--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
????????????????????
CHƯƠNG 15.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lúc Ninh Hương và Giang Kiến Hải giày vò nhau xong, đa số người đã ăn xong cơm trưa. Một mình cô trở về phòng chăn nuôi, vo gạo thổi cơm. Cứ nghĩ đến ngày mai bản thân có thể chính thức ly hôn, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Mà nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm, lúc ngồi sau bếp lò nhóm lửa, cô vẫn nghĩ về những lời nói và hành động của Giang Kiến Hải. Hai người họ đã là vợ chồng với nhau một đời, nên họ rất hiểu và quá biết rõ về nhau. Cô rõ ràng có thể cảm giác được thái độ của Giang Kiến Hải dành cho cô hôm nay quá không phù hợp với thời điểm hiện tại. Hồi nãy khi bọn họ nói chuyện và cãi vã với nhau, sắc mặt anh ta chỉ có sự thiếu kiên nhẫn và đó là dáng vẻ tới mãi sau này sau khi cưới cô về thì anh mới có. Nếu cô đoán không sai, vậy có lẽ Giang Kiến Hải cũng giống như cô là anh ta cũng trọng sinh quay về.
Chứ nếu là Giang Kiến Hải của năm hai mươi chín tuổi, anh ta sẽ không lộ ra sự mất kiên nhẫn không hề che giấu và cả sự thiếu tôn trọng như thế. Ở lúc hai người họ chưa hoàn toàn quen thuộc nhau, tóm lại giữa họ vẫn sẽ có chút khách khí giả dối.
Tuy nhiên, bất kể Giang Kiến Hải có trọng sinh hay không, Ninh Hương đã quyết tâm muốn ly hôn với anh ta và cô sẽ không thay đổi. Nếu như anh ta cũng trọng sinh quay về, vậy Ninh Hương càng có lý do để chán ghét anh ta hơn, đồng thời chán ghét đến lẽ thẳng khí hùng.
Nếu như anh ta không trọng sinh, vậy những ký ức ghê tởm của kiếp trước còn có thể nói là không liên quan gì đến anh ta trong kiếp này, bởi dù sao chúng vẫn chưa xảy ra, đúng không. Nhưng, nếu như anh ta đã trọng sinh, vậy anh ta chả thể nào xóa được các vết đen trên người anh ta đâu.
Thời gian có thể quay trở lại, nhưng những gì đã xảy ra thì sẽ mãi mãi nằm trong ký ức.
***
Bởi vì con trai xưởng trưởng trở về nên Lý Quế Mai hôm nay nhìn rất có tinh thần phấn chấn, sắc mặt cũng hồng hào hơn mọi ngày gấp trăm lần. Sáng nay, sau khi Giang Kiến Hải đến đội Thủy Điềm, bà cũng khom người với cái eo đã không thể đứng thẳng, chống gậy đi ra cửa.
Thực tế thì cũng không có chuyện gấp gì, chỉ là ra cửa tìm mấy bà bạn hàng xóm tán gẫu đôi câu, đợi đến trưa thì về nấu cơm, rồi chiều lại ra tụ tập nói xấu tiếp. Cái chuyện ngồi lê đôi mách này ấy à, là nói mãi cũng không hết chuyện. Hơn nữa, vì hôm nay tết Trung thu mười lăm tháng tám nên đề tài câu chuyện không thể không nhắc đến đồ ăn.
Các ngày lễ của Trung Quốc từ trước đến nay không bao giờ tách rời với ăn. Chẳng qua, ở cái thời đại đất nước nghèo khó và người dân đều dựa vào đất để kiếm ăn, thì cuộc sống của mỗi người đã khó càng thêm khó và không phải ngày lễ nào họ cũng có thịt để ăn. Tuy nhiên, một năm chỉ có hai cái tết đoàn viên lớn, một là tết Trung thu hai là tết xuân, thế nên mỗi nhà chắc chắn vẫn sẽ ăn được một bữa thịt, quan trọng là nhiều hay ít thôi.
Lý Quế Mai rất thích chủ đề này, vì con trai bà là người có năng lực nên trong nhà từ trước đến nay không lo cơm ăn áo mặc, đủ để khiến người ta phải ghen tị. Vì vậy, khi có người hỏi bà đã mua đồ ăn ngon gì, bà không giấu diếm nụ cười trên môi lộ ra hàm răng vàng, nói: "Tôi thì không quan trọng lắm, nhưng Kiến Hải về thì nhất định phải ăn ngon chút".
Sau đó thuộc như lòng bàn tay và bắt đầu kể: "Tôi có mua một con cá sạo* lớn, tính làm món cá hấp. Thêm một đĩa ngó sen đường quế nữa, A Ngạn, A Nguyên với A Hân thích món này lắm. Ờ, còn có thịt hấp nữa, bên dưới tôi tính rải thêm bông cải để thịt nó ngọt với thơm hơn. À, tôi còn mua hai con cua lớn lắm, là bắt ở hồ Dương Trừng đấy. Mấy bà không biết đâu, thịt cua là làm cua viên là thơm lắm….".
-----
(*) Cá sạo: Cá sạo có thân bầu dục dài, dẹt bên, viền lưng cong đều, viền bụng gần như thẳng. Loài cá này nổi tiếng bởi thịt có vị ngọt, béo, bổ dưỡng và sự đơn giản trong cách chế biến nhưng vẫn tạo hương vị riêng.
-----
Mấy bà hàng xóm chỉ nghe thôi cũng nước miếng nhỏ tí tách. Bọn họ ăn ý cùng nuốt nước bọt, rồi nói với giọng điệu ghen tị: "Kiến Hải có tiền đồ quá, bà có phúc thật đấy!".
Lý Quế Mai nói tiếp: "Kiến Hải nhà tôi từ nhỏ đã thông minh rồi, ai gặp mà không nói nó sau này lớn sẽ có tiền đồ? Đáng tiếc là tôi không thích cuộc sống ở thành phố, chứ mỗi lần nó về là nó lại nói muốn đưa tôi lên thành phố ở. Tôi nói tôi không đi, ở không có quen".
Lý Quế Mai một khi bắt đầu khoe khoang là sẽ nói không ngừng và bà có thể ngồi nói suốt cả ngày. Người nghe cũng rất cho bà mặt mũi, không chỉ trong mắt ngập tràn hâm mộ mà thỉnh thoảng còn nịnh nọt một hai câu, tâng bốc bà lên giống như tổ tông.
Thấy mặt trời đang ngả về tây, một bà lão nói với Lý Quý Mai: "Bà mua nhiều đồ ăn thế, thế không về sớm nấu cơm đi à. Để muộn nữa là không kịp giờ cơm tối đâu".
Lý Quế Mai đáp rất thoải mái: "Gấp cái gì, con dâu tôi tay chân nó nhanh lắm, mà cơm nó nấu cũng ngon. Bất kể có bao nhiêu món thì nó nấu loáng cái là xong à, như vậy còn cần đến tôi sao. Tôi ấy hả, chỉ việc ngồi chờ ăn là được".
Người ta đều biết, nửa năm qua, Lý Quế Mai được con dâu hầu hạ rất chu đáo. Người con dâu thứ hai của bà không chỉ hiền lành, tháo vát, mà tay nghề nấu cơm còn rất giỏi. Thành thật mà nói, nhìn khắp cái xã này hiếm có người nào có tài đức và năng lực hơn cô ấy. Ngay cả người con dâu đầu của Lý Quế Mai cũng kém hoàn toàn khi so sánh.
Nhưng con dâu dù tốt đến đâu thì mẹ chồng vẫn có thể nhặt ra sợi lông. Đặc biệt, Lý Quế Mai so với người bình thường còn xảo trá và cay nghiệt hơn, thế nên nửa năm qua cũng khiến con dâu bị ấm ức không ít. Có lẽ không thể chịu đựng được nữa, nên bảy tám ngày trước cô con dâu đó đã xách đồ về nhà ngoại rồi. Họ còn nghe nói Giang Ngạn với Giang Nguyên từng đi đón hai lần, nhưng đều không dẫn được người về. Xem ra, lần này người ta thực sự rất tức giận.
Người nghe tò mò hỏi: "Con dâu bà về rồi à?".
Lý Quế Mai trợn mắt khinh thường: "Kiến Hải đi đón nó rồi, nó còn không về thì muốn chết à?".
Mọi người suy nghĩ thấy cũng đúng, Giang Kiến Hải đã tự mình đi đón, nếu cô vẫn không chịu về thì đúng là quá không biết tốt xấu rồi.
Chỉ là, nói đến chuyện của Ninh Hương, người ta cũng có chuyện muốn nói nên quay sang khuyên Lý Quế Mai: "Tôi thấy A Hương tốt lắm, so với con dâu nhà chúng tôi còn tốt hơn nhiều. Bà xem con bé nó dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, đến một hạt bụi cũng không có. Cơm thì nấu ngon, việc gì cũng biết làm, còn đối xử với mấy đứa nhỏ rất chân thành, người như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm lắm".
Lý Quế Mai hừ lạnh một tiếng: "Đốt đèn lồng cũng khó tìm không phải nên là Kiến Hải nhà tôi sao? Mấy cái việc cỏn con kia không phải là việc con dâu nên làm à? Nếu như nó dám giương nanh múa vuốt hoặc không tuân thủ phụ đạo, bà nghĩ Kiến Hải nhà tôi còn muốn nó nữa không? Nó có thể gả vào nhà chúng tôi, đó là phúc đức tám đời của nó đấy, bà biết không hả?".
Người kia thấy Lý Quế Mai nói không thông, và bản thân thì không muốn đắc tội bà nên không nói gì nữa. Hơn nữa, con trai bà đúng là rất có tiền đồ, xét về gia thế và điều kiện của Ninh Hương thì đúng là cô đang trèo cao nhà anh.
Mấy bác gái lập tức nói sang chuyện khác, nói đến khi mặt trời lặn về phía tây thì họ mới đứng dậy, ai về nhà nấy.
Tâm tình của Lý Quế Mai rất tốt, vừa chống gậy gỗ hình đầu rắn trên tay vừa hát nhỏ vừa đi về nhà. Trong lòng bà thầm nghĩ, về nhà ăn cơm có thịt cá, buổi tối ngồi nghe radio, ăn bánh Trung thu, vậy thì cái tết đoàn viên này cũng coi là trọn vẹn rồi.
Tuy nhiên, khi bà bước vào nhà lại không nhìn thấy một bàn đầy thịt cá như những gì bà đã tưởng tượng.Tình huống nó lại tương phản hoàn toàn, trong nhà không có một ai, nồi niêu bếp núc nguội lạnh và đồ ăn bà mua về vẫn cất trong tủ bát còn nguyên.
Trong lúc bà đang ngây ra đó, Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng với Giang Hân từ bên ngoài chạy về, vừa vào cửa đã thở hổn hển hỏi: "Bà nội, có gì ăn không cháu đói quá? Cơm tối đã làm chưa? Hôm nay có nhiều đồ ăn ngon không?".
Lý Quế Mai nhìn Giang Ngạn chưa kịp lên tiếng, Giang Kiến Hải đúng lúc trở về. Bốn người già trẻ đều rất ăn ý, vội vàng ra cửa đón Giang Kiến Hải. Giang Hân chớp đôi mắt to, nói: "Ba về rồi".
Lý Quế Mai duỗi đầu nhìn ra sau lưng Giang Kiến Hải, hỏi: "Mới về à? Vậy bảo cô ta nhanh đi rửa tay rồi nấu cơm đi, chậm nữa thì sao ăn tết được? Đúng là cái đồ chỉ biết giày vò người khác, đến ăn tết cũng không cho ai yên ổn".
Giang Kiến Hải nhìn Lý Quế Mai càm ràm, lát sau mở miệng nói: "Mẹ, con không dẫn được cô ta về. Sau này cô ta cũng sẽ không về nữa, con đã qua văn phòng của hai bên đội xin cái dấu rồi, ngày mai con sẽ ly hôn với cô ta".
Lý Quế Mai nhướn mày khi nghe anh nói, sau đó hai đầu lông mày từ từ nhíu lại: "Cái gì?".
Bà nghe nhầm sao, Giang Ngạn với Giang Nguyên không dẫn được người về thì thôi, giờ ngay cả Giang Kiến Hải cũng không dẫn được người về? Chuyện này sao nghe nó tà môn thế? Không phải chỉ cần một câu là có thể dẫn người phụ nữ đáng chết kia về sao? Tại sao còn muốn ly hôn?
Bà đang chờ được ăn ngon cơ mà, mấy ngày nay thật sự đã quá giày vò bà rồi và ngay cả chính bà cũng ghét bỏ cơm mình nấu, chỉ đợi đến hôm nay để được cải thiện đồ ăn thôi đấy. Kết quả bà đã xuống nước rồi, nhưng người phụ nữ chết tiệt kia vẫn không chịu về?
Trong lòng Giang Kiến Hải cũng kìm nén muốn chết, anh hít một hơi rồi đi vào nhà, tìm cái bát rót nước rồi ngồi xuống bàn uống một ngụm lớn, sau đó nhìn Lý Quế Mai nói: "Cô ta la hét muốn ly hôn, còn ở ngay trước mặt mọi người trong xưởng thêu làm khó con. Cô ta nói nếu như con không chịu ly hôn thì sẽ khiến nhà ta gà bay chó sủa, đã đến mức đó rồi con còn không ly hôn thì con có phải là đàn ông nữa không?".
Lý Quế Mai đi theo vào nhà, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: "Nó thật sự muốn ly hôn à? Còn ở trước mặt người trong xưởng thêu trách móc con? Uy hiếp con? Ai cho nó lá gan thế hả?".
Giang Kiến Hải uống một hớp nước, rồi đặt mạnh cái bát xuống bàn. Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay là anh lại thấy tức giận đến mức muốn ném cái gì đó.
Lý Quế Mai vẫn chưa tin, bà ngồi xuống ghế, hai tay đè trên đầu gậy nhìn Giang Kiến Hải, nói: "Mẹ không tin cô ta có gan dám ly hôn, không phải nó đang hù dọa con đấy chứ? Không lẽ nó muốn nhân cơ hội này trở thành chủ cái nhà này, rồi leo lên đầu bà già này ngồi".
Giang Kiến Hải hít một hơi thật sâu và nhìn Lý Quế Mai, nói: "Để ý cô ta có phải hù dọa hay không làm gì, dù sao thì con cũng muốn ly hôn. Ngày trước sở dĩ cưới cô ta là tại sao? Là vì nghe người ta nói cô ta có tính cách hiền lành, thiết nghĩ sau khi cưới về nhất định sẽ là một người vợ tốt và sẽ không để mẹ cùng với lũ trẻ phải chịu ấm ức. Giờ mẹ nhìn cô ta xem, có điểm nào ra dáng phụ nữ nên có không? Nếu đã vậy, con còn giữ lại một người phụ nữ như vậy để làm gì? Chẳng lẽ để cô ta leo lên đầu mẹ ngồi sao? Nếu cô ta đã dám huyên náo nhà chúng ta, vậy thì chúng ta cũng cho cô ta đẹp mặt!".
Lý Quế Mai đương nhiên sẽ không thay Ninh Hương nói chuyện, mà bà sẽ đứng về phía con trai mình vô điều kiện trong mọi việc. Nghe con trai nói thế, bà nghiến răng đầy tức giận và nói tiếp: "Mẹ đã nói rồi mà, có dung mạo xinh đẹp thì đều là hồ ly tinh thôi. Loại người đó sẽ không an tâm mà sống, không chỉ không an phận mà còn là đồ không tuân thủ phụ đạo".
Giang Kiến Hải và Lý Quế Mai ngươi một câu ta một câu chửi mắng Ninh Hương không ra gì.
Trong khi đó, lực chú ý của Giang Ngạn, Giang Nguyên với Giang Hân lại tập trung vào việc ăn uống. Giang Ngạn nhịn không được nói: "Ba, nếu ba ly hôn với cô ta thì ai sẽ nấu cơm cho chúng ta? Cơm bà nội nấu khó ăn lắm….".
Nghe vậy, khuôn mặt già của Lý Quế Mai xụ xuống trong nháy mắt! Bà mở miệng nói: "Thằng oắt con, mày nghĩ bà muốn nấu cơm cho mày lắm đấy à! Hầu hạ mày mày còn không hài lòng, bà mày còn chưa có ai hầu hạ đây này!".
Giang