Diệp Ca sầm mặt đứng dậy từ dưới đất.
Anh nhìn quanh căn hộ như vừa bị bão quét của mình, từ phòng ngủ, phòng khách đến phòng bếp đâu đâu cũng ngổn ngang, chỉ có phòng tắm là thoát nạn.
Tóm lại… không phải chỗ mà con người sống được.
Diệp Ca thở dài, đau đầu miết ấn đường.
Anh bước qua đống đổ nát trên sàn, đi tới mở cửa chính…
Một bóng người nho nhỏ ngã vào.
Hiển nhiên là hắn vẫn luôn ngồi dựa cửa, nên khi điểm tựa sau lưng mất đi, hắn mới mất thăng bằng ngã luôn vào trong.
Cậu bé nằm trên mặt đất, chớp chớp đôi mắt đỏ rực.
Hắn nhìn khuôn mặt kinh ngạc của người thanh niên trên đỉnh đầu, khàn giọng nói: “…Chào buổi sáng.
”
Diệp Ca: “…”
Đầu anh lại bắt đầu đau rồi.
Anh hít sâu: “Cậu ở đây bao lâu rồi?”
Kê Huyền bò dậy, hắn lắc đầu, trông cực kì ngoan ngoãn và hiểu chuyện, thậm chí còn hơi đáng thương:
“Cũng không lâu lắm ạ.
”
Diệp Ca siết chặt ngón tay trên nắm cửa.
Xạo sự, cậu cứ xạo tiếp tôi xem.
Anh ngước mắt nhìn mặt sàn bên cạnh Kê Huyền.
Dưới đất là hai hộp bánh quy, một quả táo, hai hộp sữa bò, một hộp nước trái cây lớn được bày ngay ngắn.
Diệp Ca ngạc nhiên:
“…Ở đâu ra đây?”
Kê Huyền nhìn theo tầm mắt Diệp Ca: “À, mấy thứ này ạ?”
Hắn trầm ngâm: “Hàng xóm cho ạ.
”
Trong thời gian hắn ngồi đây, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua, thương cảm hỏi hắn sao lại ngồi một mình ở chỗ này.
Một cậu bé gầy gò dựa vào cánh cửa đóng chặt, lặng lẽ ngồi trong hành lang, đôi mắt to tròn sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ xinh đẹp, giọng nói ngây thơ, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương: “Mẹ cháu đuổi khỏi nhà, cháu đến tìm anh trai ở cùng.
”
…Nhìn từ góc độ nào đó thì hắn cũng không nói dối.
“Anh cháu không cho vào à?” Bác hàng xóm càng đau lòng hơn.
“Không phải.
” Cậu bé buồn bã thở dài, lắc đầu nói: “Là do cháu làm sai, đang chờ anh ấy nguôi giận.
”
“Vậy cũng không thể nhốt trẻ con ngoài cửa chứ! Nhất là tình hình gần đây thế này.
” Bác hàng xóm hơi nổi giận: “Người lớn sao lại vô trách nhiệm thế chứ.
”
Bác hàng xóm ôn tồn hỏi: “Cháu có muốn sang nhà bác chờ không?”
Cậu bé mím môi cười: “Không cần ạ.
”
Thấy đứa nhỏ kiên quyết, bác hàng xóm cũng không mời nữa, chẳng qua vẫn cố nhét cho hắn không ít đồ ăn vặt.
Mỗi lần có người đi ngang, đoạn đối thoại đó lại diễn ra một lần.
Thế là đồ ăn vặt bên cạnh hắn càng lúc càng nhiều.
Kê Huyền ngẫm nghĩ, nói: “Con người thật nhiệt tình.
”
Diệp Ca: “…”
Hình như anh đoán được đầu đuôi câu chuyện rồi.
Đúng là nhục không để đâu cho hết.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghiện giả làm trẻ con rồi đúng không?”
Kê Huyền đi vào phòng.
Dưới những tia nắng ban mai tờ mờ và ánh đèn mờ ảo trong hành lang, chiếc bóng nho nhỏ trên mặt đất nhanh chóng kéo dài.
Người đàn ông thân hình cao lớn cụp mắt, đường nét khuôn mặt lạnh lùng như tượng tạc dưới những luồng sáng đan xen, hàng mi dài che khuất phần nào đôi mắt u ám đỏ rực đang chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt: “Vậy… anh thích hình dáng này của em hơn sao?”
Hắn đè thấp giọng, lẫn giữa âm vực trầm thấp là ý cười khàn khàn: “Anh ơi?”
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong nháy mắt, hơi thở nam tính đầy xâm lược tràn ra, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở Diệp Ca như nghẹn lại, anh đột ngột lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Đôi mắt nhạt màu lóe lên vẻ thù địch lạnh lẽo.
Thấy vẻ sợ hãi của đối phương, Kê Huyền tiếc nuối thở dài.
Dẫu anh biết rất rõ dù là hình dạng trẻ con hay trưởng thành đều là hắn, cũng luôn miệng nói rằng mình sẽ không mềm lòng, song anh vẫn không thể nhẫn tâm với một đứa trẻ.
Anh ấy vẫn luôn như vậy…đáng yêu thật đấy.
…Đã vậy thì không thể trách hắn “kiếm hời” từ chuyện này được rồi.
Diệp Ca lạnh lùng nói: “Bất kể là hình dáng nào cũng không liên quan gì đến tôi.
”
Kê Huyền mỉm cười gật đầu: “Em biết.
”
Mới là lạ.
Diệp Ca cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, lại lui thêm nửa bước về sau, sau khi duy trì khoảng cách an toàn với hắn, anh từ tốn hỏi:
“Nguyên nhân thực sự cậu hợp tác với con người là gì?”
Kê Huyền đau lòng nhíu mày:
“Anh, sao anh lại không tin em? Mỗi một câu em nói ở Cục đều là thật hết.
”
Diệp Ca híp mắt, cẩn thận đánh giá hắn, không trả lời.
Nhưng toàn bộ cơ thể của anh đều đang trả lời câu hỏi của Kê Huyền – Đúng vậy, anh thật sự không tin hắn.
“Được rồi.
” Kê Huyền dẹp đi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Em biết bây giờ em không thể khiến anh tin tưởng em, nhưng chí ít thì mục đích của chúng ta tại thời điểm này giống nhau.
”
Hắn hờ hững cong môi, đôi mắt đỏ rực thoáng hiện vẻ u ám lạnh lẽo.
“Dù sao, có bà ta ở đó, cái ngai Vương này em cũng không ngồi yên được.
”
Bên trên có một người với quyền uy vững vàng đè ép, còn không ngừng châm ngòi cho những ác quỷ cấp S khác đến khiêu chiến sự thống trị của hắn, càng về lâu dài càng khiến người ta chán ghét.
Dường như lý do này đã thuyết phục được Diệp Ca.
Anh nhìn Kê Huyền vài giây, cuối cùng mới lên tiếng: “…Được rồi.
”
“Nhưng tôi cần thấy được thành ý hợp tác của cậu.
” Diệp Ca nói: “Lệnh treo thưởng tôi hiện vẫn còn trên bảng thù hận…”
Anh còn chưa dứt lời, Kê Huyền đã lập tức tỏ rõ thái độ: “Em sẽ gỡ nó ngay.
”
…Ít nhất anh đã đạt được mục đích tối nay rồi.
Diệp Ca định đóng cửa.
Nhưng anh chợt phát hiện, đối phương đã bước qua ngưỡng cửa, tiến vào nhà anh từ lúc nào.
Diệp Ca: “…”
Sơ suất rồi.
Kê Huyền lại chậm rãi bước tới: “Vậy…anh ơi, anh cũng nên thể hiện chút thành ý chứ nhỉ?”
Diệp Ca gồng cứng người.
Giọng của anh như rít giữa kẽ răng: “Cậu muốn gì?”
Kê Huyền khẽ cười: “Không cần lo lắng vậy mà.
”
Khe nứt đỏ tươi mở ra từ khoảng không bên cạnh, sau đó một tờ giấy nhẹ nhàng rơi vào tay hắn.
Hắn đưa tờ giấy cho Diệp Ca:
“Em chỉ muốn anh làm người liên lạc chỉ định với Cục cho em.
”
Diệp Ca liếc sơ nội dung trên đó.
Tối qua anh chỉ kịp nhìn thoáng qua chứ chưa đọc kĩ… Đây đúng là mệnh lệnh trực tiếp từ lãnh đạo cấp cao của Cục quản lí, không phải hàng giả.
“Có lẽ hôm nay cấp trên của anh sẽ thông báo chuyện này cho anh biết.
” Mắt Kê Huyền dán chặt lên Diệp Ca, hắn thấp giọng, nói: “Em chỉ muốn chia sẻ tin tức này với anh sớm hơn thôi…anh trai.
”
Diệp Ca lạnh lùng liếc hắn, kiên quyết không mắc bẫy:
“Được thôi, còn gì nữa không?”
Kê Huyền lẳng lặng thở dài.
…Quả nhiên lúc làm trẻ con thì chiêu này có ích hơn.
Hắn bình tĩnh, nói: “Từ giờ trở đi, có lẽ em sẽ dùng hình dạng lúc nhỏ để liên lạc với anh.
”
Diệp Ca cau mày: “Lí do?”
“Loài người không biết bộ dạng hiện tại của em, nhưng đám lệ quỷ và quái vật thì khác.
” Kê Huyền bâng quơ nói: “…Chắc anh cũng đâu muốn thân phận của mình bị lộ đúng không?”
Hắn biết rất rõ, trong một vài chuyện, Diệp Ca là một người cực kì dễ đoán.
Dù tất cả những gì xảy ra lúc này lại cuốn anh vào giữa dòng xoáy, nhưng anh vẫn hi vọng sau khi mọi thứ kết thúc mình có thể quay lại cuộc sống hiện thực an yên, anh không mong bản thân trở thành chúa cứu thế được người người biết đến, mà ngược lại anh càng thích thân phận nhân viên bình thường của phòng Hậu cần hơn.
Vậy nên, tuy giờ đây anh lấy danh nghĩa ACE để xuất hiện trước mặt mọi người và tham gia cuộc chiến, song thân phận “Diệp Ca” vẫn luôn được anh giấu kỹ.
Kê Huyền rất thích cảm giác này.
Trên thế giới này, chỉ có hắn mới có thể chiếm hữu cả hai thế giới của anh trai.
Ý nghĩ này khiến hắn vô cùng thỏa mãn.
…Vì thế, Kê Huyền biết chắc anh sẽ không từ chối đề nghị của mình.
Hắn lại mồi thêm một câu: “Hơn nữa, kể từ hôm nay, anh là người liên lạc duy nhất của em, vậy nên sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt đồng nghiệp trong cục Quản lí của anh nữa, họ sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của em.
”
Quả nhiên, Diệp Ca bắt đầu trầm tư.
Một lúc lâu sau, anh gật đầu: “…Được rồi.
”
Nụ cười trên khóe môi Kê Huyền càng rõ rệt.
Hắn đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.
”
Diệp Ca lạnh lùng lườm hắn, sau đó nắm lấy bàn tay đang giơ ra của đối phương, cố tình nhấn mạnh hai chữ đầu tiên: “Tạm thời, hợp tác vui vẻ.
”
Anh còn chưa kịp rút tay lại đã cảm thấy bàn tay trong tay mình nhanh chóng nhỏ lại.
Diệp Ca sững sờ, nhất thời quên buông tay ra.
Cậu bé trước mắt duỗi bàn tay còn lại, hắn híp mắt cười, được đằng chân lân đằng đầu nắm cổ tay anh lắc nhẹ:
“…Lâu dài cũng được mà.
”
Diệp Ca giật phắt tay ra như phải bỏng, đôi mày nhíu chặt.
Anh mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng nhớ đến chuyện mình vừa đồng ý lại đành miễn cưỡng nuốt xuống.
Kê Huyền lại như chẳng nhận ra điều gì.
Hắn nhìn quanh căn phòng gần như đã tan hoang, kinh ngạc nhíu mày:
“Nhà anh bị sao vậy?”
Diệp Ca nhìn theo tầm mắt của hắn.
Dường như bấy giờ anh mới nhớ tới chuyện căn nhà, mặt anh lập tức trầm xuống, nghiến răng nói: “…Nhờ ơn con cá nhà cậu đấy.
”
Hử? Còn có chuyện tốt đến vậy sao?”
Hai mắt Kê Huyền sáng rực.
Hắn giấu kín sự vui mừng của mình, ra vẻ áy náy và hối hận: “Em xin lỗi, là lỗi của em.
”
Diệp Ca nhăn mày, cảnh giác nhìn hắn.
Kê Huyền nói: “Em có một vài bất động sản đứng tên mình, anh xem thử xem muốn ở đâu…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Diệp Ca đã ngắt lời.
“Không cần, đền tiền là được.
”
Kê Huyền thuận nước đẩy thuyền, gật đầu: “Dĩ nhiên, chắc chắc phải đền chứ.
”
Hắn chuyển chủ đề: “Nhưng mà, trước khi sửa xong nhà anh cũng phải tìm chỗ ở chứ?”
Diệp Ca: “…Tôi ở khách sạn.
”
“Nếu anh không muốn em quấy rầy anh, em sẽ không bước vào nửa bước.
” Trong mắt Kê Huyền thoáng hiện ý cười: “Ở khách sạn với ở chỗ của em có gì khác nhau đâu?”
Khác quá đi chứ.
Trong cuộc sống cá nhân, Diệp Ca không muốn dính líu đến hắn chút nào, càng cách xa hắn càng tốt… Vào ở bất kì căn nhà nào của Kê Huyền đều đi ngược lại dự tính ban đầu của anh.
Anh kiên quyết lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.
”
Kê Huyền tiếp tục dụ dỗ: “Anh có thể giám sát em nữa đó.
”
Diệp Ca bật cười, nhưng trong mắt không có chút vui vẻ nào: “Nếu như cậu còn cần tôi giám sát, thì tôi nghĩ cũng không nên tiếp tục vụ hợp tác này nữa.
”
Dù rất tiếc nuối, Kê Huyền vẫn rất biết điều ngưng kì kèo.
Tối nay hắn đã đạt được mục đích của mình, nếu còn tiếp tục chèn ép, có khi lại đang khéo thành vụng.
“Thôi được rồi.
” Kê Huyền nhìn quanh căn phòng như bị bão táp tàn phá trước mắt, nói: “Em sẽ phụ trách tìm người sửa nhà cho anh… dù sao đây cũng coi như lỗi của em, chuyện này anh chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
Diệp Ca suy nghĩ một lát, sau đó bất đắc dĩ trả lời: “…Cũng được.
”
Coi như mỗi người lùi một bước, đạt tới thỏa thuận chung.
Anh ném chìa khóa cho Kê Huyền: “Càng nhanh càng tốt.
”
Nụ cười trên môi Kê Huyền càng tươi hơn: “Đương nhiên.
”
…
Diệp Ca thu xếp vài vật dụng cá nhân rồi chuyển đến một khách sạn cách nhà không xa.
Quả nhiên, hôm sau cấp trên đã đưa ra chỉ thị về chuyện này, chỉ định anh thành người trao đổi với “ác quỷ cấp cao tự nguyện hợp tác nào đó”.
Chuyện này có tính cơ mật cao, nói cách khác, trong toàn bộ chi cục thành phố M, chỉ có Ngũ Túc và anh biết đến sự tồn tại của một ác quỷ cấp cao tự nguyện hợp tác, và chỉ có Diệp Ca có quyền hạn liên lạc với đối phương.
Trong hộp là một chiếc điện thoại mới.
Diệp Ca cầm nó lên ngắm nghía.
Tuy anh không hiểu mấy về khoa học kỹ thuật hiện đại, song vẫn có thể nhìn ra chiếc điện thoại này cao cấp hơn nhiều so với chiếc lần trước Lưu Triệu Thừa cho anh, độ bảo mật cũng cao hơn.
Nhưng Diệp Ca vẫn thấy dở khóc dở cười… Dùng di động để liên lạc với ác quỷ là chuyện anh của mười năm trước không cách nào tưởng tượng được.
Danh bạ điện thoại chỉ có duy nhất một số.
Hình đại diện của đối phương là thần chết chibi cầm lưỡi hái, trông vô cùng đáng yêu.
Diệp Ca híp mắt, nghi ngờ đối phương đang ám chỉ gì đó.
Ngay lúc anh đang chăm chú nhìn điện thoại, tin nhắn từ đối phương xuất hiện:
Là một biểu tượng cảm xúc hình người đang nhảy múa tung tăng vui vẻ.
Diệp Ca: “…”
Hơi ngứa tay rồi đấy.
Đầu ngón tay anh lơ lửng vài giây trên nút chặn, cuối cùng anh vẫn lấy sự chuyên nghiệp làm đầu… Vì công việc, nhịn.
Anh tắt màn hình điện thoại, ném sang một bên.
Một nơi khác.
Kê Huyền nhìn màn hình điện thoại vẫn sáng trong tay, khóe miệng cong lên không tài nào ép xuống được.
Dù từ đầu đến cuối khung chat của đối phương không có phản ứng gì, song hắn có thể chắc chắn người kia đã nhận được tin nhắn của mình.
Kê Huyền liếc sang cuốn sách bị mình coi như rác kia.
Một dòng chữ trên đó phản chiếu trong mắt hắn – “Lấy được phương thức liên lạc của đối phương.
”
Không chỉ vậy, hắn còn là đối tượng liên lạc duy nhất trong danh bạ điện thoại của người ấy.
Điều này đã một thứ thỏa mãn dục vọng độc chiếm nào đó dồn nén trong lòng hắn.
Kê Huyền vui vẻ cười thành tiếng, cất điện thoại đi.
Ngoài cửa, quỷ ảnh lén lút ló đầu vào sợ hãi hít hà, nó hốt hoảng vội lui ra ngoài.
Đám lệ