhau. Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên vội vàng đứng dậy kéo hai bên ra, chủ yếu là kéo hai đứa con của mình là Ninh Ba và Ninh Dương để chúng không ầm ì nữa. Rốt cục kéo được ra, Giang Ngạn, Giang Nguyên vốn muốn đá ghế bỏ đi nhưng lại tiếc bát cơm trên bàn. Sau một thoáng do dự, chúng lại ngồi xuống và cầm đũa tiếp tục ăn cơm, ăn như hổ đói lùa hết cơm lẫn thức ăn trong bát.
Cơm nước xong xuôi, Giang Ngạn, Giang Nguyên ngồi ở bên bàn cơm lau miệng, rồi Giang Ngạn nói: "Bọn tôi mặc kệ, mấy người nhanh đi gọi Ninh A Hương về đi, trong nhà đã mấy ngày không ăn được cơm rồi. Ba tôi bỏ tiền cưới cô ta về, cô ta dựa vào đâu mà chạy?".
Ninh Kim Sinh nghẹt thở, không nói được lời nào.
Thấy Giang Ngạn với Giang Nguyên cõng cặp sách chuẩn bị rời đi, ông bèn đứng lên nói để ông chèo thuyền đưa hai người về nhà. Giang Ngạn với Giang Nguyên không muốn, chỉ nhấn mạnh một lần nữa để Ninh Hương mau quay về, sau đó cõng cặp