---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
????????????????????
CHƯƠNG 42.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Hương vừa thêu thùa vừa nghe các thợ thêu nói chuyện bát quái của các nhà, bỗng nhiên họ lại kéo đến nhà họ Lâm. Sau đó có một thợ thêu hắng giọng, đột ngột ỏn ẻn giọng hỏi Ninh Hương: "A Hương, nghe nói em cùng Kiến Đông đến thành phố Tô hả?".
Việc này vốn cũng không phải là lén lút làm nên cũng không sợ người ta biết mà nói xấu, bằng không lúc ấy Ninh Hương đã không tìm thư ký Hứa Diệu Sơn để xin thư giới thiệu. Cho nên khi bị hỏi vấn đề này, cô thoải mái trả lời thẳng: "Đúng vậy".
Bản thân Ninh Hương nói năng rất hào phóng, những người khác cũng chưa từng nghĩ tới hướng bẩn thỉu nên cũng thoải mái hỏi tiếp: "Vậy em và Kiến Đông..... Hai người...."
Dù sao hai người họ đều là người độc thân, cho dù có thực sự đến với nhau cũng là chuyện bình thường, lại không có phạm pháp. Chẳng qua Ninh Hương là cưới lần hai, Lâm Kiến Đông là cưới lần đầu nên nếu như chuyện này là thật, sợ rằng các nhà lại có thêm câu chuyện để nói.
Khỏi phải nói, họ trước tiên sẽ đoán xem-- Phụ huynh nhà họ Lâm sẽ có phản ứng gì? Bọn họ có đồng ý hay không?
Ninh Hương biết các cô ấy hỏi thế chính là có ý nên không hề cảm thấy bị mạo phạm, chỉ cười nói: "Giữa bọn em không có gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi, là quan hệ đồng chí cùng kết bạn đến thành phố Tô để mua ít đồ".
Nghe cô nói một cách bình tĩnh và thẳng thắn như vậy, mọi người không hề cảm thấy nó khó tin. Trên thực tế, ngay cả khi họ âm thầm nói xấu cũng chỉ là nghi ngờ liệu hai người có đang yêu nhau hay không, chứ không nghi ngờ điều gì khác. Nhân phẩm của Lâm Kiến Đông còn bày ra đó, không có khả năng anh sẽ không lấy kết hôn làm mục đích để làm loạn với người ta. Mặc kệ cưới đầu hay là cưới hai.
Nếu Ninh Hương đã nói rõ hai người họ không hề yêu đương, vậy chắc hẳn chỉ là quan hệ bình thường thôi. Lâm Kiến Đông vốn là người có lòng nhiệt tình, nhìn thấy Ninh Hương gặp khó khăn sau khi ly hôn nên muốn giúp đỡ cô một chút cũng là chuyện bình thường. Không nói Ninh Hương, thật ra Vương Lệ Trân cũng thường được anh chăm sóc ít nhiều.
Nói đến đây cũng không còn gì để nói tiếp nữa, chỉ là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, mọi người cũng không tiếp tục theo đuổi tiếp.
Và việc Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đến thành phố Tô tất nhiên cũng truyền đến tai người nhà họ Lâm. Mẹ Lâm, Trần Xuân Hoa vì chuyện này đã đặc biệt sai anh tư Lâm Kiến Bình đi gọi anh ba về nhà ăn cơm tối.
Chạng vạng, Lâm Kiến Đông đúng giờ về nhà và giúp đỡ một ít việc nhà trong khả năng. Đợi sau khi mọi người trong nhà đã về hết, cả nhà chen nhau ngồi xuống bên bàn cơm ăn cơm chiều.
Mới ăn được mấy đũa, Trần Xuân Hoa nhịn không được nhìn Lâm Kiến Đông hỏi một câu: "Kiến Đông, mẹ nghe người ta nói mấy ngày trước con cùng A Hương chèo thuyền đến thành phố Tô hả?".
Nghe mẹ hỏi, Lâm Kiến Đông không ngạc nhiên mấy, anh rất bình tĩnh gật đầu và nói: "Vâng, con đi mua ít máy móc cho đội sản xuất, A Hương đi mua một ít sách, đúng lúc đi chung với nhau".
Trần Xuân Hoa lại là uyển chuyển, nhịn một hồi lâu mới hỏi: "Vậy con và con bé.....tình hình bây giờ thế nào?".
Lâm Kiến Đông ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Hoa, lại nhìn sang những người khác trong nhà cũng đang căng sắc mặt và ánh mắt đầy tò mò, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Trần Xuân Hoa không hiểu: "Con cười cái gì?".
Lâm Kiến Đông gắp một miếng dưa chua vào miệng, vẫn là cười rồi lên tiếng hỏi: "Mọi người nghĩ gì thế?".
Trần Xuân Hoa trừng mắt: "Thế con cảm thấy mẹ nghĩ gì?". Ngoài việc hỏi về tầng quan hệ kia, bà còn có thể hỏi gì nữa?
Lâm Kiến Đông cầm đũa, từ từ nhai cơm với dưa muối trong miệng, nuốt xuống rồi mới nói: "Con thấy mọi người nên nhìn nhận lại chuyện này đi. Tại sao A Hương lại muốn ly hôn Giang Kiến Hải, bởi vì cuộc sống sau khi kết hôn làm em ấy quá mệt mỏi, thực sự không muốn tiếp tục nữa. Gia đình của Giang Kiến Hải là kiểu dạng gì, anh ta vừa có tiền vừa có công việc, trong nhà chỉ có một mẹ và ba đứa con, cộng thêm A Hương nữa cũng chỉ có năm người. Nhưng đến người như Giang Kiến Hải, A Hương còn không muốn sống tiếp với anh ta, lẽ nào lại muốn đến nhà chúng ta sống?".
Nói xong, anh dùng ánh mắt nghi ngờ quét một vòng mọi người trong nhà, nói tiếp: "Gia đình chúng ta có bao nhiêu người? Ba mẹ, vợ chồng anh cả, vợ chồng anh hai, còn thêm các cháu trai, cháu gái nữa. Con và thằng tư cũng xem như có thể cưới vợ rồi, nhưng gia đình nghèo đến mức không xây được cái phòng ở, đi ngủ vẫn phải chen chúc với nhau......"
Lâm Kiến Đông còn chưa nói hết, Trần Xuân Hoa đã ngắt lời anh với giọng hơi khiển trách. Bà liếc anh một cái, tức giận nói: "Tục ngữ nói, con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo, có ai nói gia đình mình như con không?".
Lâm Kiến Đông rất thản nhiên: "Con chỉ nói thật thôi, cho nên đừng chuyện gì mọi người cũng nghĩ tới hướng kia. Càng đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ tới, bây giờ con chưa muốn kết hôn".
Đã nói đến nước này, mọi người trên bàn cơm đều đã hiểu, Ninh Hương cơ bản không muốn gả đến nhà họ. Dù sao lúc trước đã có không ít đàn ông cưới lần hai tìm bà mối tới cửa làm mối nhưng đều bị cô đuổi đi, người ta còn vì vậy mà nói xấu cô ở sau lưng. Ninh Hương cũng không phải do bị nhà chồng ghét bỏ đuổi đi, mà tự cô ấy muốn ly hôn. Hiện tại xem ra cô ấy cũng không có ý định muốn tái hôn. Cẩn thận vuốt thẳng mọi chuyện, họ còn có thể nói được gì đây?
Bây giờ cũng không phải là xã hội phong kiến, nam nữ đứng nói chuyện riêng với nhau là sẽ bị chỉ trích. Mà hai người họ chẳng qua là kết bạn đến thành phố Tô để mua đồ, chỉ cần quang minh chính đại thì đây không phải là vấn đề gì to tát.
Không nói đến Ninh Hương nữa, Trần Xuân Hoa cầm bát cơm lên, trừng mắt nhìn Lâm Kiến Đông: "Anh cũng đâu được tính là cán bộ, suốt ngày thấy bận bịu chuyện nhà người ta, thật sự coi mình là Lôi Phong à? Anh có tâm tư này sao không vội lo chuyện của chính mình đi. Tự anh xem anh đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, mấy năm qua có không ít người vừa ý anh, mà con gái người ta đã không có ý kiến sao anh còn lắm chuyện thế, một người cũng không ưng. Hiện tại chưa muốn kết hôn, thế bao giờ muốn?".
Hai anh trai và chị dâu cũng cùng phụ họa--
"Đúng là không còn nhỏ nữa".
"Tranh thủ cưới vợ đi cho ba mẹ yên tâm".
"Còn kéo dài nữa sẽ bị quá tuổi, sẽ khó tìm được vợ".
"Em kết hôn xong cũng nên đến chú tư rồi".
Đang ăn cơm, Lâm Kiến Đông thở dài một hơi: "Lần nào về nhà cũng bị nói mấy câu này, sau này chắc con cũng không dám về nữa. Chuyện kế thừa hương hỏa đã có anh cả, anh hai và thằng tư lo rồi, thiếu mất con cũng đâu làm sao".
Ba Lâm cảm thấy lời này của anh nghe quá hỗn trướng, ông trừng mắt Lâm Kiến Đông: "Mày không cưới vợ là sẽ độc thân cả đời đấy con, sẽ bị người ta mắng chết. Tao với mẹ mày cũng không có mặt mũi để đi ra ngoài! Dù nhà chúng ta có nghèo đến đâu, cũng chưa đến mức không cưới nổi vợ cho mày!".
Lâm Kiến Đông thật sự không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, cũng không dám nói ra câu một mình là đủ rồi nên anh và cơm miếng lớn, nhanh chóng ăn hết cơm trong bát. Sau đó nhanh chóng đứng dậy nói mình còn có việc nên về phòng chăn nuôi trước.
Trần Xuân Hoa nhìn thấy anh như vậy thì càng tức giận hơn, bà nắm chặt đôi đũa quay sang nói với ba Lâm: "Tôi thực sự không hiểu, nó lớn như vậy rồi còn không chịu cưới vợ, có phải bị bệnh gì không?".
"......"
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm nháy mắt cứng lại.
Có......bệnh gì?
Bệnh về phương diện kia sao?
Anh cả Lâm Kiến Quốc hắng giọng, theo mình lý giải thành bệnh về phương diện kia mà nói: "Để con hỏi thử em ấy xem".
***
Lâm Kiến Đông trốn về phòng chăn nuôi cho thanh tịnh, sau khi rửa mặt, anh thắp đèn và ngồi bên bàn đọc sách. Sách anh xem là "Tự học Toán-Lý-Hóa" mà Ninh Hương cho anh mượn, kiến thức trong đó quả thực chuyện sâu hơn sách giáo khoa phổ thông. Đã lâu rồi anh không nghiêm túc học tập nên mới đầu còn có chút không vào được trạng thái, nhưng sau mấy ngày dành ra một, hai tiếng xem sách, tối đến ôn tập lại thì anh cũng dần dần nhìn ra một chút manh mối.
Đối với anh, học tập luôn luôn là một chuyện phong phú và vui sướng. Đối với tri thức, anh có khát vọng phát ra từ bên trong, dù có học bao nhiêu cũng không cảm thấy dư thừa và anh sẵn sàng tiêu tốn thời gian cho việc này.
Ngồi xem sách cho đến khi mệt mỏi, anh tháo tờ lịch trên tường xuống và vẽ lên mặt giấy trắng ở mặt sau của tờ lịch. Hình vẽ là phong cảnh mà anh đã nhìn thấy ở Chuyết Chính viên, một lương đình, một hành lang và một ao sen, từng chút hiện ra dưới ngòi bút. Anh thích vẽ từ khi còn nhỏ, nhưng bởi vì nhà nghèo không có tiền mua giấy, anh lại rất thích học và quý những cuốn sách giáo khoa nên không nỡ vẽ nguệch