Cố Sâm đánh Triệu Mặc vừa ác vừa nặng, An Ca nhìn mà sợ.
Hắn thấy máu chảy ra len vào gạch sứ, hòa tan vào nước thành một vũng đỏ, trông mà giật mình.
An Ca đang ngâm trong hồ liền bơi về phía này, nhoài người lên bờ, nói với Cố Sâm, “Anh đừng hiểu lầm… Hắn cũng không làm gì.”
Cố Sâm vẫn ấn đầu Triệu Mặc xuống nền, nhưng đưa lưng về phía An Ca, cất giọng nói, “Em lên bờ trước đi.”
“Ờ…” jongwookislove.wordpress.com
An Ca giờ mới nhớ ra mình đang trần truồng ngâm trong hồ, trông Cố Sâm tức giận tới mức hung hăng như vậy, chắc là lại ghen rồi.
Ấn đầu Triệu Mặc xuống, đại khái là không muốn để Triệu Mặc thấy mình không mặc đồ.
An Ca đỡ trán — Cái đồ đàn ông chủ nghĩa thân sĩ đáng chết này.
Vừa lúc cả hai đều không nhìn An Ca, hắn không một chút áp lực từ từ leo lên, dưới chân tích nước đi dọc bờ hồ, từng bước đi qua.
Lúc đi ngang qua Cố Sâm, thấy bóng lưng của Triệu Mặc bị đè dưới đất không nhúc nhích được, trong lòng An Ca chợt nổi lên một cảm giác an toàn chưa từng có.
Hắn há miệng định nói gì đó nhưng không nói được gì.
Cuối cùng chỉ đành khuyên một câu, “Anh ra tay nhẹ thôi, coi chừng đánh chết hắn.”
Cố Sâm vẫn không xoay đầu nhìn An Ca, hắn chỉ nghe tiếng nước rào một tiếng khi An Ca leo lên, cùng tiếng bước chân tích nước khi giẫm lên gạch sứ.
Còn có lúc An Ca đi ngang qua hắn, cơ thể bị nước nóng ngâm bốc ra khí ấm bao lấy hắn.
Bằng tưởng tượng, hắn cũng biết An Ca đứng phía sau đang trông như thế nào.
Cố Sâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Tay ấn đầu Triệu Mặc càng dùng sức, trầm giọng nói, “Đi mặc quần áo vào.”
Triệu Mặc đại khái bị đánh ngất, nằm dưới đất một lúc lâu mới kêu lên, “Má!”
An Ca vừa mới trùm khăn lên: …
Triệu Mặc anh bị như vậy rồi còn mắng người, tôi làm sao cứu nổi anh.
Quả nhiên hắn thấy Cố Sâm lập tức dùng sức bẻ cánh tay Triệu Mặc, giơ tay lên định đấm một cú vào mặt Triệu Mặc.
Triệu Mặc hô lên, “Cố tổng, anh dừng tay! Tôi vừa rồi cũng là vì cứu em họ anh, Đới Chí Hào đó!”
Đới Chí Hào?
An Ca đang tìm quần áo cũng khựng lại.
Đới Chí Hào không phải là em họ của Cố Sâm, mới vừa gặp trên đường sao, muốn đi chung nhưng bị Cố Sâm từ chối mà.
Thằng bé gặp chuyện gì?
Nghe thấy cái tên này, Cố Sâm cũng ngừng lại.
Nhưng tay ấn đầu Triệu Mặc không hề giảm lực đi, trầm giọng hỏi, “Nó làm sao?”
Triệu Mặc bị buộc dán mặt xuống sàn, cắn răng giải thích, “Thằng bé ở phòng bên cạnh chính là em họ anh, Đới Chí Hào.
Tôi là do cậu ta gọi tới.
Bạn trai cậu ta là Từ Khải, tôi và cậu ta đang định vào việc thì Từ Khải nghe tin đột nhiên xông vào.
Vì không để Từ Khải biết Đới Chí Hào cằm sừng mình, tôi mới chạy qua đây.
Mới vừa rồi tìm anh là Từ Khải đúng không? Nếu tôi không trốn kịp thì chuyện em họ anh mua ‘vịt’ sẽ bị bạn trai cậu ta phát hiện.
Không cám ơn tôi thì thôi, mà còn… A!”
Tay đè đầu Triệu Mặc của Cố Sâm càng dùng sức hơn, nói, “Ăn nói cho sạch sẽ vào!”
Triệu Mặc đại khái vì đau quá, hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới nói, “Anh thả tôi ra trước đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện!”
Cố Sâm không nhúc nhích, lạnh giọng hỏi, “Sao cậu biết Từ Khải là bạn trai của Chí Hào? Là ai nói?”
Triệu Mặc nói, “Chuyện này anh hỏi em họ anh là được mà.
Tôi… nếu không phải bị anh đánh gần chết, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin của khách hàng.
Anh buông ra đi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cố Sâm không hỏi lại nữa, hàng mi nhíu lại ra vẻ trầm tư, nhưng tay vẫn không có dấu hiệu thả ra.
Ở bên này, An Ca vừa tìm quần áo vừa nghe cuộc đối thoại của hai người, không ngừng lắc đầu than thở: Giới nhà giàu thật loạn.
Thấy Triệu Mặc thê thảm, hắn lại cảm thấy nếu mình không ăn mặc tử tế, Cố Sâm sẽ không để Triệu Mặc đứng lên.
Vì thế hắn lấy đại một bộ rộng rãi mặc vào, nói, “Cố Sâm, tôi mặc quần áo vào rồi, anh thả hắn ra đi.”
Quả nhiên, Cố Sâm nghe xong liền thả Triệu Mặc ra.
Triệu Mặc rốt cuộc cũng thoát.
jongwookislove.wordpress.com
An Ca lại tìm một bộ cho Triệu Mặc, lúc định đi qua ném cho hắn thì bị Cố Sâm ngăn lại, nhíu mày hỏi, “Hắn có tư cách gì được mặc quần áo của em?”
An Ca nhìn về phía Triệu Mặc đứng cạnh hồ nước nóng, “Cũng không thể để hắn không mặc gì như thế được?”
Triệu Mặc cuối cùng cũng được đứng lên, đang ngửa mặt lên cầm máu mũi.
Bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, làn da màu mật khỏe mạnh đều lộ ra, cơ bắp tráng kiện, vai rộng mông cong, xương sống lưng thẳng tắp.
Chỉ có thể nói, không hổ là dáng người mẫu.
An Ca nhịn không được dừng ánh mắt trên người Triệu Mặc thêm một lúc.
Cố Sâm mím môi, đi hai bước tới, cơ thể to lớn chắn hết tầm mắt của An Ca.
Còn nâng tay bưng mặt An Ca chỉ vào phía phòng khách, nói, “Em ra phòng khách chờ đi, để anh nghĩ cách.”
Lúc nói chuyện, hai tay giống như đang cố gắng nhịn xuống, gân xanh nổi hết lên, nhưng tay để trên gò má An Ca cũng chỉ nhéo má giống như nhào nặn đất sét vậy.
Thấy An Ca cau mày “A” một tiếng, hắn mới buông ra, vỗ lên lên cánh tay, dụ dỗ, “Đi đi.”
An Ca: …
Vừa rồi An Ca cũng xem như là lừa gạt Cố Sâm, trong lòng cũng có chút áy náy.
Bây giờ cũng chỉ có thể đứng im để người ta nhéo má mình, ngoan ngoãn đi ra phòng khách ngồi chờ.
Cố Sâm lấy áo choàng tắm có sẵn trong tủ, ném cho Triệu Mặc, bảo, “Mặc vào rồi cút ra ngoài nói chuyện.”
Triệu Mặc vừa rồi bị Cố Sâm đánh ác như vậy, nhưng ngoại trừ trán với mũi bị bầm đỏ ra, từ trên xuống dưới đều toát lên sự nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời.
Khoác áo choàng tắm lên người ra ngoài, vạt áo theo bước chân đong đưa làm lộ đôi chân thon dài.
Triệu Mặc đi ra phòng khách, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Cố Sâm và An Ca, “Tôi sẽ nói thông tin của khách hàng cho hai người, sẽ không giấu diếm gì cả.
Cố tổng muốn biết cái gì thì hỏi đi.”
Cố Sâm hỏi, “Chí Hào bắt đầu qua lại với Từ Khải từ lúc nào?”
Triệu Mặc suy nghĩ, “Chắc là mấy tháng trước?”
“Thời gian cụ thể!” Cố Sâm lạnh giọng nói, “Lúc đó Chí Hào đã qua sinh nhật 18 tuổi chưa?”
Triệu Mặc vừa nghe xong thì cười