--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
????????????????????
CHƯƠNG 12.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Bị Ninh Hương mặt giận khiển trách một câu, lần này Hồng Đào đã hoàn toàn từ bỏ tâm tư muốn kéo người hỏi con đường tà đạo. Lúc ra ngoài đi nhà xí, cô còn nói với một thợ thêu khác: "Tôi ở đây thề, sau này còn xen vào chuyện của cô ây nữa thì tôi là con lợn!".
Có thợ thêu nói: "Mấy cô nói cô ấy….". Lại chỉ vào đầu mình: "Đầu óc bị vấn đề sao?".
"Tôi cũng thấy thế, không biết nửa năm qua ở nhà họ Giang cô ấy sống thế nào mà lại trở nên vui buồn thất thường như vậy. Cô ấy đã không biết tốt xấu như thế, chúng ta cũng đừng xen vào chuyện của cô ấy nữa, để xem cô ấy sống được thế nào".
"Có thể làm được cái gì? Kết cục bày ra kia kìa".
***
Buổi trưa, sau khi Giang Ngạn với Giang Nguyên ở lại nhà họ Ninh ăn cơm, cả hai không về nhà ngay. Hai người cõng cặp sách chạy chơi bên ngoài một vòng, sau khi ăn no và chơi đến tận hứng thì mới nhấc chân đi học.
Tới chạng vạng chiều tan học mới chịu về nhà, trước khi về còn rẽ sang vườn rau bẻ một quả dưa chuột gặm. Vào nhà, chúng vừa gặm dưa chuột vừa đặt cặp sách xuống, Lý Quế Mai đi tới hỏi hai người: "Người đâu? Sao không về?".
Giang Ngạn với Giang Nguyên đến nhà họ Ninh tất nhiên là Lý Quế Mai để hai người đi. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Ninh Hương đi mấy ngày nay, một mình bà ôm đồm toàn bộ việc nhà, lại còn phải trông nom thêm ba đứa nhỏ, tay chân già rồi nên bận không ngơi nghỉ được, bà sắp mệt chết rồi!
Ngày hôm qua ra sông giặt quần áo còn bị trượt chân ngã xuống sông, uống no một bụng nước!
Đương nhiên, Giang Ngạn với Giang Nguyên nguyện ý đi gọi Ninh Hương về cũng bởi vì cơm canh mấy ngày qua rất khó ăn. Một ngày không ăn được cơm Ninh Hương nấu, đến ngủ mơ cũng chảy nước miếng.
Tay nghề nấu cơm của Ninh Hương vô cùng tốt, mỗi lần thổi cơm vừa không bị cứng cũng không bị nát, lại còn có cháy vừa giòn vừa thơm. Thức ăn làm cũng rất vừa miệng, bọn họ chưa từng thấy cô lãng phí gia vị bao giờ nhưng hương vị đồ ăn do cô làm ra lại ăn rất ngon. Không chỉ tay nghề nấu cơm ngon, mà trong nhà ngoài nhà cũng được cô dọn dẹp sạch sẽ, sáng sủa. Mấy ngày nay không có cô ở đây, nhà cửa đã bừa bộn đến không thể nhìn nổi. Không khoa trương nói khi rằng, trong nhà đã gần như không có chỗ để đặt chân.
Cô không rời đi, bọn họ còn không nhận ra cô lại có nhiều ưu điểm đến vậy.
Giang Ngạn gặm dưa chuột, tiếng nói chuyện nghe mơ hồ không rõ: "Ninh Ba, Ninh Dương nói, cô ta muốn ly hôn với ba. Ba mẹ cô ta đã đánh đã mắng, còn đuổi khỏi nhà rồi, hiện tại cô ta đang ở phòng chăn nuôi của đội sản xuất".
Lý Quế Mai không xem trọng chuyện ly hôn mà Giang Ngạn đề cập đến, bà chỉ nói: "Ly hôn? Đây là hù dọa ai thế? Cô ta có thể vào được cửa nhà chúng ta là phúc cô ta tu tám đời mới thành, cô ta nỡ ly hôn mới gặp quỷ ấy!".
Giang Nguyên vừa gặm dưa chuột vừa nhìn Lý Quế Mai: "Thế tại sao cô ta không về?".
Lý Quế Mai hừ một tiếng: "Sĩ diện thôi! Cứ để nó bày đặt đi! Ba mẹ nó không cho nó về, để xem nó có thể cứng được tới lúc nào. Cùng bà đấu, nó còn thiếu bảy tám cái chân!".
Giang Hân cũng bẻ nửa quả dưa chuột, hai bái tím tóc của cô bé rối bời, chớp mắt nói: "Bà nội, cháu muốn ăn cơm cô ta nấu, phải bao lâu nữa thì cô ta mới về nấu cơm, giặt quần áo cho chúng ta?".
Nhắc đến ăn cơm, trong lòng Lý Quế Mai nhất thời ỉu xìu. Bà xoay người đi ra ngoài: "Quan tâm nó làm gì, cái đồ cho thể diện còn không cần. Lần này không trị cho cô ta phục, lần sau cô ta sẽ càng kênh kiệu hơn. Muốn ăn cơm sao, bà nội nấu cho mấy đứa!".
Nghe Lý Quế Mai nói muốn đi nấu cơm, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đồng thời xụ mặt. Chúng lập tức cảm thấy dưa chuột trong miệng thật vô vị, trong miệng chỉ thấy vị đắng.
Ông trời ơi! Cuộc sống như này rốt cuộc còn phải trải qua bao nhiêu ngày nữa!
***
Không mấy ngạc nhiên khi cơm tối do Lý Quế Mai nấu không khác gì nấu cho lợn ăn, tóm lại chỉ một câu, ăn không bị đói chết đó là tiêu chuẩn.
Ban đêm, bầu trời đầy sao, Giang Ngạn, Giang Nguyên tắm rửa xong thì cầm chiếu ra bờ sông nằm hóng mát. Giang Ngạn năm nay đã mười tuổi, còn Giang Nguyên tám tuổi, hai thằng bé choai choai hiện tại rất là phiền muộn, chúng vừa nằm trên chiếu ngắm sao vừa đưa tay xoa bụng.
Xoa một lúc, Giang Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn Giang Ngạn và nói: "Anh, là anh đẩy cô ta, không thì cô ta đã không tức giận bỏ lại chúng ta mà về nhà mẹ đẻ. Không thì anh đi xin lỗi cô ta đi, cô ta hết giận chắc chắn sẽ quay về".
Giang Ngạn nghe xong thì nhướn cao lông mày: "Cô ta tính là thứ gì, là ba cưới cô ta về để chăm sóc chúng ta, anh đẩy cô ta một cái thì có làm sao? Là do cô ta đứng không vững mới bị ngã. Em bảo anh đi xin lỗi cô ta, cô ta xứng à? Ăn của nhà chúng ta uống của nhà chúng ta, còn dám đùa nghịch tính tình chơi chạy trốn, đơn giản là thiếu dạy dỗ".
Giang Nguyên vo ve như muỗi kêu: "Nhưng là, cơm bà nội nấu quá khó ăn….".
Giang Ngạn nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên một lát, sau đó lại nhìn về phía bầu trời đêm không nói gì.
Thực ra, trước khi gả vào nhà họ Giang, bọn họ không hề cảm thấy cơm Lý Quế Mai nấu có bao nhiêu khó ăn. Lúc mẹ ruột của họ còn sống, tay nghề nấu cơm của mẹ cũng bình thường, so với Lý Quế Mai cũng không chênh lệch quá rõ ràng. Chỉ có khi Ninh Hương gả vào nhà họ Giang nửa năm này, bọn họ đã ăn quen cơm Ninh Hương làm nên giờ ăn lại cơm do Lý Quế Mai nấu mới nhận ra sự chênh lệch quá rõ trong đó. Thế nên, mỗi lần ăn cơm liền trở thành một chuyện rất đau khổ.
Giang Ngạn nhìn những vì sao trên bầu trời đêm và hít sâu một hơi, cậu vô cùng nhớ cơm của Ninh Hương nấu, mỗi một hạt cơm đều mềm dẻo, trắng bóng, nhai trong miệng không nát cũng không cứng, thơm đến chẳng cần thêm thức ăn cũng có thể ăn nhiều thêm một bát.
Thấy Giang Ngạn không nói chuyện, Giang Nguyên nói tiếp: "Cô ta sẽ không thực sự ly hôn với ba đấy chứ? Nếu ba biết là chúng ta làm cô ta tức giận bỏ đi, liệu ba có đánh chúng ta khi ba quay về không?".
Giang Ngạn bình tĩnh nói: "Chắc chắn là không. Em không nghe bà nội nói sao, cô ta chỉ đang hù dọa người mà thôi, cô ta đã tu tám đời phúc mới gả được vào nhà chúng ta nên sao có thể thực sự ly hôn? Hơn nữa, ba sẽ không vì cô ta mà đánh chúng ta. Chúng ta là con trai ruột của ba, ba cưới cô ta về chỉ là để chăm sóc chúng ta thôi".
Nghe Giang Ngạn nói, Giang Nguyên không lo lắng nữa. Nhưng cậu vẫn muốn ăn cơm thơm ngào ngạt nên lẩm bẩm nói: "Nhưng khi nào cô ta mới về….".
Giang Ngạn hắng giọng, không nói chuyện.
***
Ngay từ khi xách túi rời khỏi nhà họ Giang, Ninh Hương đã dự liệu được mình sẽ là kẻ đơn độc ở cái thời đại đặc thù lấy màu xám làm chủ này. Đối với tình huống trước mắt, cô đã chuẩn bị xong tinh thần từ lâu nên không có cái gì bất mãn cả.
Cô thích ứng nó rất nhanh và còn phát hiện ra một mình đơn độc như thế này cũng là một điều rất tuyệt vời. Cô không cần phải đi ứng phó các mối quan hệ thế tục, có thể dành toàn bộ thời gian cho việc học tập để làm phong phú mình và thêu thùa cũng là một trong số đó. Ở cái thời đại ngột ngạt này, cô có thể bình tĩnh và lắng đọng lại chính mình, để bản thân có đủ tự tin và khả năng đương đầu với những biến động lớn của tương lai, và đứng vững gót chân của mình trước những biến động lớn của thời đại.
Hiện tại, cô đã viết rất trôi chảy các chữ Hán, bởi vì cô nhận biết đa số các chữ Hán nên không cần người khác tới dạy cô. Điều cô cần làm bây giờ tiêu hóa những gì cô đã học được trong khi là linh hồn lang thang và biến chúng trở thành học thức chân chính của mình.
Đợi sau khi cô viết được hết tất cả các chữ Hán thông dụng, cô sẽ bỏ tiền ra mua một ít giấy và bút về để luyện chữ một cách nghiêm túc.
Rất nhiều người bởi vì cô huyên náo khiến cuộc sống trở nên lộn xộn, phiền phức và chán nản, nhưng cô lại hoàn toàn không để trong lòng, một mình sống qua ngày còn thoải mái, tự đắc hơn cả thần tiên. Mỗi buổi tối cô phải đọc sách thì mới yên tâm đi ngủ được, ngày hôm sau vừa nghe tiếng gà gáy liền đến xưởng thêu làm việc như cũ.
Giang Ngạn và Giang Nguyên hôm qua đến đội Thủy Điềm nhưng không tới tìm cô, cô cũng không đặt hai đứa nhỏ ở trong lòng. Kết quả, ở sắp tới giờ cơm trưa hôm nay, Giang Ngạn và Giang Nguyên lại cõng cặp sách tới đội Thủy Điềm, đồng thời xuất hiện ở cửa xưởng thêu.
Các thợ thêu nhìn thấy Giang Ngạn và Giang Nguyên, có người nhiệt tình hỏi một câu: "Hai cháu tìm ai thế?".
Nào ngờ Giang Ngạn và Giang Nguyên không thèm để ý tới người ta, hai người đi thẳng đến trước mặt Ninh Hương, dắt cuống họng gọi: "Này!".
Ninh Hương nghe thấy tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên và nhận ra