Cố Sâm giật mình, không dám tin An Ca nói thử một lần, là thử chuyện gì.
Hắn đáp lại nụ hôn của An Ca, đè xuống kinh hỉ trong lòng, hỏi nhỏ, “Cục cưng, em muốn thử cái gì?”
An Ca áp xuống cảm xúc, hô hấp nặng nề, “Trong phòng em có… thứ đó, anh đi lấy đi.”
Cố Sâm không hiểu hỏi, “Thứ gì?”
“Cái, cái đó đó… Cái hộp màu đen.” Ước chừng là vì khó chịu và căng thẳng do chủ động, An Ca giơ tay lên che mắt mình lại.
Giống như trốn tránh, cố ý không nhìn Cố Sâm, nhắc nhở, “Bên trong cái gì cũng có, anh đã thấy ở trên thuyền rồi.”
Cái hộp bằng vải nhung màu đen có đựng đầy đủ dụng cụ, lần đó Cố Sâm nhìn thấy, trong lòng biết không phải do An Ca chuẩn bị nhưng không hề cản được hắn có những suy nghĩ đó.
Cố Sâm kiềm nén giấu đi không dám tỏ ra trước mặt An Ca, đè nén bao nhiêu lâu cũng chờ được ngày An Ca chủ động hỏi hắn.
Kinh hỉ giống như cơn lũ phá đập, hắn lấy tay An Ca ra, hôn lên đuôi mắt đã nhuộm hồng, hắn kiềm chế hô hấp nặng nề, êm ái hỏi, “Cục cưng, em không sợ hả?”
Lông mi An Ca run run, cắn răng cố gắng nặn chữ ra hỏi ngược lại, “Anh không muốn?”
“Muốn chứ!” Cố Sâm ném đi tất cả kiềm chế, cơ thể không bị tư tưởng kiềm hãm giống như dây cung được thả tay, lao khỏi vùng cấm.
Hắn thích An Ca.
Ban đầu thích người này là vì tính cách của đối phương, sau đó thích nhìn người ta, nhìn gương mặt tuấn tú đẹp trai lớn lên trong vòng tay nâng niu của ba mẹ, nhìn vóc người gầy gò nhưng không ốm yếu của người ta, nhìn những chỗ bị mình hôn mà đỏ lên.
Mỗi cử chỉ, một cái nhíu mày, một tiếng cười cũng làm cơ thể hắn trỗi dậy bản năng nguyên thủy, từ sớm đã nghĩ tới giây phút kia.
Nhưng vị thiếu gia tuy được nuông chiều nhưng trông rất mạnh mẽ này, lại là người hay sợ, sợ đau, sợ những chuyện vượt quá phạm vi kiểm soát của mình.
Cố Sâm chỉ có thể từ từ để An Ca làm quen.
An Ca lần nữa bị Cố Sâm hôn tới khó thở, rốt cuộc tìm được cơ hội cắn môi Cố Sâm một cái, để đối phương dừng lại.
Răng dùng sức, tiếng nói phát ra từ giữa răng môi cả hai, “Đừng hôn nữa, đi lấy đồ đã.”
Giọng nói mềm ra, ánh mắt đỏ lên, vẫn cố làm vẻ cương quyết, giống như con thỏ giơ nanh múa vuốt.
Cố Sâm nói một câu bên môi An Ca, “Bé à, size đó của em không đúng, chỗ anh cũng có.”
… jongwookislove.wordpress.com
Bởi vì An Ca sợ ma nảy sinh ảo giác nên Cố Sâm muốn hắn nghỉ ngơi sớm.
Hơn chín giờ đã tắm rửa đánh răng chuẩn bị ngủ, nhưng lúc lên giường nằm cho tới lúc ngủ thì đã hai giờ sáng.
An Ca thay bộ đồ mới, cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Hắn ngủ không ngon, chân mày nhíu lại, hô hấp không ổn định.
Có chỗ rất đau, giống như làn da bị ma sát quá lâu nên tổn thương, y như bị vô số cây kim cùng đâm vào da một lúc vậy.
Tay chân mỏi nhừ, eo cũng đau, cả người đều đau.
Nhưng mà cũng không nói là không thoải mái, giữa chừng không biết có bao nhiêu lần là đầu óc trống rỗng, hắn chỉ nhớ mình bị cánh tay có lực của Cố Sâm giữ, bên tai là tiếng hô hấp nặng nề.
Giống như là thuốc mê, tê dại tất cả giác quan, trong cơn đau vẫn có sự vui sướng bí ẩn.
“Bé ơi.”
Trong vô thức hắn nghe thấy giọng nói của Cố Sâm, “Dậy uống miếng nước.”
An Ca quả thật là rất khát, ra rất nhiều mồ hôi, lúc nãy lại rên rỉ lâu như thế, cơ thể đã sớm thiếu nước cực độ, cổ họng đau.
Hắn há miệng nhưng không có sức nhúc nhích.
Bên miệng mau chóng có ống hút đưa tới, ngón tay giữ ống hút, bàn tay âm ấm chạm bên vào má An Ca.
“Ngoan, bé uống một chút rồi ngủ tiếp.”
Lại gọi cái kiểu buồn nôn nữa.
An Ca xỉa xói trong lòng, hơi há miệng ngậm ống hút, từ từ hút nước ấm vào miệng làm dịu cổ họng khô khốc, cuối cùng cũng hóa giải được một chút khó chịu trong cơ thể.
“Có chỗ nào đau không? Có muốn anh xem cho em không?” Giọng nói của Cố Sâm vang lên bên tai hắn, trầm trầm dịu dàng.
Chỗ nào cũng đau, anh tính thế nào?
An Ca nhắm mắt lại, thiếp đi.
…
Khi An Ca tỉnh dậy mở mắt ra, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là — Hắn dậy trễ, muộn giờ làm.
Ánh nắng rọi qua khe hở rèm cửa chiếu vào phòng chói mắt hơn bao giờ hết, hắn giơ tay che mắt, nheo mày.
Mấy giờ rồi?
An Ca định chống hai tay xuống giường ngồi dậy xem đồng hồ thì càng nhíu mày hơn, hai tay mất sức ngã xuống, đầu vừa nhấc lên lại nặng nề đặt xuống gối.
“Bé dậy rồi à?” jongwookislove.wordpress.com
Giọng nói của Cố Sâm vang lên từ phía bàn làm việc, sau đó là tiếng ghế kéo ra và tiếng bước chân dồn dập đi tới.
Sau đó Cố Sâm xuất hiện trước giường, vóc người cao to che đi ánh sáng mặt trời nhức mắt.
“Sao rồi?” Giọng nói của đối phương cách hắn càng ngày càng gần.
Sao rồi á?
An Ca không muốn nói chuyện.
Hông đau, chưa bao giờ thấy bủn rủn như vậy.
Thân thể như bị hư hại nghiêm trọng, đứng lên không nổi, chỗ đó cũng không thoải mái, cảm giác có dị vật xa lạ.
Hắn thường thấy trong truyện người ta nói làm xong sẽ không xuống giường được, hắn còn cười nhạo làm gì có chuyện đó.
Thế mà lúc này hắn lại cảm nhận được sự chân thật của nó.
“Không sao.” An Ca nằm trong chăn một hồi, nhìn Cố Sâm đứng bên giường, tinh thần phấn chấn, tức giận hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Cố Sâm nói, “Sắp chín rưỡi rồi.”
“Chín rưỡi?!” An Ca giật mình, “Sao anh không gọi em dậy, sắp mở sàn rồi, mau đem laptop cho em!”
Cố Sâm đỡ An Ca dậy trước, lót cái gối sau lưng cho hắn, nói, “Thấy em ngủ say không nỡ gọi em dậy.
Anh mới gọi điện cho Lão Từ phòng của em rồi, nói với ông ấy hôm nay em làm ở nhà.
Có chuyện gì thì ông ấy sẽ nhắn tin cho em.”
Cố Sâm cầm laptop đưa cho An Ca, bất đắc dĩ khuyên nhủ, “Em đã vậy rồi, nghỉ tới trưa rồi làm không được sao?”
“Tháng này không được, em phải kéo lợi nhuận.” An Ca vừa mở laptop vừa giải thích với Cố Sâm, “Em đã hứa đạt được chỉ số lợi nhuận đưa ra trước ban hội đồng quản trị, bây giờ vẫn chưa hoàn thành.”
Sau khi mở trang web lên, An Ca mau chóng vào trạng thái.
Nhưng mà ngồi thật sự không thoải mái, ngồi chút lại đổi tư thế, tìm cách ngồi cho không khó chịu.
Cố Sâm nhìn mà không hiểu, chột dạ đề nghị, “Hay là… em nằm xuống đi?”
An Ca liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi, “Cố tổng hôm nay không đi làm à?”
“Anh cũng làm ở nhà để thuận tiện chăm sóc em.” Cố Sâm vừa nói vừa vào nhà vệ sinh lấy đồ súc miệng cho An Ca đem ra, nói, “Thiếu gia, mời.”
An Ca lặng im, “Anh không sợ dơ hả…”
“Em có thể phun lên tay anh, anh không sợ, với lại…” Cố Sâm cười khẽ, nhích lại gần nói nhỏ vào tai An Ca, “Em quên hôm qua em “phun” bao nhiêu lần à? Chỗ này, chỗ này, chỗ này của anh đều có dấu vết của em.”
Cố Sâm vừa nói vừa chỉ lên bụng, cánh tay và ngực mình…
An Ca lạnh mắt cảnh cáo, “Nói thêm câu nữa là em cho anh ra ngoài.”
Cố Sâm cười im miệng, nhưng nhẹ nhàng hôn mấy cái lên tai đỏ ửng và mặt An Ca.
Vị tổng tài này, lúc chăm sóc người ta sẽ rất chu đáo tận tình.
An Ca ngồi trên giường, chân không chạm đất hoàn thành rửa mặt, sảng khoái bắt đầu làm việc.
Lát sau, Cố Sâm bưng bữa sáng từ dưới lầu lên, tất cả đều là canh tẩm bổ.
Cố Sâm cầm một chén, múc lên thổi cho nguội bớt, đưa tới bên miệng An Ca, “Tối qua bé hao sức rất nhiều, cần phải tẩm bổ vào.”
An Ca dời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn một cái, “Anh có phải người không? Thấy em như vậy còn chọc nữa.”
Cố Sâm cong môi thành nụ cười, “Anh cũng không biết, sao em lại… thoải mái như vậy.”
“Anh!” jongwookislove.wordpress.com
An Ca muốn đánh Cố Sâm nhưng bây giờ cả nói chuyện còn không có sức nữa.
Cố Sâm lấy lòng hôn môi dụ dỗ, “Ngoan, chờ thiếu gia có sức rồi thì đánh anh cho hả giận, giờ uống canh tẩm bổ đi.”
Cố Sâm tuy làm lâu, nhưng rất cẩn thận, không hề làm An Ca bị thương, An Ca chỉ là lần đầu không quen nên thấy mệt thôi.
Sau một buổi trưa nghỉ ngơi, buổi chiều An Ca đã hồi