Một đêm trôi qua, mặt trời dần ló dạng, xuyên qua tầng mây rọi xuống từng tia nắng vàng lên thành phố.
Ánh nắng lướt qua từng gương mặt vội vàng, cũng cảm thấy có sức sống hơn.
Trong hành lang của bệnh viện.
An Ca vẫn đứng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu.
Cố Sâm đứng bên cạnh, nắm chặt tay hắn.
Từ khi Tề Tĩnh được đưa lên xe đi cấp cứu, cả đường đi An Ca không nói gì, sắc mặt ảm đạm, đôi mắt sáng trong lấp đầy sự kinh hoảng, bàn tay rũ xuống cứ run lên.
Tiểu thiếu gia được nuông chiều luôn tùy hứng chưa từng bất lực, hoảng sợ như thế.
Tựa như sắp mất đi cả thế giới vậy.
Ban đầu hắn muốn kéo An Ca ngồi xuống, tay vừa chạm vào đầu ngón tay lạnh băng, liền bị An Ca nắm chặt lấy.
Tựa như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, An Ca vô thức nắm tay hắn, nắm rất chặt.
Cố Sâm không dám nhúc nhích, cứ để An Ca nắm như vậy.
Hắn nghiêng đầu nhìn An Ca, trong lòng im lặng cầu nguyện, dì nhất định đừng xảy ra chuyện gì, nếu không hắn có thể sẽ không nhìn thấy một An Ca thất thường, nuông chiều thành hư và sức sống như xưa nữa.
An Thừa Lâm ngồi trên băng ghế, hai tay bụm mặt như là đang thở dài, thỉnh thoảng nhìn con trai mình.
Chỉ có một buổi tối đã làm người đàn ông trung niên hăng hái này tiều tụy đi nhiều.
Tâm trạng của ông rất phức tạp.
Trình Quý Hạo là con của ông bạn cũ, vì để tưởng nhớ bạn nên nhận Trình Quý Hạo về nuôi.
Không nghĩ tới nuôi nhiều năm lại dẫn tới kết quả này.
Công việc của ông quá bận rộn, trừ vật chất ra, ông gần như không có một chút thời gian ở cùng con trai.
Sau khi Trình Quý Hạo đến, ông còn rất vui vẻ vì nghĩ con mình có một người anh để chơi cùng, dạy kèm.
Cuối cùng tất cả là cõng rắn cắn gà nhà.
Bây giờ Tề Tĩnh trong phòng cấp cứu, sống chết chưa rõ, còn thiếu chút nữa hại cả cuộc đời con trai mình.
Là lỗi của ông.
jongwookislove.wordpress.com
Đều là lỗi của ông.
Đèn phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh.
An Thừa Lâm mở to mắt, vội vàng bước tới, cửa phòng cấp cứu mở ra, ông vội vàng hỏi, “Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nói, “Đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không thể bị đả kích nữa.”
Dây thần kinh căng cứng của An Thừa Lâm lập tức dãn ra, vành mắt đỏ lên.
An Ca vẫn đứng im, tựa như còn chưa kịp phản ứng với lời nói của bác sĩ.
Cố Sâm hơi lắc lắc tay hắn, nhẹ giọng nói, “Không sao rồi, dì không sao.”
An Ca giống như được mở chốt, lập tức bừng tỉnh, hắn nhìn Cố Sâm một hồi mới hiểu ra ý trong lời nói.
Hắn ngơ ngác hỏi Cố Sâm, “Mẹ tôi… không sao rồi?”
Cố Sâm gật đầu, “Đúng vậy, dì không sao, ổn rồi.”
Đồng thởi cửa phòng cấp cứu mở toang, y tá và bác sĩ đẩy Tề Tĩnh hôn mê ra ngoài.
An Ca vẫn nắm tay Cố Sâm không buông, kéo hắn đi.
Hắn và An Thừa Lâm đi tới bên giường, nhìn Tề Tĩnh nhắm nghiền mắt, hô hấp trầm ổn, cả hai đều không dám nói một tiếng nào, sợ làm bà tỉnh giấc.
Nhưng trái tim bị treo trên cổ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
…
Vài hôm sau, trong ngành truyền ra tin đồn mấy nhân viên cấp cao của An thị bị truy tố.
Đứa con nuôi mà An Thừa Lâm luôn coi trọng, Trình Quý Hạo, còn được đồn đãi sẽ là tổng giám đốc kế nhiệm tiếp theo, bây giờ lợi dụng chức quyền, mưu cầu tư lợi.
Thông đồng với mấy nhân viên cấp cao, ăn mấy chục triệu của công ty, bị xử mười năm tù.
Còn thêm mấy tội khác, dùng thủ đoạn, xúi giục người khác hãm hãi An Ca, mặc dù không làm được nhưng bằng chứng đã có.
Những người nghe được tin đồn, ngoại trừ khinh khỉnh Trình Quý Hạo ra, còn thổn thức nói, chẳng biết Trình Quý Hạo có mưu đồ gì, được An gia nuôi tiền đồ rộng mở như vậy, cứ thế tự mình hủy hết.
Sau này cho dù là ra tù, nhưng người đã mang ý định hãm hại thiếu gia nhà họ An, cũng bị An gia vứt bỏ, làm sao còn cơ hội bước chân vào thế giới này nữa.
Tề Tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể đã đỡ hơn, bác sĩ nói hôm nay có thể xuất viện.
An Ca ôm một bó hoa hướng dương tới đón bà, Cố Sâm cũng đi theo.
An Thừa Lâm đến sớm hơn bọn họ một chút, thấy An Ca thì môi hơi hé miệng định nói gì, nhưng vì áy náy lại trầm mặc cúi đầu.
Ngược lại An ca vui vẻ cầm bó hoa đưa cho Tề Tĩnh, nói, “Chúc mừng mẹ xuất viện!”
Tề Tĩnh nhận lấy, sau đó kéo tay An Ca, hỏi, “Tiểu Ca, con là vào hôn lễ mới biết Trình Quý Hạo không đúng phải không? Hôm đó nó có làm gì con không?”
Mấy ngày qua, An Thừa Lâm và An Ca vì không muốn kích động bà nên vẫn luôn không đề cập tới.
Mà bị Tề Tĩnh hỏi như vậy, An Ca quay sang nhìn An Thừa Lâm.
An Thừa Lâm lập tức tiếp lời, khuyên bà, “Thôi, chuyện qua rồi, còn nói làm gì nữa.
Tiểu Ca của chúng ta rất thông minh, không có chuyện gì cả.”
An Ca cũng cười, “Đúng vậy mẹ, mẹ nhìn con đi, vẫn ổn nè.”
Tề Tĩnh lắc đầu một cái, lẳng lặng nói, “Hôm đó mẹ cảm thấy con đột nhiên trưởng thành, hiểu chuyện.
Thì ra là biết Trình Quý Hạo có tâm tư như thế, đúng không?”
“Con…” An Ca ngập ngừng, “… Cứ cho là vậy đi.”
Tề Tĩnh siết chặt tay hắn, “Sao con không nói thẳng với ba mẹ, con làm vậy nguy hiểm biết mấy.”
An Thừa Lâm lại tiếp lời, “Tiểu Ca cũng nói với tôi rồi, sợ chúng ta không tin.
Vào tình huống đó, ai lại nghĩ…”
Ông mím môi tự trách, “Tiểu Ca rất thông minh, nó biết lúc đó nói ra chúng ta sẽ không tin, nó liền âm thầm nhắc nhở tôi, để tôi tự phát hiện Quý Hạo bất thường.”
Tề Tĩnh: “Sau này cứ nói với mẹ, được không? Con nói gì mẹ cũng tin con!”
An Ca suy nghĩ một chút, “Vậy bây giờ con có thể nói một chuyện không?”
“Nói đi.” An Thừa Lâm vội vàng hỏi.
Tề Tĩnh cũng căng thẳng theo.
An Ca lắc tay Tề Tĩnh, cười nói, “Con muốn đổi chiếc xe khác, chiếc bây giờ bắt mắt quá, đi đâu ai cũng biết là xe của con.”
An Thừa Lâm ngớ ra, vỗ lên vai hắn một cái, “Thằng nhóc thúi, hù chết ba.”
Tề Tĩnh cũng cười, “Đã thấy chiếc xe đó của con không vừa mắt từ lâu, đổi! Đổi liền.
“Ngày mai mẹ cho người mang catalog các kiểu xe mới nhất tới cho con xem, con thích chiếc nào thì ba mẹ mua cho con chiếc đó.”
Không khí bị đè nén trong phòng cũng được hóa giải, An Ca đỡ Tề Tĩnh rời khỏi phòng bệnh.
An Thừa Lâm định chào hỏi Cố Sâm, ông đi phía sau nhỏ giọng nói với hắn, “Mấy hôm nay, chuyện xấu của nhà ta làm con chê cười rồi.”
Cố Sâm lễ phép đáp, “Nhà ai mà chẳng có lúc cơm không lành, canh không ngọt.
Chú nói vậy, mấy chuyện của Cố gia con chắc không dám để ai biết luôn ấy.”
An Thừa Lâm than thở, “Con cũng đáng quý, có thể giữ được mình trong hoàn cảnh như Cố gia.
Sau này có gì cần giúp đỡ, cứ gọi ta.
Bây giờ chúng ta là người một nhà, có thể giúp gì thì ta sẽ giúp hết mình.”
Cố Sâm gật đầu, “Dạ, cám ơn chú An.”
An Thừa Lâm hòa ái vỗ vai Cố Sâm, “Cứ gọi chú hoài, Tiểu Ca hai đứa thiệt tình.
Đã kết hôn rồi mà cứ gọi ba mẹ hai bên y như cũ chẳng đổi gì.”
Ông cười hỏi, “Cái tiếng