An Ca mới nói: Anh có thể vào phòng rồi mới hôn được không, đã bị Cố Sâm cắt câu lấy nghĩa, thật sự kéo hắn về phòng đè lên cửa hôn.
Phía sau là xúc cảm của cánh cửa gỗ dày, phía trước là lồng ngực rắn rỏi của Cố Sâm.
Trong lúc nhất thời không có chỗ để tránh, muốn trốn cũng không được.
Hắn lần nữa cảm nhận được sự linh hoạt của bàn tay Cố Sâm, cũng hoàn toàn biết, nam chính trong cuốn tiểu thuyết này đừng nói là cổ tay gãy xương, cho dù hai chân đều gãy cũng là ông già tàn tật nắm mọi thứ trong tay.
Bởi vì Cố Sâm chỉ dùng một tay không bị thương vòng qua cổ hắn giữ lại, hắn thật sự bị tùy tiện kiểm soát ấn vào cửa, làm sao cũng không thoát được.
Tư thế này mặc dù cường thế, nhưng Cố Sâm hôn rất khắc chế, lực hôn rất dịu dàng, khẽ mút lấy môi, cắn cắn, duy trì rất lâu.
Tựa như yêu thích và trân trọng, không nỡ buông tay.
An Ca có thể cảm nhận được đây là sự dịu dàng Cố Sâm dành cho mình, tuy cường thế nhưng không làm mình đau, đối xử rất thận trọng.
Hắn cũng thả lỏng, nhắm mắt lại, thở chầm chậm, chìm trong hơi thở của đối phương.
Lại không nghĩ rằng sự dung túng của mình đã cho Cố Sâm can đảm, khiến Cố Sâm đang từng bước dò xét tăng lên sự tấn công.
An Ca hơi hé miệng, cùng với đắm chìm mà thả lỏng hàm răng, Cố Sâm đã tìm được khe hở, đầu lưỡi lập tức mạnh mẽ chen vào chiếm cứ mọi ngóc ngách trong khoang miệng.
Kiềm chế dục vọng thật lâu, khát vọng muốn đụng chạm, cùng với tâm tư bị An Ca khơi mào trước bữa cơm tối, vào giờ phút này được thả ra hết.
Nụ hôn bá đạo say sưa, hận không thể nuốt cả tiểu thiếu gia này vào lòng, giấu đối phương vào trong tim, khiến cho thế giới của người kia chỉ còn lại một mình mình.
“… Ưm… Ưm!”
An Ca mau chóng hết hơi, đầu óc của hắn trống rỗng, từng dây thần kinh tìm cơ hội để thở.
“Cố… Ưm…”
Hắn muốn nói chuyện, miệng lưỡi dây dưa kịch liệt, tiếng nói bị chặn hết không phát ra được.
Thì ra khi Cố Sâm không cho hắn cơ hội, hắn có muốn cắn cũng không được.
Tay muốn đẩy Cố Sâm ra, hai tay ấn lên ngực hắn giống như ấn lên bức tường kiên cố, không hề nhúc nhích một chút nào.
Muốn dùng đầu gối để đá, mới phát hiện chân mình đã bị kẹp lại, nhấc không nổi.
Nụ hôn của Cố Sâm có thể khiến hắn quên đi tất cả giống như mưa rả rích, nhưng cũng giống như cuồng phong làm người ta sợ hãi.
Sức nặng toàn thân bị đè lên cửa, không trốn được, vô lực.
Ngay lúc An Ca sắp sửa nổi nóng, hắn có thể bị Cố Sâm hôn tới khó thở, lúc này cánh cửa dày phía sau có người gõ lên hai tiếng “Cộc cộc”.
Giọng nói của dì Vương vang lên, “Tiên sinh, tôi đến đưa khăn tắm với đồ vệ sinh cá nhân cho An thiếu gia.”
Nụ hôn của Cố Sâm dừng lại.
Giống như cơn bão qua đi, cả thế giới trở về yên tĩnh.
Đầu An Ca kêu ong ong, hắn áp chế giọng nói, hô hấp dồn dập.
Khi tỉnh táo lại, phát hiện môi Cố Sâm vẫn chưa rời đi, dịu dàng đặt ở đó.
An Ca giận dỗi cắn một cái.
Giọng nói của dì Vương lại vang lên, có chút chần chờ, “Tiên sinh? Cậu… có ở trong phòng không?”
An Ca càng dùng sức hơn, mùi máu tản ra theo nước miếng chảy vào trong miệng, cùng hô hấp nuốt xuống, nhưng không buông ra.
Cố Sâm bị đau, hắn bị cắn nhưng không dám kêu lên sợ dì Vương ở ngoài nghe thấy, hô hấp khẽ run.
Nhưng cánh tay ôm An Ca thì nhẹ nhàng vuốt vuốt lên lưng, giống như cầu xin tha thứ.
Ngoài cửa, dì Vương đợi một hồi cũng không thấy ai đáp lại, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi.
Hai người đè lên cửa có thể nghe thấy tiếng bước chân dần xa.
An Ca lúc này mới thả môi Cố Sâm ra, hít từng ngụm lớn không khí.
Trên gương mặt trắng nõn đã sớm đỏ lên vì thiếu không khí, đôi mắt cũng đỏ, giống như từng khóc qua, đuôi mắt ướt át.
“An Ca.” jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm gọi một tiếng nhỏ, tay vỗ nhẹ lên lưng An Ca.
“Anh…” Sau khi An Ca đến thế giới này, thiếu chút nữa là chửi tục câu đầu tiên, “Có ai hôn như anh không!”
“Anh…”
Cố Sâm có vẻ ảo não vì vừa rồi mình mất khống chế, thấy An Ca như vậy trong lòng cũng đau lòng, còn vì An Ca tức giận mà lo lắng.
Gương mặt hiện rõ sự phức tạp, cuối cùng kết lại một câu, “Vì… anh thích em.”
Nên muốn hôn em như vậy.
“Anh gọi cái này là thích?” An Ca thở dốc, hừ lạnh, “Vậy tốt nhất anh đừng thích em, em chịu không nổi đâu.”
Má!
Hôn thôi mà cũng bị hôn tới thảm vậy!
Mình cũng là một người đàn ông, mặt mũi biết để ở đâu!
An Ca cũng muốn trở thành kẻ mạnh, hôn Cố Sâm làm đối phương chân mềm nhũn, định nói: Lát nữa anh để em hôn lại.
Nhưng mà suy nghĩ, đây chẳng phải là hoàn thành tâm ý của người ta sao?
Lời đến bên khóe miệng thì hắn nuốt xuống, đổi thành dáng vẻ hung hăng trợn mắt trừng Cố Sâm.
“An Ca…” Cố Sâm bị câu nói đó của An Ca hù dọa, hắn vội vàng nắm tay đối phương, trong giọng nói mang sự dè dặt, “Em đừng nóng.
Anh… anh cũng là lần đầu tiên hôn người khác, không có kinh nghiệm, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Còn có lần sau?” An Ca đưa tay lau môi, “Đừng nghĩ nữa, không có lần sau đâu!”
Cố Sâm siết nhẹ tay An Ca, cúi đầu nhìn hắn, trông như một con chó giả vờ tội nghiệp đòi lòng thương của chủ, “An Ca…”
Nhưng An Ca không quên mất phút trước mình xém nữa bị ngộp thở mà chết.
Hắn không hề bị dao động, đưa tay lôi Cố Sâm định cắn thêm một phát.
Chỉ là không thể cắn môi nữa.
Lúc nãy Cố Sâm bị An Ca cắn khá thảm, máu vẫn còn đọng lại trên môi dưới.
Ngày mai vị tổng tài này còn phải đi làm, mang dáng vẻ bị hắn cắn môi như này thì không dễ ăn nói.
Hắn kéo cổ áo Cố Sâm xuống, lạnh giọng cảnh cáo, “Không được nhúc nhích.”
Cố Sâm đứng im, áo ngủ bị kéo ra, để lộ cơ bắp màu mật săn chắc.
An Ca lựa chỗ mềm nhất giữa đầu vai và xương quai xanh, cắn một cái.
“A… An Ca…”
Nơi bắp thịt mềm nhất cũng chính là chỗ đau nhất, Cố Sâm rụt người lại nhưng cũng vội vàng đứng thẳng người, để An Ca dễ cắn hơn, bàn tay còn vuốt sau lưng đối phương, dỗ dành, “Cắn đi, chỉ cần làm em hết giận, muốn cắn chỗ nào thì cứ cắn chỗ đó.”
Giọng nói trầm trầm cũng vì đau mà hít một hơi lạnh.
An Ca mau chóng khôi phục lại hô hấp, cảm giác vừa rồi bị hôn mà khó thở dần nhạt đi, lửa giận cũng từ từ dập xuống.
Hắn lại nhìn dấu