---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
????????????????????
CHƯƠNG 40.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ngay khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông rời khỏi đình, Ninh Hương không khỏi mím môi cười. Đợi đến khi đi xa hơn, cô đã trực tiếp cười thành tiếng, quá là buồn cười.
Sau khi cười tận hứng, cô quay đầu nhìn Lâm Kiến Đông: "Không ngờ anh ăn nói hay như vậy. Vừa rồi anh có nhìn thấy không, sắc mặt anh ta đều tái xanh rồi".
Bởi vì Ninh Hương cười vui vẻ, Lâm Kiến Đông cũng nở nụ cười trên mặt, đáp lời: "Anh chỉ là nói thật thôi, một người đàn ông đã có vợ con nhưng chủ nhật lại đi dạo vườn một mình, cái này rất kỳ lạ. Những lúc thế này, ra ngoài chơi với vợ con không thú vị hơn là một mình lang thang ở đây à?".
Ninh Hương mím môi cười, gật đầu đồng ý.
Cả hai tiếp tục đi về phía trước, Lâm Kiến Đông nói tiếp: "Hơn nữa anh ta và em cũng đã ly hôn và tái hôn, tại sao còn chạy đến cùng em đáp lời. Lúc trước ồn ào đến khó coi như vậy, ai cũng không nể mặt ai, thế tốt nhất là cả đời không nên qua lại với nhau làm gì. Xem như có tình cờ gặp nhau thì cũng làm như người xa lạ đi ngang qua nhau mới đúng".
Ninh Hương vẫn mỉm cười gật đầu, một lần nữa hoàn toàn đồng ý với những gì anh nói.
Về người chồng cũ Giang Kiến Hải kia, Ninh Hương không muốn nhiều lời. Bất kể là ai tới nói, chỉ cần nói về anh ta và nghĩ đến khuôn mặt của anh ta, Ninh Hương không có gì ngoài một bụng những câu chửi thề, cho nên tốt nhất là không nhắc đến cho xong.
Ninh Hương duy trì tâm trạng vui vẻ thoải mái cùng Lâm Kiến Đông đi dạo nốt phần vườn còn lại. Lúc thấy sắc trời đã tới trưa, hai người rời khỏi lâm viên đi thẳng tới tiệm cơm. Họ đến tiệm mì Phục Hưng Hồi Dân ở khu Duyên An, mỗi người gọi một tô mì và mấy cái bánh bò áp chảo. Ăn xong, cả hai rời khỏi tiệm mì với cái bụng no căng nên quyết định tản bộ dọc theo con đường để tiêu thực.
Hơn một giờ chiều, hai người tìm thấy một quán trà cũ trong ngõ Cố Cung trên phố Quan Tiền, Ninh Hương hào khí xa xỉ gọi một bình trà Bích Loa Xuân, một loại trà nổi tiếng của thành phố Tô. Sau khi trà được đưa lên, cô và Lâm Kiến Đông cùng ngồi nghe bình đàn. Các diễn viên trên sân khấu, một người ôm đàn tam huyền và người kia ôm đàn tỳ bà, ung dung hát câu chuyện dân gian huyền thoại.
Ninh Hương vừa uống trà vừa nghe bình đàn, và khi cô đang nghe đến nhập tâm thì Lâm Kiến Đông đột nhiên nhìn sang cô hắng giọng. Cô nhìn lại Lâm Kiến Đông không biết anh muốn nói gì, tiếp đó quay đầu nhìn trước cái ra hiệu của anh, và nhìn thấy Giang Kiến Hải.
Ninh Hương: "....."
Một ngày đụng phải hai lần, tà môn thật đấy.
Khi Ninh Hương quét mắt về phía Giang Kiến Hải, đúng lúc Giang Kiến Hải cũng nhìn thấy cô và Lâm Kiến Đông, và ánh mắt họ chạm nhau trong một giây. Buổi sáng mới chào hỏi nhau ở lâm viên, giờ lại gặp nhau trong quán trà, không thể nói là không xấu hổ.
Giang Kiến Hải lập tức muốn quay đầu rời đi, bởi vì anh ta đi dạo lâm viên một mình bị Lâm Kiến Đông nói toạc ra đã làm cho thẹn đến mức lỗ tai đỏ bừng. Hiện tại anh lại tới đây nghe bình đàn một mình, đây không phải khiến cho hai người Ninh Hương chê cười nhiều hơn nữa sao?
Ninh Hương không để ý tới anh ta, thu hồi ánh mắt và tiếp tục nghe bình đàn.
Tuy nhiên, Lâm Kiến Đông vẫn đưa mắt nhìn anh ta, thấy anh ta muốn đi nhưng lại không đi, cuối cùng ngồi xuống một chiếc bàn cách đó vài bàn với vẻ mặt cứng đờ, gọi một bình trà và một mình ngồi nghe bình đàn. Sau khi nhìn thấy anh ta ngồi xuống và uống trà, Lâm Kiến Đông thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem các diễn viên trên sân khấu với một nụ cười. Trên thực tế, anh cảm thấy nhìn vẻ mặt của Giang Kiến Hải trông đặc sắc hơn, nhưng nó không đáng nhìn nhiều.
Ninh Hương trực tiếp coi Giang Kiến Hải như không khí, cô nên uống trà thì uống trà, nên nghe bình đàn thì nghe bình đàn, thỉnh thoảng cùng Lâm Kiến Đông thảo luận vài câu về những câu chuyện xưa. Với Lâm Kiến Đông, cô có thể trò chuyện thoải mái và sẵn sàng giao lưu nhiều hơn.
Còn Giang Kiến Hải thì ngồi một mình uống trà với miệng đắng ngắt, và anh ta cũng chẳng nghe vào các diễn viên đang hát cái gì trên sân khấu. Thỉnh thoảng không nhịn được anh ta lại đưa mắt liếc sang chỗ Ninh Hương, càng nhìn trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Chủ yếu là Ninh Hương đã từng là vợ của anh và thuộc về một mình anh, nhưng hiện tại cô ăn mặc đến tươi tắn, xinh đẹp như thế, trong từng cử chỉ và từng bước đi đều rất duyên dáng và tao nhã. Lúc này ngồi đối diện với người đàn ông khác cùng anh ta nói nói cười cười rất vui vẻ thực sự đâm đau mắt anh.
Quá chướng mắt. Thậm chí anh có một ý muốn mạnh mẽ tiến lên và kéo tay cô rời đi.
Anh không hiểu, tại sao Ninh Hương sống một mình hơn một năm nay trong sự coi thường của mọi người, nhưng không bị sống khô khan mà ngày càng trở nên sang trọng và duyên dáng hơn, thậm chí trông cô còn xinh đẹp hơn cả nữ diễn viên đánh đàn tỳ bà trên sân khấu.
Vẫn là cô cái người phụ nữ thô tục chỉ biết cọ nồi rửa chén trong trí nhớ của anh, nhưng lại hoàn toàn không phải là cùng một người. Cô giống như một con tằm chui ra khỏi kén, bỗng chốc hóa thân thành nàng bươm bướm tuyết trắng bay ra, hoàn toàn biến hình thành một con người khác.
Tới khi cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở, anh liều mạng rót trà và uống, cứ từng ngụm từng ngụm lớn vào miệng và không hề cảm nhận được hương vị của trà. Quả thật là biến mình thành con lừa uống nước, phí trà lại phí dạ dày.
Còn Ninh Hương ngoại trừ ở lúc anh mới bước vào quán trà có liếc nhìn một cái, thì sau đó không cho anh ta đến nửa ánh mắt. Sau khi cùng Lâm Kiến Đông uống trà và nghe bình đàn, cô ước chừng thời gian một chút rồi cả hai cùng rời quán trà để đi mua đồ.
Sau khi Ninh Hương và Lâm Kiến Đông rời đi, Giang Kiến Hải tiếp tục ở lại quán trà làm con lừa uống nước thêm một lúc. Uống tới khi bụng căng lên không thể uống được nữa, anh mới đặt tách trà xuống và lắng nghe bình đàn.
Nói là đang nghe bình đàn, thực ra là đang ngẩn người nhìn các diễn viên trên sân khấu.
Lúc ngẩn người, đầu óc anh suy nghĩ đến rất nhiều thứ, càng nghĩ lại càng không ra----- Thế giới này rốt cuộc là sao, cuộc đời anh là thế nào, Ninh Hương là chuyện gì đang xảy ra, tại sao mọi thứ đều nằm ngoài khả năng và phạm vi nhận thức của anh.
Rõ ràng anh đã hồi sinh, rõ ràng là mọi thứ diễn biến hoàn mỹ nhất như anh tưởng tượng. Lẽ ra kiếp này của anh phải vô cùng hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm mới đúng, nhưng tại sao cuộc sống lại từng bước vượt khỏi tầm kiểm soát như thế?
Lưu Oánh à Lưu Oánh, người phụ nữ đáp ứng hoàn hảo tất cả các tiêu chí lựa chọn bạn đời của anh. Trước lúc kết hôn, cô làm anh thích cô, anh cho rằng cô chính là món quà trời ban để bù đắp tiếc nuối kiếp trước của anh, cho anh một cuộc sống mới hoàn hảo hơn. Nhưng tại sao sau khi kết hôn, cô lại từ từ trở thành cái dáng vẻ mà anh khó chịu nhất. À không đúng, sau khi kết hôn anh đối với Ninh Hương là chán, nhưng với Lưu Oánh đó là chán ghét là sợ hãi, là chỉ nghe thấy giọng nói của cô ta là thần kinh anh đã đau kinh khủng!
Anh uống trà đến mức suýt làm mình say, với vẻ mặt choáng váng, anh dựa lưng vào ghế và bắt đầu ngâm nga với một giọng trầm như không còn luyến tiếc chính mình---
Một bước sai cả đời sai, đằng đắng đằng đằng đăng, đắng đăng đằng đăng....
* * *
Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông rời quán trà đến hiệu sách Tân Hoa gần đó. Ninh Hương đứng giữa các giá sách để tìm "Bộ sách Toán Lý Hóa", và khi tìm thấy một cuốn cô sẽ cho Lâm Kiến Đông xem và nhờ anh tìm giúp. Hai người cứ thế cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy một bộ hoàn chỉnh gồm mười bảy tập. Sau khi tìm đủ tất cả, họ ôm chồng sách đi thanh toán hết mười bảy tệ. Giá tiền này được coi là rất đắt trong thời đại ngày nay, là một khoản chi lớn.
Thực ra, Lâm Kiến Đông cũng không hiểu tại sao Ninh Hương lại chi nhiều tiền như thế cho bộ sách này. Hiện tại ấm no của toàn dân còn chưa đạt được, nên tri thức thật ra cũng không có bao nhiêu giá trị, việc bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua sách không phải là chuyện mà một người bình thường sẽ làm. Nhưng kể từ khi Ninh Hương quyết định ly hôn, cô ấy luôn khác với mọi người, dường như cô đang sống bên ngoài xã hội này và có thái độ cùng triết lý sống mới. Cũng bởi vậy nên Lâm Kiến Đông không thắc mắc nhiều, chỉ ôm chồng sách giúp Ninh Hương.
Mua sách xong, Lâm Kiến Đông đi tới xưởng máy móc mua một số thứ cho đội sản xuất, sau đó hai người kết thúc chuyến đi chơi ở thành phố Tô hôm nay. Quay lại chỗ bờ sông, khi mặt trời xiên nghiêng trời Tây, họ chèo thuyền trở về nhà.
Sau khi ngồi xuống thuyền thả lỏng một chút, Ninh Hương nói với Lâm Kiến Đông: "Mấy cuốn sách em mua có rất nhiều kiến thức không có trong sách giáo khoa cấp ba. Anh có muốn học nó không? Nếu anh muốn học, đúng lúc em có thể hỏi anh một số vấn đề".
Ban đầu, Lâm Kiến Đông không nghĩ nhiều về chồng sách kia, nhưng khi Ninh Hương nói ra điều này, anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó gật đầu với Ninh Hương: "Được, buổi tối về phòng chăn nuôi anh sẽ đọc. Chỉ là nếu quá khó thì chưa chắc anh đã hiểu".
Ninh Hương nở nụ cười: "Hai người giao lưu sẽ tốt hơn là học một mình".
Lâm Kiến Đông thấy cô trầm mê học tri thức chỉ cho rằng lúc bé cô không được đi học nên trong lòng có cái kết, vì vậy bây giờ cô vô cùng khao khát kiến thức và muốn học được càng nhiều thứ hơn. Tất nhiên anh sẵn lòng giao lưu những điều này với cô, vì vậy anh đã đồng ý.
Kể từ khi anh tốt nghiệp, có rất ít người tìm tới anh muốn trao đổi kiến thức. Bởi vì tất cả mọi người đều đang phải vật lộn để kiếm sống và làm đầy cái bụng của mình, số lượng người ủng hộ việc đọc sách vẫn là quá ít, đặc biệt là ở nông thôn. Ninh Hương đã muốn học tập như vậy, dù sao ngày thường ngoại trừ công việc trong đội sản xuất thì anh cũng không bận gì nhiều, buổi tối cơ bản là rảnh rỗi, thế thì cũng theo Ninh Hương cùng nhau học tập đi.
Sau đó hai người vừa thương lượng vừa lắc lư con thuyền nhỏ trở về, sau khi trở về thì mỗi người cầm một nửa chồng sách đi về nhà. Chờ sau khi đọc xong sẽ trao đổi lại, sau đó lấy ra những điểm còn thắc mắc cùng nhau thảo luận cho đến khi hiểu rõ mới thôi.
Đường về còn dài lắm, dòng sông cong cong quẩn quẩn như là không nhìn thấy điểm cuối. Nói xong chuyện đọc sách, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông tùy ý tán gẫu những chuyện khác, họ nói về những cuốn sách ngoại khóa mà họ đã đọc trước đây, nói về những vở kịch nổi tiếng của thời đại này, và rất nhiều chuyện khác.
Trong tiếng cười sảng khoái, thoải mái, mái chèo vạch ra mặt sông vẽ lên những gợn sóng, rồi từ từ tan dần.
* * *
Giang Kiến Hải ở bên ngoài lắc lư một mình mãi đến chạng vạng mới về nhà. Ở nhà máy, anh được cấp cho một nhà ở riêng, bởi vì anh là xưởng trưởng nên nhà của anh tốt nhất trong số tất cả các công nhân.
Anh không ăn tối bên ngoài mà dự định về nhà ăn, miễn cho phải nghe những lời cằn nhằn liên miên không dứt của Lưu Oánh. Mặc dù cô hầu như không tự nấu ăn, mà thường đi tới căng tin để lấy cơm về. Cơm của căng tin anh ăn đến sắp nôn rồi, mỗi lần nhìn thấy Lưu Oánh lấy cơm từ căng tin trở về, anh đều hít sâu một hơi, ngồi vào bàn cầm đũa nhưng lại không có tí thèm ăn nào, rồi anh bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh lúc anh tan làm trở về nhà ở kiếp trước.
Ninh Hương sẽ dọn sẵn một bàn ăn và đợi anh về nhà, có cơm có thức ăn có canh,