Đối với ánh mắt của Cố Sâm, An Ca nhàn nhạt liếc một cái: Anh nhìn tôi làm gì, em họ anh ngủ ở đâu thì anh tự giải quyết đi.
Hắn và Cố Sâm âm thầm chia phòng ngủ, hắn ngủ trong phòng, Cố Sâm ngủ ngoài sô pha.
Nhưng mà người ngoài không biết, còn tưởng bọn họ ngủ chung phòng không xa nửa bước.
Nếu là ngày trước khi đặt vào trường hợp này, An Ca sẽ không có một chút áp lực nào.
Bây giờ thì Cố Sâm đang theo đuổi hắn, biết rõ người ta đang thích mình còn leo lên ngủ chung giường với người ta nữa.
Cố Sâm thu hồi tầm mắt, ho một tiếng, mặt không đổi sắc đối phó với Đới Chí Hào, “Dưới lầu có nhiều phòng, lát nữa anh sắp xếp cho em.” Còn rất bực bội dạy dỗ hắn, “Em cũng xem như là người nhà họ Đới, là em họ của anh, mắc mớ gì phải sợ Từ Khải?”
Đới Chí Hào nhìn Cố Sâm không chịu chứa chấp mình, càng cuống cuồng năn nỉ, “Anh, anh không biết Từ Khải đâu, hắn là một tên biến thái cuồng kiểm soát người khác, hắn bao dưỡng minh tinh, trước khi hắn chơi đủ hắn sẽ không cho đối phương chia tay.
Nếu không sẽ dùng đủ cách tàn bạo cưỡng bức để trả thù, nghe nói lúc trước có một vị ca sĩ biến mất là có liên quan tới hắn.
Lúc nãy chỉ mới nghi ngờ em cắm sừng, hắn đã đòi xử em rồi.
Nếu em nói chia tay, chắc hắn giết em chết quá.
Anh, em sợ hắn lắm.”
Đới Chí Hào tuy ham chơi, nhưng hắn cũng biết ba mẹ mình chỉ dựa vào hào quang của Cố gia, trong công ty làm một chức quản lý nhỏ.
Phải nói là mạng giao tiếp và thế lực là chẳng có gì.
Không có Cố Sâm che chở, phút nào cũng sẽ bị Từ Khải giết chết.
Triệu Mặc bắt chéo chân ngồi trên ghế, châm chọc nói, “Chuyện này tôi biết, vị ca sĩ kia bị Từ Khải tìm người hiếp, còn quay lại hết.
À đúng rồi, quay lại là sở thích của tên biến thái này.
Dù sao có thể cầm video đi uy hiếp khống chế người trong cuộc, còn dùng được nhiều chỗ.”
Đới Chí Hào hoảng sợ, con ngươi mở lớn, “Tiêu rồi! Hắn… cũng quay em nữa, có phải hắn cũng định lấy ra uy hiếp em không?!”
Cố Sâm nghe nói vậy càng khó chịu, mặt thể hiện rõ sự chán ghét, mắng Đới Chí Hào, “Ai cũng được, cứ hết lần này tới lần khác lại dây vào hắn.”
An Ca ngồi bên cạnh nghe tới chuyện bị quay, đột nhiên lạnh cả sống lưng: Khoảng thời gian qua quá mức thuận lợi, gần như đã quên mất tình tiết của cuốm truyện này.
Thiết lập tính cách của nguyên chủ ước chừng cũng không khác mấy Đới Chí Hào, ỷ mình có thân phận thiếu gia đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cũng có những người mang ý đồ, nhắm vào thân phận của hắn.
Trong giai đoạn cuối cùng, quá trình nguyên chủ lần lượt vui vẻ với những người khác đều bị quay lại tung lên.
jongwookislove.wordpress.com
Cùng hôm đó, khách hàng đồng loạt gọi tới khiển trách An thị, mấy video lưu truyền trên mạng lập tức được sang tay, trở thành vụ bê bối cực lớn trong giới nhà giàu chưa từng có.
Đó là đòn kích cuối cùng của những kẻ đứng trong tối đánh vào An thị, cũng là cạm bẫy đáng sợ nhất, điên cuồng nhất của nguyên chủ trước khi chết.
Thấy video của con trai mình tràn lan nhưng không làm sao đè xuống được, bệnh tim của Tề Tĩnh tái phát, đưa vào bệnh viện nhưng vẫn không cứu kịp.
Còn An Thừa Lâm thì bị chọc tức tới nằm bệnh dậy không nổi.
Trình Quý Hạo nhân cơ hội liên kết với hội đồng quản trị trong An thị, đoạt lấy tất cả quyền quản lý của An Thừa Lâm.
Trong tiểu thuyết chỉ nói về Trình Quý Hạo, nhưng những người trong hội đồng quản trị liên kết với Trình Quý Hạo thì chỉ nhắc vài câu rồi thôi, làm hắn không thể nào nhớ được tên.
An Ca lạnh cả người, thần kinh căng thẳng, nghiêng đầu hỏi Cố Sâm, “Từ Khải rốt cuộc là làm nghề gì? Tại sao được ở tầng bốn trên chiếc du thuyền này?”
Đối diện với An Ca, giọng nói của Cố Sâm nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hắn kiên nhẫn giải thích, “Công ty của Từ Khải có nghiệp vụ mật thiết với tập đoàn Cố thị, rất nhiều tài nguyên sẽ do công ty của Từ Khải cung cấp.
Đúng rồi…” Cố Sâm nhắc nhở An Ca, “Năm xưa Từ Khải cầm một số lớn cổ phần trong An thị, trước mắt hắn cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của An thị.”
Cũng là một thành viên trong hội đồng quản trị của An thị!
Trong nháy mắt, mặt mũi An Ca trắng bệch, nổi hết da gà.
Trực giác của hắn nói, Từ Khải chắc chắn nằm trong những người tiếp tay với Trình Quý Hạo trong tiểu thuyết.
Cố Sâm nhìn ra sự khác thường của hắn, thân thể hơi hướng về phía An Ca, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”
An Ca ổn định lại hô hấp, cố tỏ ra bình tĩnh, “Cảm giác… người này rất đáng sợ.”
Cố Sâm khinh thường giễu cợt, “Chỉ là một tiểu nhân hiểm ác thôi, không có sức tạo ra sợ hãi.
Với lại hắn cũng không ra oai được bao lâu nữa đâu.”
Lời này vừa nghe cũng biết Cố Sâm sẽ đối phó với Từ Khải, hơn nữa không phải là vì chuyện của em họ mới đây, mà là hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Trông vẻ mặt thì đã nắm chắc 100%.
An Ca lo lắng, “Hắn chẳng phải có quan hệ hợp tác với Cố thị sao, đụng chạm có ổn không?”
Cố Sâm nói, “Là công ty kinh doanh của hắn có mối quan hệ hợp tác với Cố thị.
Mà công ty kinh doanh thì đổi lúc nào mà chẳng được.”
Một câu nói hời hợt làm An Ca nghe nổi hết da gà.
Kết cục của tập đoàn An thị, chẳng phải là bị đổi chủ hay sao?
Nếu không phải Cố Sâm nói mấy câu này, An Ca cũng sắp quên đây là cuốn tiểu thuyết chiến trường đấu đá, ân oán giữa nhà giàu rồi.
Đới Chí Hào nghe Cố Sâm nói xong, liền dè dặt hỏi, “Sâm ca, bây giờ anh nói anh đối phó với hắn, em càng không dám đến gần hắn.
Lỡ hắn hù dọa em, em khai hết kế hoạch của anh thì sao?”
Cố Sâm quay sang nhìn, trong đôi mắt híp lại mang sự lạnh lùng, trầm giọng nói một câu, “Dám nói ra một chữ, anh đảm bảo không để mày sống quá bảy ngày.”
Sau đó quay sang nhìn Triệu Mặc, “Cả cậu nữa.”
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng thần thái tỏa ra sát khí, làm cho người ta lạnh rùng mình.
Triệu Mặc nghiêm túc giơ tay lên làm động tác chào cờ, “Bây giờ tôi là thằng em trung thực của Cố tổng, anh bảo tôi đi đông tôi không dám đi tây.”
Đới Chí Hào thật sự bị dọa sợ, hắn biết khả năng và thủ đoạn của Cố Sâm, nói được thì sẽ làm được.
Trước khi hắn bị Từ Khải giết, anh họ đã xử hắn trước rồi.
Hắn chỉ là một đứa nhỏ, tại sao phải nghe cái kế hoạch này chứ.
“Sâm ca, vậy em càng không thể ở xa anh được, mấy hôm nay em phải trốn trong phòng anh, một bước cũng không ra ngoài, bảo đảm không gây tai họa cho anh.”
Triệu Mặc rất có tâm cơ nháy mắt với Đới Chí Hào, không ngừng nhắm về phía An Ca, kín đáo nhắc nhở, “Em muốn ở đây cũng phải nghe ý kiến của An thiếu gia.”
Đới Chí Hào lúc này rất thông minh, lập tức ôm chân An Ca, “An thiếu gia, chị dâu! Cho em ở lại mấy ngày đi được không? Mấy hôm nay em sẽ làm thằng em ngoan của chị dâu, kêu em làm gì em làm nấy!”
An Ca: … jongwookislove.wordpress.com
Sắc mặt Cố Sâm lạnh lẽo, giơ chân đá văng Đới Chí Hào, “Đừng đụng cậu ấy.”
Đới Chí Hào la lên một tiếng, sau đó lại như da trâu không có cảm giác gì, dây dưa, “Chị dâu!”
An Ca cạn lời, “Không được gọi chị dâu lung tung, gọi là anh đi.”
Đới Chí Hào liền ngọt ngào gọi, “Anh! An ca ca!”
An Ca xoa xoa trán, nhức đầu nói