Xe chạy băng băng, đêm khuya đường xá tương đối trống trải, ánh đèn đường hai bên chỉ kịp vụt loé qua.
"Cảm phiền chạy nhanh một chút."
Lái xe là một nữ tài xế, từ gương chiếu hậu nhìn khách hàng phía sau một cái, đạp chân ga.
Vài sợi tóc rối trên trán Lâm Trì Ngang bị gió ngoài cửa sổ cuốn lên, khuôn mặt cứng cáp góc cạnh.
Vận may gần đây thật sự có chút không quá tốt, ngay cả xe đậu sát lề đường cũng có thể bị thủng lốp vô lý, hại anh chỉ có thể đón xe về nhà.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, đầu dây bên kia nói đã tìm được kẻ chủ mưu thông qua camera an ninh, Lâm Trì Ngang nhìn thời gian: "Cậu tự xử lý là được."
Ngay lúc điện thoại vừa kết thúc, một nấc pin cuối cùng vừa vặn hao hết.
Lâm Trì Ngang hơi bĩu môi, tiếp tục chăm chú nhìn bóng đêm bên ngoài.
Theo tốc độ đã được tăng lên, xe mau chóng đến địa chỉ yêu cầu.
Lâm Trì Ngang trả tiền xong lại đợi thêm một chốc, thấy tài xế vẫn không có phản ứng, kiên nhẫn cạn kiệt, ngón tay trên cửa xe nhẹ nhàng gõ hai lần: "Thối tiền."
Nữ tài xế không thể tin được bật người quay đầu, đứt quãng lặp lại: "Anh muốn thối tiền?"
Lâm Trì Ngang nhíu nhíu mày.
Một lát sau, lấy đến tiền xong liền dứt khoát xuống xe rời đi.
Chờ anh đã đi ra thật xa, nữ tài xế mới như tỉnh mộng, vội vã lấy di động ra chụp một tấm ảnh theo bóng lưng đăng lên Weibo:
May mắn chở được Lâm Trì Ngang đi một cuốc xe, lúc đến nơi anh ta đưa tờ một trăm, nhưng cuối cùng lại đòi tôi thối tiền!!!!
Gã xấu xa, anh thay đổi. (mặt chó.jpg)
Đăng xong đến công việc cũng tạm gác sang bên, dừng xe lại ven đường, ngồi đợi bình luận.
Cô thường hay đăng đôi ba tấm ảnh sống ảo kèm ít photoshop lên Weibo, fan cũng được kha khá, còn được xưng làm nữa tài xế đẹp nhất. Nhanh chóng, có không ít bình luận hiện lên.
[ Tháp Tháp: Điêu! ]
[ Slime Người Thật: Ban ngày cũng có người chụp được hình tổng giám đốc Lâm thị, trông rất giống bộ đồ người đàn ông trong hình mặc. ]
[ Ngôi Sao BABALA: Còn cùng kiểu đồng hồ đeo tay, là một người, giám định hoàn tất! ]
[ Một Nhà Chó Mèo: Chia buồn chủ thớt! Buổi chiều mới đọc xong "Sám Hối Lục", Trần Trản còn càm ràm Lâm Trì Ngang không bao giờ lấy tiền thối. ]
[ Quản Gia Sora: Ngay lúc này chỉ muốn hát lên: Nước chảy cuốn đi thời gian, đường đời làm ta thay đổi... ] [*]
Bình luận phía sau hầu hết đều là trêu chọc nói cười ha ha, tài xế taxi ngửa đầu cảm thán, vốn tưởng rằng chở nhân vật lớn một chuyến có thể kiếm chút tiền boa, chẳng ngờ đối phương vậy mà lại bắt đầu đổi tính quan tâm dăm ba xu lẻ.
Ra đường không coi giờ.
Buổi chiều lúc Trần Trản cập nhật truyện xong mọi thứ vẫn như thường, mấy chương trước đã có tình tiết tương tự, vẫn chưa gây tiếng vang quá lớn. Kết quả đến tối sau khi tài xế taxi đăng Weibo, Lâm Trì Ngang vững vàng treo ở top 3 hot search, muốn xuống cũng xuống không được.
Trần Trản khi biết đến tất cả chuyện này là vào sáng ngày hôm sau, Lâm Trì Ngang vẫn còn cắm chốt trên hot search, mỗi lần sắp rơi xuống, lập tức lại cưỡi một tiêu đề tương tự khác chạy trở lên đỉnh.
【 Hệ thống: Anh trâu bò thật đó! 】
Trần Trản đang ăn điểm tâm, sau live stream cuộc sống của cậu đã có chút cải thiện, đã từ bánh bao chay biến thành sườn bò. Bởi vì quá mức gầy guộc, cậu bây giờ đối với việc ăn thịt hết mực yêu thương.
Giờ khắc này âm thanh dao nĩa cắt qua mặt đĩa đặc biệt chói tai.
【 Hệ thống: Xin tin tưởng em không có ác ý. 】
Thời điểm Trần Trản viết truyện là hoàn toàn dựa theo nội tâm nguyên chủ, những đố kị được che giấu trong ký ức này, nhìn từ góc độ người ngoài cuộc vô cùng buồn cười. Sau khi lục lại ký ức, cậu cũng không cảm giác được nam phụ có bao nhiêu tình cảm đối với nữ chính, có lẽ tâm lý và tinh thần nguyên thân đã sớm có vấn đề, chỉ là dùng Khương Dĩnh làm điểm bộc phát.
Điểm tâm ăn được một nửa, Ân Vinh Lan đột nhiên tới cửa.
Trần Trản tỉ mỉ quan sát y, việc làm công ăn lương, người bình thường đều 9 giờ đi 5 giờ về, đối phương lại có thời gian đến làm khách, chẳng lẽ thật sự là không việc làm?
Ân Vinh Lan vẫn mang nụ cười như trước, di động Trần Trản đột nhiên vang lên, gật gật đầu trực tiếp mời y vào rồi đi nhận điện thoại.
Đầu kia không biết nói gì, Trần Trản lễ phép đáp lời tượng trưng vài câu rồi từ chối, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.
Ân Vinh Lan mơ hồ bắt được vài chữ, liên kết lại hỏi: "Hướng Tây lại tìm cậu làm live stream?"
Trần Trản gật đầu: "Nghe nói Nguyên Thụy có được tư cách làm nhà tài trợ ngày hội Bác Duyệt, Hướng Tây đang cuống lên."
Ân Vinh Lan mỉm cười nói: "Cơ hội tốt để nâng giá, vì sao từ chối?"
Trần Trản: "Hướng Tây nếu như thông minh, sau live stream nên nghĩ cách làm nhà tài trợ nâng lên danh tiếng, hiện tại đi tiếp con đường cũ chỉ có thể bị chế giễu câu fame."
Ân Vinh Lan: "Nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc cậu kiếm tiền."
Trần Trản: "Tốt quá hoá lốp."
Ân Vinh Lan trong ánh mắt chứa tán thưởng: "Cậu rất thông minh."
Giọng điệu như người lớn khen trẻ con làm Trần Trản không khỏi bật cười, dò hỏi mục đích y đến đây.
Ân Vinh Lan trả lời xong Trần Trản hơi cau mày: "Leo núi?"
"Gần đây khí trời rất thích hợp." Ân Vinh Lan tìm chỗ ngồi xuống: "Núi Thiên Vân quanh năm hiếm được vài ngày tản bớt mây mù, chỉ có đi vào khoảng thời gian này là vừa vặn."
Vốn muốn từ chối, tầm mắt thoáng thấy cánh tay có hơi mềm mại hơn so với đàn ông bình thường, Trần Trản rút lại lời nói, gật gật đầu: "Rèn luyện một chút cũng tốt."
Núi Thiên Vân, bởi vì mang đến người ta cảm giác sắp chạm tới trời cao vô tận mà được đặt tên.
Thành phố này hàng năm dùng chỉ số tăng trưởng kinh tế điên cuồng mà hấp dẫn người người từ tứ phương đến định cư lập nghiệp, lại không có bao nhiêu di tích văn hoá để phát triển du lịch, may thay hành khách mộ danh núi Thiên Vân mà đến cũng không ít.
Dưới chân núi người đi bộ lác đác không có mấy, phần lớn đều bắt taxi đến giữa sườn núi mới bắt đầu leo lên, Trần Trản mặc một bộ quần áo thể dục, không nói một lời yên lặng bước đi.
Nếu là bất cứ người nào khác, thời điểm ở cùng Ân Vinh Lan nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chủ động tìm đề tài hâm nóng bầu không khí, như Trần Trản chỉ chuyên tâm đi đường như vậy có thể xưng là ngoại lệ.
Cuối cùng mở miệng trước chính là Ân Vinh Lan, hỏi một vấn đề không quá quan trọng: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Trần Trản im lặng không nói thuần túy là vì tiết kiệm thể lực, dùng tố chất thân thể hiện nay của cậu, không nhờ giúp đỡ tự lên đỉnh núi, là một chuyện khá có tính khiêu chiến. Nhìn đỉnh núi xa không thể với, gật gật