Giọng điệu và thái độ của An Ca như vậy, đối với Cố Sâm chính là sự dụ dỗ kinh người nhất, giống như sói đói hung tàn bỗng nhiên gặp được con thỏ mập mạp thơm ngon chủ động chạy tới trước mặt, hắn chỉ cần vồ nanh một cái cũng có thể khiến cho hắn nổi cuồng.
Nhưng Cố Sâm vẫn giữ được chút tỉnh táo còn sót lại, hắn có thể nhìn thấy trong thái độ của An Ca có một sự thờ ơ.
An Ca không phải đang dụ dỗ hắn, chỉ là thông qua tương tác để biểu hiện suy nghĩ trong lòng, bây giờ hắn đột nhiên nhào tới chỉ làm cho An Ca cảm thấy hắn là thứ đàn ông tục tĩu ngu xuẩn, trong đầu chỉ toàn là chuyện đó thôi.
Cố Sâm kiềm chế lại lý trí sắp sửa mất đi, giọng nói trầm trầm, “Em có phải đã gặp chuyện gì không?”
Bàn chân An Ca đặt trên bụng Cố Sâm, cách lớp vải mềm hắn có thể cảm nhận được cơ bụng căng cơ của đối phương, cứng như đá vậy.
Hắn nhịn không được dùng ngón chân cạ nhẹ hai cái, “Không có gì, chỉ muốn giàu sang trong một đêm.”
Bàn tay của Cố Sâm dò xét, từ từ nắm cổ chân của An Ca, ngón cái vuốt lên mắt cá chân.
Hắn nhẹ giọng hỏi, “Không phải là vì ba mình muốn mua cổ phần của Từ Khải nên cần số tiền lớn chứ?”
An Ca sửng sốt, sau đó cười nói, “Sao cái này anh cũng đoán được vậy? Nói chuyện với người như anh không thú vị gì cả.”
Hắn chưa nói gì mà Cố Sâm có thể từ hai câu đơn giản của hắn, đã có thể đoán được suy nghĩ trong lòng lẫn chuyện xảy ra gần đây.
Chỉ có thể nói, người đàn ông này thật đáng sợ.
Giống như lời ba mình nói — May là Cố Sâm không phải kẻ thù.
An Ca muốn rút chân về nhưng nó bị Cố Sâm nắm, hơi dùng sức không buông ra.
Sau đó người đàn ông này đột nhiên nửa quỳ xuống, cúi đầu hôn lên chân An Ca.
Dưới tầm mắt có thể thấy bờ vai rộng của Cố Sâm, tấm lưng dài cùng tư thế cúi đầu thành kính, trông giống như một chàng kỵ sĩ, biểu lộ lòng trung thành với hắn.
Đôi môi mềm mại chạm lên bàn chân, xúc cảm giống như điện giật chạy từ chân lên đầu.
An Ca khẽ run, gò má bắt đầu nóng lên, hắn dùng sức rút chân về, cảnh cáo, “Không được hôn lung tung!”
Cố Sâm vẫn không chịu buông tay, dụ dỗ, “Chuyện này anh có cách giải quyết, người nhà của Từ Khải trước mắt cần tiền, là vì Từ Khải qua đời nên hợp tác giữa Cố thị và công ty của Từ Khải cũng chấm dứt.
Dựa theo hợp đồng ban đầu, công ty của Từ Khải phải trả lại số tiền đầu tư cho Cố thị.
“Bọn họ bây giờ không có tiền mặt, cho nên khoản anh có thể yêu cầu họ lấy cổ phần của An thị ra thế chân cho anh.
Sau đó anh sẽ nhượng lại cổ phần này cho em, vậy thì không cần tới ba em bỏ tiền ra rồi.”
“Không cần đâu!” An Ca ngay lập tức từ chối.
Khó trách ba nói Cố Sâm dùng thủ đoạn sau lưng, khiến cho gia đình Từ Khải rơi vào cảnh thiếu thốn.
Thì ra giữa Cố thị và Từ Khải có hạng mục hợp tác với nhau.
Cố Sâm mặc dù chỉ nói mấy câu đơn giản để giải thích, nhưng dù sao cũng liên quan đến tiền vốn mấy tỷ, Cố Sâm ở sau lưng dùng bao nhiêu nhân mạch để giao thiệp, dùng bao nhiêu tài nguyên, An Ca đều hoàn toàn không biết.
Hắn vừa nói hôn một cái là một trăm triệu, là do nhìn Cố Sâm vội vàng muốn chạm vào mình nhưng khắc chế không dám chạm, khiến cho sự xấu xa trong lòng trỗi dậy, mới cố ý trêu chọc.
Hay là nhận tiền của Cố Sâm, ngồi không mà hưởng?
Thôi bỏ đi.
jongwookislove.wordpress.com
Hắn chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết là một người đàn ông, trên vai phải gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Mặc dù hắn không nuôi nổi người có giá trị cao như Cố Sâm, nhưng hắn cũng không thể để Cố Sâm nuôi mình được.
Bình thường cho một, hai triệu tiền tiêu vặt thì cũng được đi, mở miệng đòi mấy tỷ không phải nói muốn là có.
Mắt cá chân bị Cố Sâm nắm chặt, An Ca giật giật nhưng thấy đối phương không có ý buông ra.
An Ca không giãy dụa nữa, để chân đè lên bụng Cố Sâm, cười nói, “Em không đồng ý, làm vậy chẳng khác gì muốn bao nhiêu tiền thì bán thân cho anh là được, sau này muốn được tự do thì khó lắm.”
Muốn được tự do?
Cố Sâm trầm xuống trong lòng, nói, “Là tài sản chung, còn chia của anh của em làm gì.”
Hắn muốn trả số tiền này, đúng là có lợi ích riêng.
Hắn biết An Ca khi nhận số tiền này, đồng nghĩa với chuyện đón nhận mình triệt để, trở thành người đàn ông của An Ca.
Dù sao bọn họ lập ra bản hợp đồng hôn nhân kia, nó chẳng khác gì trái bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể bùng nổ chia cách hai người.
Cho nên vừa nghe An Ca nói muốn được tự do, Cố Sâm bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy An Ca vẫn muốn ly dị với mình, dù sao An Ca cũng chưa chính miệng nói ra câu thích hắn.
“Tài sản chung? Cố tổng không sợ bị thua thiệt chứ?” An Ca dựa vào lưng ghế, thả lỏng cười nói, “Với lại, đây tuy là số tiền lớn nhưng không phải nhà em không có, còn cần Cố tổng cứu sao?”
Quả nhiên An Ca không chịu lời giải thích là tài sản chung.
“An Ca.” Cố Sâm hoảng hốt trong lòng, tay xoa xoa bàn chân để trên bụng mình, trong mắt có chút cố chấp khuyên nhủ, “Hai chúng ta là người một nhà, không có gì thua thiệt hay lỗ lãi cả.
Tiền này cho dù anh bỏ ra hay ba em bỏ ra cũng giống nhau mà, không phải sao?”
Mặt mũi buồn rầu, trông cực kì giống một con chó to sợ bị vứt bỏ.
An Ca không chỉ một lần cảm thấy chinh phục vì thái độ hạ thấp mình của Cố Sâm, trong đầu mơ hồ nảy sinh suy nghĩ xấu xa.
Hắn muốn cố ý hù dọa Cố Sâm.
An Ca nhấc chân chà