--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
????????????????????
CHƯƠNG 14.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Đúng như suy đoán trong đầu Ninh Hương, Giang Kiến Hải quả thực không phải là Giang Kiến Hải lần đầu tiên sống đến hai mươi chín tuổi. Anh cũng giống như Ninh Hương, cũng là người từng sống qua một đời người.
Bởi vì đã từng có một đời nên anh hiểu rõ Ninh Hương, biết cô coi anh là trời và chỉ có thuận theo ý anh, suốt đời bị anh nắm gắt gao trong tay. Ở trong dự đoán của anh, anh tới tìm Ninh Hương và răn dạy cô hai câu là cô sẽ lập tức sợ hãi cúi đầu nhận lỗi rồi đi theo anh trở về. Người phụ nữ này, cả một đời kiếp trước chỉ loanh quanh trong xó bếp, việc đời chưa thấy nhiều lại còn là người vô học, vì vậy cô ở trước mặt anh mãi mãi là dáng vẻ khúm núm. Bất kể anh có chán ghét và mắng cô ra sao, cô cũng chỉ biết cúi đầu không nói một câu.
Anh không cảm thấy chính mình có vấn đề gì, bởi vì Ninh Hương ở trong mắt anh là mặt hàng không lên được mặt bàn. Cô chênh lệch quá lớn với anh, và việc anh đồng ý cưới cô cùng với không vứt bỏ cô ở kiếp trước đã là ban ơn với cô.
Nhưng, không ai có thể ngờ rằng, người phụ nữ yếu đuối trước mặt anh cả đời đó lại dám ở trước mặt mọi người ném ra đơn ly hôn. Và còn không để ý tới mặt mũi của anh, nói ra nhiều câu tổn thương mặt mũi anh đến thế!
Cô ta cứng miệng như vậy từ bao giờ? Ai cho cô ta tự tin đó? Cô ta muốn lật trời rồi phải không?!
Bị Ninh Hương ở ngay trước mặt nhiều người làm mất hết mặt mũi, đây là lần đầu tiên. Giang Kiến Hải rốt cuộc không thể ổn định sắc mặt, trên mặt lúc trắng lúc đỏ rồi chuyển sang đen, tựa như bị người giội cho cả một bảng màu, trông nhìn cực kỳ ngoạn mục.
Ninh Hương vẫn ngồi trước bàn thêu, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt thấm cái lạnh cùng với căm ghét.
Sắc mặt Giang Kiến Hải không ngừng thay đổi, những thợ thêu đang xem náo nhiệt cũng sợ ngây người. Bọn họ đúng là không có nhiều kiến thức thật, nhưng xung quanh họ, dù là mấy người phụ nữ cực kỳ đanh đá và không nói đạo lý thì cũng chưa từng thấy ai gây khó dễ cho chồng mình như vậy cả. Huống hồ, người đàn ông này còn là lãnh đạo của một nhà máy lớn trong thành phố!
Ở thời khắc này, họ rốt cuộc cũng ý thức được, Ninh Hương không chỉ nói suông mà cô thật sự muốn ly hôn với Giang Kiến Hải. Cũng ở ngay thời khắc này, bọn họ nhận định Ninh Hương điên thật rồi, còn là kiểu điên không để lại đường lui cho chính mình!
Đó rõ ràng là con đường chết nhưng cô cố tình muốn đâm đầu vào.
Không đụng tường nam sẽ không quay đầu! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Cô đã may mắn hơn biết bao nhiêu lần so với người khác khi có thể kết hôn với Giang Kiến Hải, chí ít thì không cần phải sầu lo về kế sinh nhai. Mỗi ngày chỉ cần làm chút việc nhà, hầu hạ mẹ chồng và các con tốt là có thể sống một cuộc sống nhẹ nhõm, vậy mà cô lại quyết tâm muốn ly hôn!
Ly hôn rồi, cô sẽ chẳng có gì cả, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không có đàn ông làm chỗ dựa, lại còn bị người ta soi mói, chỉ trỏ sau lưng. Vác theo một cái ô danh lớn như vậy, hiền danh không còn, đời này e rằng cô đừng mong tái giá được nữa.
Tầm khoảng mười giây sau, Giang Kiến Hải dường như đã có phản ứng, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Ninh Hương, bày ra dáng vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm, anh nói: "Cô lặp lại lần nữa xem".
Ninh Hương không kiêu ngạo không tự ti, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không né không tránh lặp lại từng chữ một: "Tôi muốn ly hôn với anh".
Ninh Lan đứng ngoài cửa xưởng thêu, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người trong phòng. Hai bàn tay vặn xoắn vào nhau, và trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô rất căng thẳng, rất sợ Ninh Hương bị đánh.
Thử nghĩ mà xem, nếu cô là Giang Kiến Hải thì cô cũng không thể chịu được loại sỉ nhục ở trước mặt mọi người như vậy. Huống hồ, Giang Kiến Hải còn là đàn ông, lại còn là xưởng trưởng? Bị đối đãi như vậy, anh có thể chịu được sao?
Từ khi lăn lộn lên tới cấp lãnh đạo của nhà máy, Giang Kiến Hải chưa bao giờ bị người tổn thương mặt mũi đến vậy. Hơn hết là, anh bị vả mặt bởi người kiếp trước luôn mặc anh sai sử. Nỗi lòng bị kích thích đến mức sắp nổ tung, hai mắt anh nhìn chằm chằm Ninh Hương như muốn phun ra lửa.
Ngay từ đầu, thực ra Ninh Hương không muốn nổi lên xung đột với anh, nếu không phải giọng điệu và lời nói của anh quá làm cô khó chịu thì cô cũng sẽ không nói nặng như vậy.
Sao nào? Không lẽ chỉ có Giang Kiến Hải anh mới có mặt mũi, còn cô thì không xứng có mặt mũi sao?
Là anh tổn thương mặt mũi của cô trước, vậy đừng trách cô không nể mặt anh.
Cô đã dùng cả một đời trước của mình để hiểu ra một đạo lý—— Có một số người, nhẫn nhịn nhất thời thì anh ta được đà lấn tới, mà lui thêm một bước thì anh ta càng quá đáng hơn. Cô đã nhịn anh ta cả một đời rồi, anh ta thật sự cho rằng bản thân là Hoàng đế khoác hoàng bào hay sao!
Giờ đây, nguyên tắc xử sự của Ninh Hương chính là—— Còn sống thì tuyệt đối đừng để mình bị oan, cứ sáng sủa mà chơi với anh ta và mọi chuyện sẽ xong cả thôi!
***
Giang Kiến Hải không nói tiếp, bầu không khí trong xưởng thêu hoàn toàn đông cứng lại, ngay cả kim thêu trong tay các thợ thêu cũng bị đóng băng. Hô hấp của tất cả mọi người đều căng thẳng, ngay cả dũng khí liếc sang chỗ Giang Kiến Hải và Ninh Hương cũng không dám.
Giang Kiến Hải mặt lạnh siết chặt nắm tay, đứng im không nhúc nhích. Cuối cùng, là Ninh Hương giơ tay lên trước, cô thu dọn sách giáo khoa trên bàn, rồi kẹp đơn ly hôn vào sách và cất vào cặp sách màu vàng. Cô đứng dậy nói: "Ra ngoài nói chuyện đi".
Các thợ thêu kinh ngạc cúi đầu—— Ninh Hương ăn gan báo thịt rồng đấy hả? Giọng điệu nói chuyện của cô cực kỳ cứng rắn, không hề có chút hoảng sợ mà còn dắt mũi Giang Kiến Hải nữa ư? Rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin lại dám đối xử với Giang Kiến Hải như vậy?
Ninh Hương chả thèm để tâm, cô xách cặp đi thẳng ra khỏi xưởng thêu. Lúc bước qua cửa thì đụng phải Ninh Lan, Ninh Lan không dám nhìn cô nhiều, lập tức xoay người bỏ chạy về hướng nhà.
Ninh Lan chạy chậm về nhà. Lúc này, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên đang mặt mũi tràn ngập lo lắng. Thấy cô về, họ sốt sắng hỏi cô: "Sao rồi? Xưởng trưởng Giang đã dẫn chị con đi chưa?".
Ninh Lan cố gắng bỉnh ổn hơi thở, nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên không nói câu nào.
Ninh Kim Sinh đang vội muốn chết, ông nhíu mày vội vàng hỏi: "Mày nói nhanh lên!".
Ninh Lan bị ông dọa run lên bả vai, sau đó nói lí nhí: "Chị ở xưởng thêu ném thẳng ra đơn ly hôn. Còn ở trước mặt nhiều người trong xưởng, nói chị ấy không hề coi trọng xưởng trưởng Giang ngay từ đầu, hiện tại muốn ly hôn với xưởng trưởng Giang….".
Ninh Kim Sinh nghe xong, ông sững sờ trong chốc lát, sau đó trợn mắt ngã thẳng ra sau.
Hồ Tú Liên nhanh tay vội đỡ lấy ông, bà vừa ấn huyệt nhân trung vừa hoảng loạn nói: "A Lan, mau đỡ ba con vào nhà nằm!".
***
Gần bờ sông có một cái đình nghỉ mát bốn góc, mái ngói đen ẩn ẩn hiện trên mặt nước.
Ninh Hương ngồi xuống trong đình, lấy ra đơn ly hôn từ trong cặp sách và đẩy nó đến trước mặt Giang Kiến Hải: "Tôi không muốn tranh cãi với anh, chỉ muốn ly hôn trong hòa bình".
Giang Kiến Hải nghĩ đến tình cảnh vừa rồi ở xưởng thêu, liền tức giận muốn xé xác người phụ nữ này ra ngay lập tức. Làm sao anh nghĩ ra được, người phụ nữ khúm núm cả đời trước mặt anh của kiếp trước lại cho anh xấu mặt như vậy.
Đàn bà ở nông thôn trước nay rất hay nhai miệng lưỡi, chuyện ban nãy đảm bảo không cần tới nửa ngày là có thể truyền đi khắp đội Thủy Điềm. Và có thể truyền sang đội Cam Hà của anh chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi.
Anh tự mình chạy đến đội Thủy Điềm không dẫn được vợ về thì thôi, còn ở trước mặt mọi người bị ném đơn ly hôn. Với anh, đây là chuyện quá nhục nhã!
Nhưng dù có tức giận đến đâu, việc đã rồi và mặt mũi cũng không nhặt lại được, nên giờ anh chỉ có thể chịu đựng.
Kìm nén lửa giận trong đáy mắt và giữa lông mày, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đã ở bên mình cả đời, Giang Kiến Hải chỉ cảm thấy gần như không nhận ra cô. Người phụ nữ chỉ biết rũ mắt im lặng của trước kia, từ khi nào lại có khí chất như vậy?
Ninh Hương thấy anh không nhận đơn ly hôn cũng không nói chuyện, cô bèn nói: "Anh tìm tôi làm vợ, nói cho cùng là tìm một vú em miễn phí ở lại quê chăm sóc mẹ anh và ba đứa nhỏ Giang Ngạn. Tôi biết anh không hài lòng với tôi, và tôi thì không muốn làm vú em miễn phí này nữa. Lúc chúng ta kết hôn vào đầu năm nay, anh đã cho nhà tôi một trăm tệ tiền lễ hỏi. Nửa năm này, tôi tần tảo chăm sóc mẹ và các con anh, dù có mời bảo mẫu thì giá tiền này cũng không tính nhiều".
Giang Kiến Hải nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Hương, đáy mắt càng ngày càng đen. Anh nghe thấy rất rõ ràng, cô vì một ít chuyện như quả rắm mà bỏ về nhà mẹ đẻ, gửi điện tín muốn anh về là để ly hôn, nguyên nhân vì cô không muốn hầu hạ mẹ và các con anh nữa.
Ninh Hương vẫn không tránh không né, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói tiếp: "Giữa chúng ta không ai chiếm tiện nghi của ai cả, và cũng không ai nợ ai cả. Anh ký tên vào đơn ly hôn, đợi đóng dấu rồi mang lên xã là hoàn thành việc ly hôn. Sau này, chúng ta sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa".
Trong bụng Giang Kiến Hải tràn ngập ngôn từ phẫn nộ, chúng trào lên đến giữa hàm răng và muốn chui ra ngoài. Anh nhìn chằm chằm Ninh Hương, cuối cùng kìm xuống lửa giận phun ra một câu: "Ninh A Hương, có phải tôi rất cho cô mặt mũi đúng không?".
Nói xong anh đứng lên và đi thẳng ra ngoài đình, như thể anh không muốn nghe tiếp những lời vô nghĩa của Ninh Hương nữa.
Nhưng anh còn chưa đi đến bên ngoài, đã bị Ninh Hương gọi lại.
Ninh Hương đứng dậy đứng sau lưng anh, siết chặt tờ đơn ly hôn, cứng rắn nói: "Giang Kiến Hải, dù anh không muốn ly hôn cũng phải ly hôn. Cho dù anh không ly hôn, tôi cũng sẽ không quay về đội Cam Hà, và sẽ không tiếp tục hầu bốn người già trẻ nhà anh nữa. Lúc đó anh cưới tôi, không phải vì điều này sao? Chân trần không sợ mang giày, tôi chả sợ mất mặt, anh không chịu ly hôn thì tôi cũng cùng anh đấu, để xem ai thắng ai. Tôi ở chung với mẹ anh hơn nửa năm qua, bà là người thế nào tôi biết rất rõ. Chính bà đã nói rất nhiều câu phản động, nếu tôi muốn đưa bà ta đi lao động giáo dục, đó chỉ là chuyện vài phút".
Nghe xong, Giang Kiến Hải quay ngoắt người lại.
Đôi mắt anh đen tối và hung ác, giống như muốn xé xác phanh thịt, ăn sống nuốt tươi Ninh Hương.
Ninh Hương không e sợ không mềm yếu, cô nhìn thẳng vào anh và nói: "Tôi vốn dĩ không muốn giày vò đến vậy, chỉ muốn nhanh chóng ly hôn. Với anh, ly hôn trong hòa bình không tạo nên ảnh hưởng lớn gì, dù sao cũng là tôi chủ động muốn ly hôn nên người khác có mắng cũng là mắng tôi. Tuy nhiên, nếu anh không chịu ly hôn, vậy tôi sẽ giày vò anh đến chết".
Sắc mặt Giang Kiến Hải càng ngày càng đen, răng cắn càng lúc càng chặt. Anh nhìn chòng chọc Ninh Hương một lúc, rồi đột nhiên đi trở về, giật lấy tờ đơn ly hôn trong tay Ninh Hương, tàn nhẫn nói: "Được! Hôm nay ly hôn, ly hôn ngay bây giờ!".
Ai bảo mẹ anh không rời được cháu trai cơ chứ!
Một người đàn bà như cô còn không sợ ly hôn, lẽ nào một người đàn ông có thân phận có địa vị như anh lại sợ? Đã gây khó dễ cho anh thì thôi, còn cầm ra những lời kia tiếp tục chọc tức anh, cô ta thật sự cho rằng anh muốn giữ cô ta lại lắm sao? Nghĩ mình là bánh trái thơm ngon đấy à?
Anh đã sống với cô ta một đời, đã ngán con mẹ nó tận cổ rồi!
Ly hôn! Ly hôn ngay bây giờ!
Thấy anh cầm đơn ly hôn rời khỏi đình, Ninh Hương không chút do dự cùng anh đi ra ngoài.
Mặt mũi Giang Kiến Hải đen xì, trực tiếp cầm đơn ly hôn đi đến văn phòng đội của đội Thủy Điềm. Vừa bước vào sân, họ đụng phải Hứa Diệu Sơn, bí thư đội, đang muốn khóa cửa về nhà.
Hứa Diệu Sơn nhận ra Giang Kiến Hải, ông nhiệt tình chào hỏi anh và mở cửa dẫn vào nhà rót một ly nước. Nhưng Giang Kiến Hải lúc này đang nóng giận, anh chả có tâm trạng uống trà hàn huyên cùng bất luận kẻ nào, chỉ ước gì nhanh nhanh đóng dấu, sau đó rời khỏi đội Thủy Điềm ngay lập tức, đời này không muốn đến đây thêm lần nào nữa. Hai đời của anh chưa bao giờ mất mặt và tức giận đến như thế này, một lần này là đủ rồi.
Trên thực tế, anh không có bao nhiêu lưu luyến với Ninh Hương. Kiếp trước, thấy cô dịu dàng, ngoan ngoãn và hiền lành, nên anh nuôi cô suốt một đời đã xem như anh đại phát tâm từ thiện. Kiếp này, cô đột nhiên không biết điều như thế, không cho cô cút chẳng lẽ còn giữ lại ăn tết, nuôi không cả đời?
Đối với việc Ninh Hương muốn ly hôn, anh không có cảm giác gì, chỉ tức giận vì Ninh Hương làm anh mất mặt mũi và phẫn nộ vì thái độ của Ninh Hương đối với anh. Vốn dĩ, anh tính toán tới đây để bắt cô về, ai mà ngờ rằng lại bị cô chán ghét ngược lại.
Anh không hiểu Ninh Hương bị trúng gió gì, cùng với lấy đâu ra tự tin và cứng rắn như thế. Một người đàn bà vô tích sự chỉ biết làm việc nhà như cô, một chút bản sự đáng tiền cũng không có, nói cô có thể sống mà không cần đàn ông thì có quỷ mới tin!
Nếu cô đã không biết phân nặng nhẹ như vậy, thì mặc kệ cô có muốn ly hôn thật hay không anh cũng sẽ thành toàn cho cô!
Anh không tin, một người phụ nữ nông thôn vừa mù chữ vừa đã ly hôn như cô còn có thể sống thoải mái?
Kiếp trước, cô là vì gả cho Giang Kiến Hải anh, được trở thành vợ của xưởng trưởng mới có thể sống một cuộc sống làm người ghen tị, sống một cuộc sống không lo áo cơm ăn uống. Ngày tốt lành cô không muốn lại muốn tìm chết, vậy đó là cô tự tìm.
Hơn nữa, nói một câu thật tâm thì anh vốn đã chả hài lòng về cô. Kiếp trước đã chê cô cả một đời, mãi đến chết, bởi vì không tìm được một người bạn đời mà mình ngưỡng mộ nên nó đã trở thành một điều tiếc nuối trong anh. Và đó cũng là tiếc nuối cả đời của anh.
Ôm theo tiếc nuối cả đời đó quay về, anh xác thực không muốn lãng phí cuộc đời mình với cô thêm lần nữa.
Đã trọng sinh quay về, anh đương nhiên muốn bù đắp khuyết điểm của kiếp trước. Anh muốn tìm một người phụ nữ xứng với mình, và có thể dẫn ra ngoài thêm rạng rỡ mặt mũi cho anh. Một người phụ nữ thật xứng với bốn chữ "Vợ của xưởng trưởng".
Hiện tại Ninh Hương chủ động xách ra chuyện ly hôn, cũng là dao chặt đay rối, ly hôn này rất tốt. Đợi ly hôn rồi, đời này cô sẽ hiểu, không có Giang Kiến Hải anh làm người đàn ông của cô, không có thân phận vợ xưởng trưởng, Ninh Hương cô ngay cả cái rắm cũng không phải!
Không có anh, cả đời này cô sẽ không thể rời khỏi nông thôn, cả đời này sẽ không được ai