---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
????????????????????
CHƯƠNG 41.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân đã hẹn nhau, ngày hôm sau chúng sẽ không đến trường.
Sau khi quan sát thấy Lưu Oánh đi ra ngoài, mấy đứa nhỏ lén lút trở về nhà lật tung toàn bộ phòng ngủ của Giang Kiến Hải và Lưu Oánh lên. Giang Ngạn dùng dây thép mở khóa nhét hết tiền cùng phiếu vào túi, sau đó dẫn Giang Nguyên, Giang Hân bỏ chạy. Hai anh trai dẫn theo một cô em gái, ba đứa trẻ chạy khắp thành phố Tô ăn uống thả cửa, nào là cá quế sóc, tôm bích loa, móng giò vạn tam, canh cá ngần rau nhút.
[1] 松鼠鳜鱼 - Cá quế hình sóc, hay còn gọi là "Cá sóc": là một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu. Nó được chế biến bằng cách điêu khắc một con cá theo hình con sóc, sau đó chiên giòn rồi rưới nước sốt chua ngọt lên. Món này có vị tươi ngọt, giòn và mềm.
[2] 碧螺虾仁 - Tôm bích loa: là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Tô Châu, Giang Tô. Nguyên liệu chính là tôm và trà lích loa xuân. Món ăn thành phẩm có đặc điểm là hương trà tươi, vị thanh nhẹ, tươi mát, màu sắc nhã nhặn. Màu tôm như bạch ngọc, trong đó có tô điểm thêm lá trà.
[3] 万三蹄 - Móng giò Vạn Tam: là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở tỉnh Giang Tô. Món ăn này có nguồn gốc từ gia đình Thẩm Vạn Tam vào thời nhà Minh và là món ăn nhất định phải có để chiêu đãi các vị khách quý. Món ăn có vị mềm, thơm ngon, trong mặn có ngọt, beo béo nhưng không ngấy.
[4] 莼菜银鱼汤 - canh cá ngần rau nhút.
Sau khi ăn no, cả ba đến cửa hàng quen mua một ít bánh ngọt rồi sờ soạng đi tới bến tàu, chi tiền bắt thuyền về trấn Mộc Hồ. Sau đó từ thuyền lớn đổi sang thuyền nhỏ, là loại thuyền chạy bằng dầu thay thế cho thuyền thủ công, giày vò hết nửa ngày mới về tới trấn Mộc Hồ vào lúc chạng vạng. Ba đứa trẻ dẫm lên hoàng hôn với cặp sách trên lưng chạy từ xã về nhà. Trong cặp đựng không phải sách vở mà là đủ thứ đồ chơi linh tinh, mấy "vũ khí" dùng để đánh nhau, và bánh ngọt mua ở cửa hàng quen ở thành phố Tô.
Lúc bọn trẻ về đến nhà, sắc trời đã tối, Lý Quế Mai mới vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Nhìn thấy ba đưa trẻ thở hồng hộc chạy vào nhà, bà sững sờ mất một lúc mới vội vàng bỏ đũa xuống, liên tục gọi tâm can gọi bảo bối. Giang Ngạn lấy bánh ngọt từ trong cặp sách ra, cùng Giang Nguyên, Giang Hân ngồi xuống ăn cơm với Lý Quế Mai. Vừa ăn chúng vừa tố cáo đủ mọi tội ác của Lưu Oánh, nói cô ta ngược đãi chúng ra sao, sau đó cho Lý Quế Mai nhìn xem vết thương.
Lý Quế Mai đau lòng muốn chết rồi, Giang Ngạn thì có băng gạc trên trán, Giang Nguyên thì quấn băng gạc trên tay, Giang Hân thì trán tím xanh. Rốt cuộc lũ trẻ đã phải chịu bao nhiêu ấm ức mới dám tự mình chạy về như thế! Quãng đường nó xa như vậy mà!
Lý Quế Mai vừa đau lòng vừa rơm rớm nước mắt mắng Lưu Oánh thao thao bất tuyệt. Mắng cô là con quỷ xúi quẩy thối tha, ở quê thì huyên náo không cho bà sống yên ổn, ngày ngày đem bà chọc tức chết. Vào thành phố thì ngược đãi cháu trai cháu gái của bà, không cho bọn trẻ có một cuộc sống an bình.
Nghe xong Lý Quế Mai mắng Lưu Oánh, Giang Hân cắn một miếng bánh ngọt rồi nói với Lý Quế Mai: "Bà nội, bọn cháu không muốn sống trong thành phố với mẹ kế nữa, bọn cháu muốn quay về đây sống, sau này bọn cháu muốn ở lại quê với bà".
Nghe Giang Hân nói, Lý Quế Mai đau lòng cực kỳ. Căn nhà ở thành phố Tô là con trai bà kiếm, nhưng con đàn bà chết tiệt Lưu Oánh kia đã ăn không ở không rồi, giờ lại còn ép cháu trai cháu gái của bà phải quay về, có còn thiên lý nữa không?!
Ngay lúc Lý Quế Mai kìm nén đến nghẹt thở, bí thư đội đột nhiên tới cửa, gõ cửa hai lần rồi vươn đầu vào hỏi: "Chị Lý, mấy đứa Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân có về đây không?".
* * *
Một phòng bừa bộn do Lưu Oánh cùng với mấy đứa Giang Ngạn, Giang Nguyên làm ra, Giang Kiến Hải không dọn, trông cậy vào Giang Ngạn, Giang Nguyên càng không có khả năng, cuối cùng vẫn là Lưu Oánh phải tự mình dọn dẹp. Buổi sáng thu dọn xong thì cô ra ngoài luôn, cả ngày không về nhà. Cho đến chạng vạng, cô mới trở về sau khi cơm nước xong xuôi, trong nhà không có một ai.
Vừa mới cùng bốn cha con nhà này ẩu đả dữ dội nên Lưu Oánh sẽ không rẻ mạt đến mức chủ động đi để ý tới bọn họ. Cả ngày hôm qua rốt cuộc Giang Kiến Hải đi đâu, nếu anh ta không nói rõ ràng việc này, vậy có bản lĩnh thì sau này đừng về cái nhà này nữa.
Không muốn để tâm nhiều, Lưu Oánh bật chiếc TV đen trắng ở nhà lên và ngồi trên ghế sofa xem TV. Xem được một lúc, cô bỗng cảm thấy hơi lạnh nên đứng dậy đi vào phòng lấy thêm áo khoác. Nào ngờ, cô lập tức choáng váng ngay khi bước vào phòng. Căn phòng của cô giống như vừa mới gặp cướp, tất cả các cửa tủ quần áo, ngăn kéo và rương hành lý đều mở toang, quần áo vứt vung vãi khắp nơi trên giường, dưới đất. Như nghĩ đến cái gì, cô vội vã đi tới tủ quần áo xem xét, khóa ngăn kéo quả nhiên bị mở ra, bên cạnh chân cô là chiếc khóa đồng vứt trên mặt đất, toàn bộ tiền và phiếu bên trong đã biến mất.
Trong nháy mắt đó, cô lập tức cảm thấy ngôi nhà chắc chắn đã bị trộm đột nhập, thế là tiện tay với lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi vội vàng đi tới đồn công an báo án. Nhưng trước khi đến đồn công an, cô lại nghĩ ra điều gì đó.
Bước chân dừng lại, cô nâng tay nhìn xuống đồng hồ, lại nhìn sắc trời xung quanh-- Khung giờ này, đáng lẽ Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sớm nên trở về rồi, vậy mấy đứa nó đâu rồi?
Trong lòng có suy đoán, cô vội vàng xoay người đi đến nhà máy tìm Giang Kiến Hải. May mắn thay, anh ta đang ở trong văn phòng của nhà máy chứ không đi đâu khác, vừa bước vào văn phòng cô đã nói thẳng: "Tiền và phiếu trong nhà bị trộm rồi. Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân vẫn chưa về nhà, anh có biết bọn nó đi đâu không?".
Trái tim của Giang Kiến Hải chùng xuống khi nghe cô nói vậy-- Cả ngày hôm nay anh đều bận rộn công việc, chạy khắp nhà máy để xử lý đủ thứ việc nên anh làm sao biết Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đi đâu? Mấy đứa nhỏ có thể đi đâu được?
Giang Kiến Hải nhíu lông mày nói: "Có ý gì?".
Lưu Oánh lạnh mặt, nói chuyện không hề hòa nhã chút nào: "Ý của tôi là, chắc chắn bọn nó đã trộm tiền trong nhà chạy mất rồi! Anh nuôi được con trai con gái tốt đấy, trộm sạch toàn bộ tiền trong nhà, một đồng cũng không để lại!".
Nghe cô nói như vậy, Giang Kiến Hải chỉ cảm thấy đau đầu, não ong ong như muốn nổ tung. Anh nghiến răng nhịn xuống không thèm chấp nhặt với cô, cũng vội