Ân Vinh Lan phát hiện thời điểm ở bên cạnh Trần Trản, không thích hợp uống nước, cũng không thích hợp ăn cơm.
Tình huống lần này khá hơn một chút, y còn chưa kịp động đũa, không thì bị sặc tận óc.
"Mỗi người đều có lý trí," Ân Vinh Lan nói: "Đừng lo lắng vô cớ."
Trần Trản tay phải đỡ đầu, che khuất một bên mặt sợ bị nhận ra.
Đề tài ban đầu bị cắt đứt, lúc ăn cơm cũng gần như không phát ra một tiếng, một bát mì vào bụng, Trần Trản lau khóe miệng: "Tôi đi trước, anh đi đường cẩn thận."
Dứt lời dựng thẳng lên cổ áo khoác, sải bước rời đi.
Ân Vinh Lan ngồi thêm chốc lát tại chỗ cũ, bỗng nhiên khe khẽ nở nụ cười.
Trần Trản chưa bao giờ dám đánh giá thấp năng lực của một số fan cuồng, nguyên thân chính là bằng chứng, đi trên đường cũng có thể bị fan trung thành ném đá, mấy ngày kế tiếp cậu hầu như không dám lượn lờ bên ngoài.
Lúc tránh đầu sóng ngọn gió vừa vặn dùng để chạy deadline, vừa ra cửa liền nhận được điện thoại từ Vương Thành, nhắc nhở cậu đừng quên thời gian đóng phim.
Nơi quay phim tại thành phố kế bên, đúng ngày Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu tới, vẫn lại là một chiếc xe khác như hai lần trước. Trần Trản ánh mắt phức tạp: "Tôi hiểu, cũng là mượn của bạn."
Ân Vinh Lan gật đầu.
Sau khi đến nơi, Ân Vinh Lan cũng không cùng cậu xuống xe, tựa như đang e ngại điều gì.
Trần Trản đùa: "Chẳng lẽ anh thật ra là đại gia ngầm, sợ bị nhận ra?"
Ân Vinh Lan hơi suy nghĩ một chút, chuẩn bị thuận lời mà thừa nhận, Trần Trản lại đúng lúc này cười vỗ vai y: "Tôi biết anh không phải. Đầu óc chẳng có vấn đề, ai lại chơi mấy trò chủ tịch giả nghèo."
"..."
Lời đã đến miệng cứ thế bị nuốt trở vào.
Đất diễn của Trần Trản không nhiều, khi cậu đến đoàn phim nam nữ chính đã bắt đầu vào quay.
Vùng ngoại thành nhiệt độ thấp, dưới tàng cây phía trước Vương Thành xoa xoa bàn nay núc ních than lạnh, thấy Trần Trản vội vã tới, dẫn cậu đi gặp đạo diễn.
Đạo diễn bản chất cũng giống Vương Thành, chỉ coi trọng lợi ích thương mại, không vì lịch sử đen của Trần Trản mà xem nhẹ cậu, ngược lại đối với hàng tặng kèm này còn rất hài lòng.
"Kịch bản xem sao rồi?"
Trần Trản gật đầu: "Tương đối."
Mấy ngày trước Vương Thành đã gửi kịch bản cho cậu, ít nhất lời thoại đã tương đối thuộc.
Đạo diễn nhấp môi dưới: "Người xấu không dễ diễn, có lòng tin không?"
Vương Thành cắt lời Trần Trản đáp trước: "Ngài yên tâm, anh ta nói qua không thành vấn đề, diễn theo bản năng là ra."
"..." Đạo diễn sâu sắc nhìn Trần Trản liếc mắt một cái: "Có nắm chắc là tốt rồi."
Đoàn phim chính là một xã hội thu nhỏ, muôn người muôn vẻ, lúc đạo diễn dẫn đi làm quen hoàn cảnh đoàn phim, thái độ mỗi người đối với Trần Trản cũng khác nhau, có cười có kinh, còn có muốn rút ngắn quan hệ. Sau khi làm quen được đại khái, chuyên viên trang điểm bắt đầu trang điểm cho cậu, nhanh chóng đến phiên Trần Trản diễn cùng nữ chính.
Đạo diễn cho diễn một đoạn phim tiếp theo: Nữ chính bị nam phụ số ba uy hiếp bắt trộm bảo vật của nam chính, nhưng đối mặt lợi ích to lớn vẫn không lựa chọn cúi đầu.
"Cậu ta vốn không cần bao nhiêu kỹ thuật diễn." Phó đạo diễn hướng đạo diễn nói: "Đã có ấn tượng sẵn, bản thân chính là kẻ ác."
Đạo diễn gật đầu tán thành, đường nét sườn mặt Trần Trản rất đẹp, mà lên hình... do đã có lịch sử đen vào đồn cảnh sát vì đe doạ ảnh hậu, ai xem đều sẽ cảm thấy là người xấu.
Diễn viên chính thoại xong hai câu, phó đạo diễn lần nữa nói: "Nữ chính cũng không cần kỹ thuật diễn, cô ấy rất thật lòng chán ghét Trần Trản."
Màn ảnh kéo gần, từng biểu cảm nhỏ nhặt của Trần Trản và nữ chính hiện ra vô cùng chi tiết.
Ít có người biết diễn viên nữ chính đang ngầm hẹn hò, nam phụ số ba của bộ phim này vốn có thể dành cho bạn trai cô, mà vai đó lại bị Trần Trản đáp ngang cướp mất, nên đối với Trần Trản, đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt nổi.
Thời điểm đạo diễn hô cắt, nhân viên trong đoàn phim cũng không kìm được vỗ tay.
Quá hoàn mỹ.
Bất kể diễn ác hay diễn ghét, hai bên đều khắc hoạ đúng chỗ.
Kết thúc quay phim, diễn viên nữ chính không nói một lời từ bên người Trần Trản đi qua, sắc mặt trông hệt như vẫn còn đang quay, vô cùng không dễ nhìn.
Vương Thành xem như là người không tệ, đi đến xoa dịu hoàn cảnh cho Trần Trản, kéo qua một bên làm công tác tư tưởng: "Đừng chấp nhặt cô ta, chỉ là người kém thông minh thôi."
Phàm là có chút biết tính toán, đều biết nếu vào lúc này tạo scandal với Trần Trản, có thể câu fame ít nhiều, đặc biệt là cơ hội tốt đối với diễn viên nhỏ không tiếng không tăm.
Trần Trản biết tính toán trong lòng Vương Thành, lạnh nhạt nói: "Dựa vào độ tai tiếng của tôi hiện giờ, người muốn chen chân dựa hơi sắp phải xếp hàng lấy số."
Vương Thành bị bộ dạng nghiêm túc trịnh trọng nói đùa của cậu chọc cười ngã nghiêng ngã ngửa, biết người này nghĩ thoáng, không cần phải lo thêm vấn đề quay phim sau này.
Trần Trản hôm nay chỉ diễn một cảnh, quay xong liền được người dẫn đi nghỉ ngơi.
Đến khi nhân viên công tác dẫn đến trước xe bảo mẫu, Trần Trản dừng bước lại. Vương Thành không chuẩn bị xe, bằng không cũng không cần Ân Vinh Lan cố ý đưa đón.
"Trong xe là ai?"
Nhân viên công tác ngẩn ra, không ngờ tới phản ứng của cậu lại nhanh như vậy. Đang lúc suy nghĩ phải giải thích như thế nào, cửa sổ xe hơi hạ xuống: "Lên xe."
Ngữ điệu như đã từng quen biết, không lâu trước đây khi Lâm Trì Ngang đến cổng khu chung cư tìm chính mình, lời cũng không khác.
Chỗ khác chính là, lần này giọng nói là nữ.
Bên trong xe không gian rất rộng rãi, Trần Trản nhìn thấy Khương Dĩnh mới lập tức nhớ tới đối phương cũng vừa lúc ở thành phố bên cạnh đóng phim, lông mày giương lên: "Không sợ tôi tìm phóng viên tạo scandal?"
Bị truyền thông chụp được, không chắc sẽ gây lên làn sóng dư luận hung hãn thế nào.
Khương Dĩnh tháo kính mắt xuống: "Anh có thể thử xem."
Trần Trản không ham trò này, Khương Dĩnh càng không ngốc như vậy, trước khi tới đã dàn xếp xong xuôi.
Lái xe đưa Khương Dĩnh tới là quản lý, nhắc nhở cô chú ý thời gian, đừng chậm trễ cảnh quay buổi tối.
Khương Dĩnh nhìn Trần Trản hai giây, không thấy sự điên cuồng toả ra từ trong xương như trước, thu tầm mắt lại đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây trong truyện của anh, trọng tâm dường như lại quay về đặt ở chỗ tôi."
Trần Trản: "Được người nhờ cậy."
Đoán được ý cậu bóng gió, Khương Dĩnh ánh mắt hơi động, rồi cười khẽ mang theo trào phúng.
Người môi giới tằng hắng một tiếng, mở miệng chỉ trích Trần Trản: "Nếu đã quyết định hối cải, không nên tiếp tục giở trò ly gián."
Đáng tiếc lời còn chưa hoàn toàn nói xong, lập tức nghe được tiếng vỡ nho nhỏ, quay đầu phát hiện gọng kính râm trong tay Khương Dĩnh gần như bị bẻ đứt rời.
Quản lý vội vã tìm từ: "Chuyện còn chưa thể xác định..."
Khương Dĩnh đối với Lâm Trì Ngang hiểu rõ tường tận, giờ khắc này một đôi mắt từ trên màn ảnh có thể khiêu khích vô số chàng trai cô gái lại mang theo tàn khốc: "Đẩy tôi ra chịu trận, anh ta cũng không sợ gặp báo ứng."
Giọng điệu lạnh như băng, như thể sắp có cả tuyết rơi, quản lý rùng mình một cái.
Trần Trản ung dung không vội nói: "Đã gặp phải."
Khương Dĩnh ánh mắt như dao quét qua trên mặt cậu.
Trần