An Ca vẫn chưa hiểu lắm, nhưng vẻ mặt của Cố Sâm nhìn hắn thì như rất rõ ràng.
Trong sự lạnh lùng u ám làm người ta muốn cách xa ngàn dặm, bây giờ lại cất giấu chút mềm mại và khẩn cầu.
Trên mặt không có nụ cười, nhưng ánh mắt Cố Sâm nhìn hắn, khiến cho An Ca cảm thấy bây giờ mình được một chút dung túng, có thể cưỡi đầu cưỡi cổ Cố Sâm.
“Sao lại nói không có thứ đó?” Trong lòng hắn nghi ngờ, hạ giọng nói, “Tôi biết, ở trước mặt mọi người thì nói là không có, nhưng đây là chuyện giữa chúng ta.”
Hai người khi nói những chuyện này thì dán sát vào nhau, vai tựa vai, đầu tựa đầu, ngay cả đầu gối cũng dính sát.
Tay của An Ca đặt trên đầu gối, gần Cố Sâm vô cùng.
Ánh mắt Cố Sâm đặt lên tay An Ca, muốn nắm lấy.
Khi đưa tay tới, bàn tay dừng nửa giây trên bàn tay An Ca, cuối cùng dời lên nắm cánh tay, trầm giọng chậm rãi nói, “Hợp đồng… không còn nữa.
Những cái đã nói khi trước cũng không cần giữ lời nữa.”
Còn vô cùng lưu manh bổ sung, “Tôi hỏi cậu có cần hợp đồng không hai lần, cậu bảo không cần nên tôi ném rồi.”
“Hả?!” An Ca ngạc nhiên, “Anh đây là, là…”
Một tay khác của Cố Sâm cầm ly trà sữa đưa tới miệng An Ca, “Có khát không?”
An Ca theo bản năng há miệng hút một miếng, “Nguội rồi.”
Cố Sâm nói, “Lát nữa tôi mua ly khác.”
“Ờ… Không! Anh đừng đánh trống lãng… anh bỏ tôi ra trước đi.” An Ca rút tay ra khỏi Cố Sâm, lại hỏi, “Anh nói không có nữa, ý ném đi là…”
Hắn muốn hỏi Cố Sâm có phải không muốn ly dị với mình không, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của đối phương thì hắn hơi ngây ra.
Cố Sâm thâm trầm nhìn hắn, dáng vẻ kinh ngạc của bản thân tạo thành cái bóng ngược trong đôi mắt đen kia, hình như còn đổ thêm một chút dịu dàng.
Má nó! jongwookislove.wordpress.com
An Ca có ngu cỡ nào, không có kinh nghiệm yêu đương cỡ nào cũng hiểu ý Cố Sâm là gì.
Cố Sâm… đúng là không muốn ly dị.
Hắn giơ tay lên sờ trán Cố Sâm, “Anh có bị sốt không, não hư rồi hả? Anh không phải bị trúng tà rồi chứ!” Rồi hỏi một câu, “Anh, anh là muốn làm thật?”
Cố Sâm nhẹ giọng hỏi, “Có thể không?”
An Ca trong lòng khiếp sợ, giống y như lúc hắn vừa tỉnh lại khi xuyên đến thế giới này, hắn thốt lên, “Đương nhiên không thể!”
Tiếng nói hơi lớn, bị khán giả ngồi trước và sau để ý, phát ra tiếng cười nho nhỏ.
An Ca xoay đầu nhìn, mấy phu nhân ngồi hàng sau nhìn bọn họ bằng ánh mắt hiền hòa, thảo luận, “Mới cưới nhau đúng là khác chúng ta, đi xem ca nhạc cũng nắm tay không chịu buông.”
“Ái chà, hai cái miệng này là đang gây gổ sao, táy máy tay chân nữa.”
“Cái gì mà gây gổ, người ta gọi là liếc mắt đưa tình bà ơi.”
“Tiểu Cố tổng trong ấn tượng của tôi tính tình trầm ổn lắm, giờ còn ngồi đút trà sữa cho tiểu thiếu gia nữa.”
An Ca: …
Trước kia nghe người ta nói hai người ân ân ái ái, An ca vui mừng vì biết mình ngụy trang tốt.
Bây giờ nghe lại, cảm thấy nổi hết da gà.
Hắn quay qua nhìn Cố Sâm, nghe mấy dì chọc cũng không xấu hổ, còn cười áy náy với các dì, “Xin lỗi đã quấy rầy tới các vị.”
Sau đó cất nụ cười đi, sâu sắc nhìn An Ca, “Chúng ta bớt bớt lại một chút.”
Bớt bớt cái đầu anh!
An Ca chà chà cánh tay nổi da gà, hắn kéo Cố Sâm, đưa đầu qua thấp giọng nói, “Chuyện này không thể là thật được.
Thời hạn một năm không còn, vậy lúc nào cũng có thể chia tay.
Hai nhà chúng ta cũng sắp đạt tới mục đích rồi, về nhà chúng ta thương lượng lại.”
“Có lẽ vẫn giữ thời hạn một năm.” Cố Sâm đặt bàn tay lên cánh tay An Ca, chậm rãi nói, “Một năm sau, anh có cách khiến em không muốn ly dị với anh.”
An Ca đánh rớt tay Cố Sâm: Anh lấy đâu ra tự tin đó?
Show ca nhạc vẫn tiếp tục, An Ca không muốn thảo luận vấn đề này với Cố Sâm nữa.
Hắn cau mày phân tích: Khoảng thời gian này mình đã xảy ra chuyện gì với Cố Sâm? Là nguyên nhân gì làm Cố Sâm không muốn ly dị?
Chẳng lẽ là ba mẹ?
Lúc tới Cố gia, dì Đới Nhã rất nhiệt tình chu đáo, cuộc sống cũng được chăm sóc mọi mặt.
Cố Sâm ở An gia mấy ngày, ba mẹ cũng đối xử với hắn như con ruột.
Là những điều này khiến Cố Sâm mang gánh nặng, không muốn để ba mẹ thất vọng sao?
Bỗng nhiên hội trường vang lên tiếng hoan hô, nhất là các vị phu nhân ngồi phía sau lớn tiếng hú hét.
An Ca tò mò nhìn lên sân khấu… Triệu Mặc xuất hiện.
Triệu Mặc xuất thân là người mẫu, thân cao gần 1m9, vóc dáng thì không cần bàn tới.
Gương mặt sáng lạn đẹp trai, cộng thêm quần áo và ánh đèn sân khấu, cả người giống như được ánh nắng mặt trời chiếu rọi tỏa sáng.
Một chàng trai đang ở đỉnh cao sự nghiệp, vừa lên sân khấu lập tức nhận được tiếng thét chói tai.
Cố Sâm lập tức nhìn về phía An Ca.
An Ca vừa định nói: Yên tâm, tôi không theo đuổi hắn.
Miệng mới hé ra, An Ca đột nhiên biết lý do Cố Sâm không muốn ly dị.
Là do hắn quá nghe lời! jongwookislove.wordpress.com
Từ lúc đến thế giới này, vì để bảo vệ tính mạng của cả nhà, hắn vẫn luôn theo sát nội dung hợp đồng, không đắc tội nam chính của thế giới này.
Cố Sâm không cho hắn làm fan của Triệu Mặc, hắn liền năm lần bảy lượt đảm bảo mình không theo đuổi người ta.
Cố Sâm cho hắn giờ giới nghiêm, hắn liền đúng giờ mỗi ngày về nhà.
Kết hôn thì dễ, ly dị thì khó.
Nhất là An gia và Cố gia đều đang trong sự chú ý của mọi người, một khi ly dị sẽ dẫn tới rất nhiều dư luận, thậm chí cũng ảnh hưởng đến công ty nữa.
Mà Cố Sâm, một nam chính luôn chú trọng sự nghiệp, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với một người nghe lời, đối với Cố gia rất có lợi.
Làm quá như nguyên chủ sẽ bị hại chết, bây giờ hắn đã né được một nửa tình tiết câu chuyện, ngược lại còn khiến Cố Sâm đề nghị thay đổi hợp đồng.
An Ca nhìn thẳng vào mắt Cố Sâm, nói, “Tôi bây giờ muốn làm fan của hắn rồi, tôi muốn xin chữ ký của Triệu Mặc.”
Cố Sâm mím môi, “Hắn tâm thuật bất chính, động cơ không trong sáng.
Em có thể… đổi sang thần tượng người khác.”
An Ca làm thái độ tại sao tôi phải nghe lời anh, nói, “Tôi muốn thần tượng hắn, quan