Cố Sâm càng đến gần, tim An Ca càng đập nhanh, hắn gần như quên cả đứng dậy, tay vẫn còn đang cầm chuột.
Cho đến khi Cố Sâm đi tới trước mặt, gọi một tiếng, “An Ca.”
An Ca lúc này mới có phản ứng, kinh ngạc hỏi, “Anh… vào bằng cách nào?”
Cố Sâm ôm bó hoa hồng lớn chắn giữa hai người, hắn chỉ có thể nghiêng đầu nói chuyện với An Ca, “Anh gọi điện cho ba, là ông ấy phái người ra đón anh vào.”
Hắn đưa bó hoa tới trước mặt An Ca, ánh mắt mang một chút mong chờ, chậm rãi nói, “Vì anh muốn tạo cho em sự bất ngờ.”
Đúng là rất bất ngờ, làm hắn luống cuống trong lòng.
An Ca nhận lấy bó hoa.
Bó hoa hồng đỏ rực, gần như lây sang làm gò má An Ca ửng lên, đập vào mặt là mùi thơm thoang thoảng bao lấy xung quanh hắn.
An Ca đè xuống sự căng thẳng trong lòng, hô hấp vững vàng hỏi, “Anh tìm em… có chuyện gì?”
Hỏi xong liền cảm thấy đầu mình có vấn đề, lập tức ngậm miệng.
Cố Sâm nhìn An Ca, giải thích, “Tới tặng hoa cho em, chúc mừng buổi hẹn hò đi xem phim đầu tiên của chúng ta.”
“Chúc mừng buổi hẹn hò đi xem phim đầu tiên?” An Ca không hiểu hỏi, “Chúng ta đã xem phim nào đâu?”
Cố Sâm cười nói, “Sẽ đi bây giờ.”
Người đàn ông này…
Quả nhiên Cố Sâm vừa nói ra, các nhân viên phía sau liền than thở thở than.
“Hẹn người ta đi xem phim còn mua cả bó hoa to như vậy đi chúc mừng, ông trời ngó xuống mà coi nè.”
“Cho nên rốt cuộc ý chính là tặng hoa hay là hẹn đi xem phim?”
“Đừng hỏi, cái này là lãng mạn.
Câu trả lời chính là thâm tình, ai mà từ chối được!”
Trái tim của An Ca mới ổn định lại, bây giờ tiếp tục đập thình thịch.
Hắn đúng là không thể nào từ chối một lời mời đi xem phim được, hắn cuối cùng cũng biết tại sao người ta yêu vào là mê mệt không tự kiểm soát được bản thân, chỉ số IQ tụt xuống bằng không.
Sau khi phát hiện đối phương không thương mình nữa, tại sao phải nổi điên lên, không giải thoát được.
Bởi vì khi trải qua những khoảnh khắc tốt đẹp cùng nhau, trái tim loạn nhịp, cảm xúc này giống như thuốc kích thích tê dại lý trí, chỉ có sự vui sướng và mừng rỡ khắc sâu vào thân thể mà thôi.
Khiến cho người đang yêu như đeo kính lọc, chỉ có mình nhìn thấy mặt tốt đẹp của người mang tới thuốc mê kia.
Cho nên, những kẻ khi yêu luôn có ý muốn chiếm đối phương làm của riêng mình.
Hắn bỗng nhiên nghĩ ra, nếu như hắn của ngày trước khờ khạo tách khỏi Cố Sâm, hắn sẽ không bao giờ quên được người này.
Nếu như biết Cố Sâm cũng đối xử dịu dàng, nhẫn nại như thế với người khác, hắn cũng sẽ điên lên.
Bó hoa hồng rất nặng, Cố Sâm thấy An Ca cố sức để ôm nó, liền nhận lấy, rồi nhét vào tay An Ca một phong bì đựng vé xem phim.
Phòng bì rất dày, An Ca mở ra xem, thấy nguyên một xấp vé, không hiểu hỏi, “Sao nhiều vé quá vậy?”
Cố Sâm nhìn nhân viên trong phòng, cười nói, “Mời cả phòng em cùng đi xem phim.”
Lão Từ bọn họ hơi sửng sốt, sau đó “wow” một tiếng mừng rỡ, đồng thanh nói, “Cám ơn Cố tổng!”
Cố Sâm ôn hòa nói, “Một người hai vé, là ghế cạnh nhau, mọi người có thể đưa bạn hoặc người yêu đi cùng.”
Sau khi nói câu này, mọi người càng hớn hở hơn.
“Cố tổng thật chu đáo, cám ơn Cố tổng!”
“Tôi có thể dẫn vợ đi cùng không?”
“Dân FA không bồ có thể gọi anh em đi cùng không?”
… jongwookislove.wordpress.com
Mấy phút sau, phòng AUM của An Ca kết thúc công việc.
Hai người ôm bó hoa hồng, dưới ánh mắt ủng hộ của các nhân viên đi ra hành lang bước vào thang máy, tan ca.
Sau khi hai người đi, bầu không khí ở đây lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, nhìn thấy không? Cố tổng nam thần người ta tự đến tặng hoa cho Tiểu An tổng luôn.”
“Cổ tổng ra thang máy còn chắn cửa cho Tiểu An tổng nữa, ga lăng gì đâu á!”
“Nhà giàu có gia thế, mặt mày đẹp trai, còn lãng mạn ga lăng, tại sao trên đời này lại có thứ tình yêu thần kỳ như vậy?”
“Cố tổng mời toàn bộ nhân viên trong phòng AUM của Tiểu An tổng đi xem phim, tại sao tôi không làm ở trỏng chứ?!”
“Hai người đẹp trai như vậy, xung quanh toàn là trái tim, cần gì đi xem phim nữa, phim có đẹp bằng bọn họ không?”
Cũng có không ít người lén chụp hình hai người, lặng lẽ gửi cho bạn bè, kể lại chuyện này.
Vì thế, tin tức An Ca được nhận bó hoa hồng lam hôm qua mau chóng bị chuyện Cố Sâm mang hoa hồng đỏ đến tặng lấn át.
Tất cả mọi người đền bàn tán về câu chuyện: Cố Sâm tự mang hoa đến tặng An Ca, mời đối phương xem phim, lãng mạn muốn ngất xỉu.
… jongwookislove.wordpress.com
Trong rạp chiếu phim.
An Ca và Cố Sâm đeo khẩu trang đứng xếp hàng vào trong rạp chiếu phim.
Ngoại trừ vóc dáng của hai người, chỉ cần nhìn âu phục trên người thôi cũng biết giá trị không nhỏ.
Bọn họ cũng như những người khác, tay cầm bắp rang và nước ngọt, từng chút từng chút bước đi theo hàng vào trong.
Đi theo bọn họ còn có mười mấy nhân viên rất biết che chắn, đứng trước và sau bọn họ, cản tầm nhìn của mọi người.
Sau khi vào rạp mới phát hiện Cố Sâm mua ghế tình nhân, trên ghế sô pha dài không có tay vịn ngăn trở.
Mà toàn bộ ghế tình nhân đã bị Cố Sâm mua hết, cho đến khi phim bắt đầu cũng không thấy ai vào.
Hai người ngồi giữa không gian trống trải, trong phòng dần tối đèn đi hình thành một hoàn cảnh tự vệ bao lấy hai người.
Có một không gian riêng tư như vậy, toàn bộ sự chú ý của Cố Sâm đều đặt trên người An Ca, hắn nhích lại gần, nói nhỏ, “Có phải anh đột nhiên xuất hiện tặng hoa, mời nhân viên phòng em đi xem phim làm em mất hứng không?”
An Ca mặc dù nhận hoa, cũng đi xem phim với hắn, nhưng trên đường đi không nói nhiều.
Cố Sâm mơ hồ cảm thấy lo lắng trong lòng.
“Không có.” An Ca nói thật, “Lần đầu tiên em được tặng hoa, còn lần đầu tiên đi xem phim với người khác…”
Có chút không biết nên dùng sắc mặt gì để đón nhận.
Lần đầu tiên.
Cố Sâm nghe thấy mấy từ này, ánh mắt lóe sáng, môi cong lên, bàn tay đặt trên ghế lặng lẽ nắm tay An Ca, nói, “Anh cũng là lần đầu tiên tới rạp phim, trước khi đi còn tìm hiểu phim đang hot là phim gì.
Anh nghĩ em không thích phim tình yêu đô thị mới chọn phim này.”
An Ca nghe nói mới nhớ, cả đường vào trong chỉ lo né tránh ánh mắt mọi người, ngay cả tên phim còn chưa kịp nhìn.
Bây giờ mới lấy vé xem phim ra nhìn.
Tên phim là: “Linh Oán”.
An Ca có một dự cảm chẳng lành, “Đây là phim gì?”
Cố Sâm nói, “Phim kinh dị, rất hợp với chúng ta.”
Phim kinh dị?!
Ai nói với anh là tui thích coi phim kinh dị?!
An Ca giờ mới nhớ tới lúc nãy xếp hàng đi vào, hắn thấy một tấm poster tuyên truyền dán bên ngoài.
Trên poster có mấy gương mặt xanh xao, mang nụ cười quỷ dị.
Lúc đó hắn sợ tới nổi da gà, bây giờ còn ngồi xem cái phim đó!
“Sao anh lại chọn phim này, chúng ta xem phim khác đi được không?” An Ca hết nói nổi, hắn muốn kéo Cố Sâm ra khỏi phòng.
Ngẩng đầu lên, thấy Lão Từ bọn họ đã vào chỗ, ngồi cách bọn họ không xa, còn xoay lại nháy mắt với An Ca.
Cố Sâm mời mọi người đi xem phim, xem còn chưa chiếu hắn đã đi, vậy sẽ bị mọi người nghĩ Cố Sâm như thế nào?
An Ca không biết làm sao ngồi xuống, hỏi, “Có tai nghe không?”
Cố Sâm nhìn thấu sự khác thường của hắn, hơi giật mình hỏi, “Em… sợ phim kinh dị?”
Giống như kinh ngạc là trên đời này có một người nhát gan như vậy.
An Ca khó giữ mặt mũi, mạnh miệng nói, “Ai lại thích xem thể loại này, không có ý nghĩa gì.”
Cố Sâm biết An Ca sợ, kéo tay An Ca vào lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành, “Có anh ở đây, nếu em thấy sợ thì cứ ôm anh.”
Ôm cũng vô ích, sợ thì vẫn sợ thôi.
An Ca chính là kiểu người chỉ cần nghe một từ “ma” thôi là đã sợ tới nổi hết da gà lên.
Thời trung học năm đầu tiên, hắn bị bạn kéo tới nhà ma ba xu chơi, hắn còn sợ tới mức về nhà bị sốt cả đêm.
Bây giờ kêu hắn xem phim kinh dị, có phải kêu hắn đừng sống nữa không?
An Ca bây giờ chỉ muốn tìm tai nghe bịt lỗ tai lại, che mắt đi, không thấy không nghe sẽ không sợ.
Cố Sâm còn cho hắn một lời đề nghị, “Nếu không thì em gối đầu lên chân anh chơi điện thoại đi, ghế này dài, em nằm cũng đủ chỗ mà.”
An Ca chán nản nói, “Anh mua nhiều vé như vậy, mời cả phòng em đi xem phim chỉ để em nằm chơi điện thoại?”
Cố Sâm dỗ hắn, “Phim điện ảnh bây giờ chỉ toàn phim tình yêu hay đạo lý gia đình, anh nghĩ em