Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực u ám nặng nề, sâu trong ánh mắt phản chiếu gương mặt lạnh lùng của chàng thanh niên trước mặt, dường như cả thế giới chỉ còn lại người phía trước, dáng vẻ cố chấp khiến người ta sợ hãi.
Hắn ngoan ngoãn kề cổ lên lưỡi dao của chàng thanh niên, trên môi nở nụ cười thân thiết.
Tựa như hắn đã hoàn toàn giao sự sống chết của mình cho đối phương mặc sức cướp đoạt.
Hai người lặng lẽ đối mặt, bầu không khí nặng nề, căng thẳng khiến người ta ngộp thở.
Diệp Ca vô cảm híp mắt, lạnh lùng nói:
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng sao?”
Lưỡi dao trong tay anh lại ép sát hơn.
Ánh dao lạnh lẽo như ánh bạc, lưỡi dao rét lạnh rạch qua chiếc cổ thon gầy.
Một vết thương đỏ tươi rất mảnh xuất hiện trên làn da trắng bệch của hắn, dưới ánh đèn tù mù trông càng thêm đáng sợ, dòng máu rỉ ra như một còn rắn đỏ rực đang thè lưỡi men theo cổ cậu bé trườn xuống, bò vào trong cổ áo hắn.
Đối phương chẳng buồn tránh né.
Giọng trẻ con non nớt hơi khàn, xen lẫn âm mũi đầy tủi thân: “Sao có thể chứ…”
Hắn nhấc tay, ngón tay nhỏ nhắn cởi từng chiếc cúc áo, cổ áo sơ-mi trắng phau hé mở, lộ ra khuôn ngực và xương quai xanh gầy gò.
Lưỡi dao vô thức nhấn tới.
Vết dao lại sâu hơn, máu trên cổ Kê Huyền chảy ra càng nhiều.
DIệp Ca thoáng kinh ngạc.
Giọng nói lạnh lùng hơi dao động.
“… Cậu làm gì đấy?”
Trên khuôn ngực ốm yếu của cậu bé hằn một vết sẹo sâu, trông vô cùng dữ tợn và nhức mắt in dấu trên làn da nhẵn nhụi tái nhợt… Vị trí chuẩn xác, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, có thể thấy người gây ra không hề nương tay.
Dòng máu chảy xuống đọng lại nơi vết thương đã sớm khỏi hẳn, như dòng lệ máu rưng rưng nơi ngực cậu bé.
Kê Huyền dùng tay ôm ngực, lại dấn tới thêm lần nữa, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.
“Anh trai xem này, quà anh tặng em, em đều giữ rất cẩn thận đấy.”
“Anh mà mềm lòng thì đã chẳng là anh rồi.” Cậu bé nghiêng đầu, khuôn mặt mang vẻ ngây thơ mà tàn nhẫn.
Giây kế tiếp, hắn không chút ngần ngại dí cổ mình vào lưỡi dao trong tay Diệp Ca.
Diệp Ca không kịp trở tay.
Anh chỉ kịp làm vũ khí trong tay biến mất, nhưng không kịp rút tay về.
Kê Huyền mỉm cười áp má vào bàn tay đối phương, chậm rãi cọ cọ đầy thân mật, đôi môi mỏng lành lạnh mềm mại kín đáo dừng lại trên làn da ấm áp của đối phương hai giây.
Diệp Ca như thể bị bỏng, đột ngột đẩy người kia ra.
May mà bây giờ Kê Huyền không ở trong hình dáng trưởng thành, hắn lảo đảo lùi vài bước ra sau dưới cú đẩy toàn lực của anh.
Diệp Ca đăm đăm nhìn hắn, dường như không cách nào tin được, mãi một lúc lâu anh mới gằn được vài chữ.
“Đồ điên.”
Dứt lời, anh đi về hướng nhà mình, không quay đầu lại.
Kê Huyền vội vàng đuổi theo, nhưng lại thứ chờ đón hắn lại là cánh cửa vừa đóng sầm, suýt thì đập thẳng vào mặt hắn.
Hắn sờ cái mũi chỉ suýt đụng vào cửa của mình, đăm chiêu suy nghĩ.
…Hình như hơi quá thì phải?
Nhưng trước khi hắn kịp nghĩ ra bất cứ thứ gì, cánh cửa trước mắt lại đột ngột mở ra.
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực lóe lên sự mừng rỡ.
Song hắn còn chưa kịp nói gì, một vật đen sì đã bị ném ra ngoài cửa.
Tiếng Diệp Ca lạnh lùng vang lên:
“Đem cá của cậu đi luôn đi.”
Ngay sau đó, chỉ nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa đã vô tình đóng lại.
Kê Huyền cúi đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với Huyết Cổ Ngư trong tay.
“…Sao ngươi nhỏ xíu vậy?”
Kê Huyền nhíu mày, nhìn Huyết Cổ Ngư chỉ lớn bằng bàn tay.
Tuy bình thường Huyết Cổ Ngư rất nghe lời, nhưng suy cho cùng nó vẫn là chủng tộc cao quý đầy ngạo mạn, khả năng khiến nó từ bỏ sĩ diện để thu nhỏ lại gần như bằng không.
Huyết Cổ Ngư quẫy đuôi, hốc mắt đen thui nhìn chủ nhân trong bộ dáng trẻ con trước mặt, như thể đang hỏi:
Ngài cũng vậy còn gì?
Kê Huyền: “…”
Huyết Cổ Ngư đáng thương ngoái đầu nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.
Sau khi chắc chắn đối phương sẽ không mở cửa nữa, nó tủi thân ngoắc đuôi, biến lại kích thước bình thường, sau đó bơi xuyên ra ngoài qua vách tòa nhà.
Bóng người gầy gò của cậu bé trơ trọi giữa hành lang không người.
Kê Huyền nhấc tay, nhẹ nhàng lau đi vết thương trên cổ.
Máu ngừng chảy, nhưng vết dao dữ tợn vẫn còn đó.
Vết thương đau lâm râm, như liều thuốc kích thích gây nghiện, khiến thần kinh hắn kích động đến run rẩy.
Đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại liếm ngón tay dính máu.
Nụ cười trên môi cậu bé càng đậm hơn, đôi mắt đỏ rực hơi híp lại, sâu trong đôi mắt ẩn hiện vẻ điên cuồng.
Ngủ ngon nhé, anh trai.
Trong phòng.
Nước từ vòi ào ào chảy xuống, Diệp Ca thờ ơ nhìn xuống, anh gắt gỏng vặn vòi nước, vặn đến khi bàn tay vốn nhợt nhạt cũng đỏ bừng lên.
Cánh tay đen sợ hãi co mình bên cạnh, dè dặt ló đầu ra.
Thật ra nó không biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì.
Ngay khi Diệp Ca vừa dừng lại, nó đã đánh hơi được hơi thở của một ác quỷ mạnh mẽ.
Nhớ đến lời đe dọa lần trước của Kê Huyền, cánh tay đen lập tức rúc vào góc tường… việc giữa các ông lớn với nhau thì để các ông lớn giải quyết, để phòng ngừa vạ lây quỷ vô tội như nó, thì thôi cứ chạy càng nhanh càng tốt.
Mặc dù cánh tay đen không biết đã có chuyện gì, nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy Diệp Ca để lộ cảm xúc như vậy.
Nó dè dặt hỏi: “Có… có chuyện gì vậy? Anh ổn chứ?”
Diệp Ca tắt nước, lau bàn tay ướt đẫm vào khăn lông.
Nghe vậy, anh cụp mắt, liếc về phía cánh tay đen với khuôn mặt đầy sát khí.
Cánh tay đen đột nhiên rùng mình, vô thức dính sát vào vách tường.
Diệp Ca cười khẩy: “Tao rất ổn.”
Cánh tay đen: “…”
Sao nghe không uy tín xíu nào hết vậy?
Cánh tay đen đứng trên cái bàn gãy một chân, nghiêm túc suy nghĩ hai giây.
Xét theo tình huống hiện tại, chắc chắn là Vương chưa dứt tình với ACE, cho dù cánh tay đen không biết chuyện đã từng xảy ra, thì bất kể thế nào nó vẫn nên xoa dịu mỗi quan hệ giữa hai người họ… Dù gì trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết mà!
Nó vắt óc suy nghĩ, sau cùng quyết định đi đường vòng.
Cánh tay đen nói: “Ừm… thật ra Vương cũng không tệ lắm đâu…”
Diệp Ca nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo: “Không tệ lắm à?”
Cánh tay đen: “…”
Nó lặng lẽ thu nhỏ lại.
Hình như nó nói sai mất rồi, hic.
Diệp Ca hít sâu một hơi, như thể đang kìm nén cảm xúc đang nóng nảy quá mức, anh nghiến răng, nói:
“Hắn là kẻ thần kinh.”
Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế.
Mà mới mấy năm không gặp, bệnh còn nặng hơn.
Cánh tay đen quyết định lảng khỏi đề tài nguy hiểm này: “Vậy…tiếp theo anh định làm gì?”
Diệp Ca: “Tránh xa tên thần kinh kia.”
Cánh tay đen: “…”
Rồi tui biết nói gì nữa giờ!
Diệp Ca rời khỏi phòng tắm, nhìn quanh căn phòng đã bị Huyết Cổ Ngư phá nát của mình.
Đa phần đồ dùng trong nhà đều hỏng cả rồi, nhưng may mắn thay, nhờ phòng ngủ riêng biệt nên đồ đạc bên trong cũng tránh được một kiếp, dù sao thì vẫn ở tạm được.
Diệp Ca đau đầu day ấn đường.
Ngón tay vừa mới rửa nước lạnh áp lên đầu mày, từ từ hạ nhiệt cho cảm xúc nóng nảy vừa rồi của anh.
…Phải nói, sự gián đoạn của Kê Huyền đã kéo anh ra khỏi trạng thái hoang mang sau khi trở về từ phòng chứa xác.
Cũng nhờ đó mà Diệp Ca ý thức rõ ràng rằng dù giờ đây anh có muốn điều tra chân tướng chuyện của cha mẹ mình, thì đó cũng đã là chuyện từ mấy thập kỉ trước, phần lớn manh mối đều đã bị xóa đi.
Mối liên hệ duy nhất giữa vụ mưu sát kia cùng tình hình bây giờ chính là con quỷ lột da nọ, nhưng nó im hơi lặng tiếng đã lâu, Diệp Ca biết, ngoại trừ chờ đợi ra e là lúc này anh cũng không có biện pháp nào khác.
Hơn nữa, bây giờ anh có việc còn cấp bách hơn cần làm.
Theo thông tin từ Kê Huyền – nếu như hắn không bịa chuyện – thì Mẹ vẫn đang lên kế hoạch cho những hành động lớn hơn, hơn nữa không hề có ý định dừng lại.
Mà loài người hiện giờ hoàn toàn không được chuẩn bị cho chuyện đó.
Bất kể về phương diện thông tin hay vũ lực, họ đều ở thế bất lợi.
Nếu như Mẹ lại tạo ra một cuộc bách quỷ dạ hành ở thành phố khác nữa, họ hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Việc ưu tiên hàng đầu lúc này là nâng cao khả năng ứng phó của loài người.
Diệp Ca chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
Anh bước vội đến tủ đầu giường, kéo ngăn tủ đã vỡ một góc ra, bên trong là xấp giấy đạo cụ dùng để liên lạc với Ngũ Túc.
Tin tức nhận được trên đó là từ hai tiếng trước.
Hẳn là người kia gửi tin đến lúc anh đang ở phòng chứa xác, là một đề nghị gặp mặt.
Diệp Ca lặng lẽ thở dài.
Cũng đến lúc rồi.
…
Bến tàu.
Ngũ Túc một thân một mình vội vàng đến đây.
Tiếng sóng truyền tới từ biển khơi tối mịt, bầu trời tối đen như mực, không có ánh trăng mà chỉ có vài ngôi sao điểm xuyết cuối chân trời.
Từ xa, hắn ta đã nhìn thấy người thanh niên mảnh khảnh đang lẳng lặng chờ cuối con đường, thân hình cao gầy như một cái bóng giữa màn đêm, thoạt trông có vẻ vô cùng hòa nhã, không còn vẻ sắc bén dữ tợn dữ tợn như đêm hôm trước, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Ngũ Túc hít sâu, không khí ướt lạnh mằn mặn tràn vào lồng ngực, song vẫn không cách nào kiềm chế được những cảm xúc đang cuộn trào.
Hắn ta sải bước thật nhanh.
Sau vài câu tán gẫu, Ngũ Túc kể chuyện có một tên ác quỷ cấp cao đề nghị hợp tác cho Diệp Ca: “Phía trên đã đồng ý yêu cầu của hắn, hơn nữa còn tìm chuyên gia giao tiếp, tuy nhiên tôi vẫn muốn nghe thêm ý kiến của anh.”
Diệp Ca trầm mặc hồi lâu, sau đó gật đầu, nói: “Cẩn thận là trên hết.”
Mặc dù anh thật sự không muốn hợp tác với Kê Huyền, cũng không muốn có chút liên can nào với tên thần kinh ấy, nhưng đề nghị của đối phương với họ bây giờ quả thật rất đúng lúc.
Người bên Cục quản lí không biết thân phận thật của Kê Huyền, nhưng Diệp Ca biết.
Là Vương, hắn ở gần trung tâm bí ẩn này hơn bất cứ con quỷ nào khác.
Cho nên, nếu lúc này mà từ chối thiện chí đối phương đưa ra thì quả thật không khôn ngoan chút nào.
Diệp Ca hỏi: “Các anh định xử lí chuyện bách quỷ dạ hành ở thành phố M như thế nào?”
Ngũ Túc: “Không thể giấu được chuyện sinh vật siêu nhiên là có thật nữa, nhất là sau tối hôm qua, dường như lệ quỷ và quái vật trên toàn quốc đều trở nên sôi nổi hơn, vô số sự kiện siêu nhiên xảy ra khắp nơi.
Tất cả các phương tiện truyền thông đều đang đưa tin cả rồi, cho nên phía trên quyết định công khai sự tồn tại của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, hơn nữa còn thiết lập thêm nhiều chi cục trạm gác ở khắp nơi, xử lí các sự việc siêu nhiên.”
“Còn trò chơi thì sao?” Diệp Ca híp mắt.
Ngũ Túc lắc đầu, thở dài: “Phía trên không định công bố.”
…Những sinh vật siêu nhiên không chỉ tồn tại trong các tác phẩm huyễn tưởng, hư cấu.
Chuyện này vốn đã lật đổ nhận thức của phần lớn người bình thường, lòng người đang hoang mang, người dân ai nấy đều bất an, toàn bộ xã hội đang trên bờ vực hỗn loạn.
Vậy nên lúc này chính phủ càng không thể nói cho dân chúng rằng, từ mấy chục năm trước đã có một trò chơi thần bí không ngừng kéo người vô tội tham gia vào trò chơi chết chóc đáng sợ, hơn nữa nửa tháng trước nó đã sụp đổ và giải phóng các loại quái vật đáng sợ bị giam giữ bên trong ra ngoài, gây hại cho nhân gian.
“Tuy nhiên,” Ngũ Túc nói: “Ít nhất bây giờ chúng tôi đã có thể công khai tuyển người.”
Hắn ta thở dài: “Các ban ngành của chúng tôi đều đã hoạt động trong tình trạng quá tải hơn hai tháng, lại thêm cả chuyện đêm qua, bây giờ chúng tôi đã không xem nhẹ vấn đề thiếu nhân lực nữa, cách tuyển người truyền thống trước đây không còn đáp ứng được nhu cầu của chúng tôi nữa rồi.”
Cho nên, cùng với việc công bố sự tồn tại của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, cấp trên còn đưa ra thông báo tuyển dụng.
Dù xế chiều hôm nay mới đăng tuyển, nhưng lúc này số đơn ứng tuyển Cục nhận được đã nhiều như lá rụng mùa thu rồi.
Ngũ Túc bổ sung thêm:
“Tuy là đến lúc này, đa phần người