Đột nhiên, chỉ còn tiếng hít thở trong hành lang tối tăm bẩn thỉu.
Ai nấy đều đang chăm chú nhìn tấm bản đồ trải trên mặt đất, tuy ánh sáng tù mù nhưng vẫn đủ nhìn rõ những nét bút chì ngoằn ngoèo trên mặt giấy thô.
Bầu không khí bỗng trở nên nghiêm trọng khiến cánh tay đen sợ hãi, nó rụt người về dưới cổ áo Diệp Ca, muốn biến bản thân thành vật trang trí.
“Hai… cánh cửa?” Diệp Ca lẩm bẩm.
Anh đặt tay lên tấm bản đồ, bản đồ ma sát với nền đất bên dưới phát ra tiếng “sột soạt” có vẻ đột ngột giữa không gian tĩnh mịch.
Diệp Ca chợt nhận ra gì đó, anh ngẩng phắt lên, đôi mắt nhạt màu sáng bừng, anh khàn giọng nói:
“…Sơ tán.
”
Vệ Nguyệt Sơ ở bên cạnh sửng sốt: “Gì cơ?”
Chỉ thấy Diệp Ca đứng bật dậy, gấp gáp nói: “Mau chóng liên lạc với Cục quản lí, lập tức sơ tán toàn bộ cư dân thành phố M bằng tốc độ nhanh nhất!”
Cánh cửa đầu tiên là con đường.
Là phương thức.
Nó giải phóng con dân của Mẹ ra khỏi trò chơi, lệ quỷ cấp thấp là miếng mồi thu hút sự chú ý của con người, lệ quỷ cấp cao chuẩn bị cho Mẹ trở lại với nhân gian.
Mà cánh cửa thứ hai mới là mục đích thức sự.
…Cánh cửa này gần như bao trùm cả thành phố M.
Họ không biết hiện tại Mẹ đã thu thập được đến đâu, cũng không biết khi nào cánh cửa này sẽ mở.
Một khi cánh cửa này mở ra, toàn bộ sinh linh trong thành phố M sẽ…
Trở thành vật tế.
…
Tại Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
“Sơ tán?” Giọng Ngũ Túc chợt cao vống lên.
Trần Thanh Dã nặng nề gật đầu, biểu cảm từng người đều hết sức nghiêm túc, không chút vẻ đùa giỡn.
Ngũ Túc nhíu mày, không dám tin hỏi lại: “Cả… cả thành phố à?”
Trần Thanh Dã hít sâu: “Ừ.
”
Anh ta liếc nhìn BLAST sau lưng, dù đối phương có vẻ rất bực dọc, còn cáu kỉnh trợn mắt, song cậu ta vẫn ngoan ngoãn quay người ra cửa, mạnh tay đóng cửa văn phòng lại.
Phòng làm việc lập tức trở nên im lặng.
Trần Thanh Dã rút tấm bản đồ trong balo ra trải lên bàn, kể ngắn gọn về “cánh cửa thứ hai”.
Càng nghe, vẻ mặt Ngũ Túc càng khó coi.
Nghe xong hết thảy, hắn ta ngẩng đầu nhìn nhóm người trước mặt, chậm rãi hỏi:
“ACE biết chuyện này chứ?”
“Dĩ nhiên.
” Trần Thanh Dã gật đầu, sau đó cuộn tấm bản đồ cất lại vào balo: “Chuyện này là do anh ấy phát hiện.
”
“…Là vậy à.
” Ánh mắt Ngũ Túc trở nên nghiêm trọng, hắn ta ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, nói: “Tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên, cố gắng thực hiện nhanh nhất có thể.
”
Ba người quay người rời đi, trước khi họ rời khỏi phòng làm việc, Ngũ Túc đã cầm điện thoại lên.
Cửa phòng làm việc đóng lại sau lưng họ, cũng chặn tiếng nói của Ngũ Túc lại phía sau.
Ba người nhìn nhau.
Trần Thành Dã quen tay đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó anh ta hỏi: “Giờ làm gì đây?”
Vệ Nguyệt Sơ thở dài, nói: “Chỉ có thể đợi thôi.
”
“Ôi dào! Chờ cái gì mà chờ?” BLAST cau mày cáu kỉnh vò mái tóc đỏ quạch: “Chẳng phải cái con Mẹ gì đó sẽ đi ra từ cánh cửa đó sao? Vậy chúng ta cứ phá hỏng mấy chỗ đó luôn không phải là xong chuyện à?”
Vệ Nguyệt Sơ đanh giọng: “Không được.
”
BLAST không phục lớn tiếng: “Sao lại không được! Vì ACE nói vậy á?”
Trần Thanh Dã ghì vai BLAST: “Cậu kiên nhẫn chút đi, hiện tại còn quá nhiều chuyện chưa rõ, nếu tùy tiện hành động có thể sẽ phản tác dụng.
”
Bấy giờ, Vệ Nguyệt Sơ hỏi: “Mày biết thành phố M có bao nhiêu người không?”
BLAST ngạc nhiên, hiển nhiên là cậu ta không ngờ đối phương sẽ hỏi câu này: “Không… không biết.
”
Vệ Nguyệt Sơ nhìn chằm chằm BLAST, gằn từng chữ: “Hai mươi triệu.
”
BLAST sững sờ: “Thế thì…”
Mắt thiếu nữ trước mặt sầm xuống, cô chậm rãi nói: “Nếu cậu đoán sai thì sao? Nếu cách của cậu phản tác dụng thì thế nào? Cậu có thể chịu trách nhiệm cho tính mạng của hai mươi triệu người này không?”
“…” BLAST căm tức nghiến răng, các cơ trên mặt banh ra, không trả lời nữa.
Bỗng chốc, hành lang chìm vào yên tĩnh.
“Vả lại…” Trần Thanh Dã suy tư nhíu mày, sau đó đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nói.
Hai người còn lại đồng loạt quay sang nhìn anh ta.
Trần Thanh Dã nhìn quanh, xác nhận không còn bất kì hơi thở nào khác ngoài họ trên hành lang, mới nhỏ giọng nói:
“Có lẽ ACE cũng đang thăm dò.
”
“Cái gì?” BLAST giật mình.
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Từ lúc ở thủ đô tôi đã để ý rồi, ACE cố tình không bàn giao với nhân viên cấp cao ở Cục quản lý vào ban ngày mà chọn tự mình đột nhập giữa đêm, cộng thêm việc trên hộp chứa đôi mắt và trên những bộ xương dưới tòa nhà nọ đều có khắc logo cũ của Cục quản lí… chắc hẳn ACE đã nghi ngờ trước cả chúng ta rồi.
”
“Nhưng…” Trần Thanh Dã ngừng lại chốc lại rồi nói tiếp: “Tuy hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ về Cục quản lí trước khi tái cơ cấu, song chúng ta vẫn thể khẳng định được rốt cuộc Cục quản lí sau khi tái cơ cấu có tham dự hay không…”
Vệ Nguyệt Sơ chợt hiểu ra, cô tiếp lời:
“Vậy nên việc yêu cầu sơ tán dân cư thành phố M vừa là vì chỉ với sức chúng ta thì không thể di tản hai mươi triệu người, vừa là ACE tranh thủ cơ hội này thăm dò cấp cao của Cục quản lí xem họ có biết gì về chuyện này không.
”
Trần Thanh Dã gật đầu: “E là như vậy.
”
BLAST: “…”
Cậu ta hết quay sang nhìn Trần Thanh Dã bên trái lại ngó sang Vệ Nguyệt Sơ bên phải mình.
…Đầu óc các người phức tạp thật đó.
…
Trong khi ba người kia đi liên lạc với Cục quản lí, Diệp Ca ở lại tầng hầm của tòa nhà.
Anh khom người thả cánh tay đen xuống, nói: “Đi xem thử xem dưới lòng đất ở đây có ác ý như ở nghĩa trang kia không.
”
Cánh tay đen run rẩy.
Tuy nó cũng là quỷ nhưng trong thâm tâm nó vẫn e sợ thứ ác ý gần như có thể nuốt chửng cả mình kia.
Dù rất không tình nguyện, cánh tay đen vẫn rề rà chìm sâu xuống nền đất.
Diệp Ca đứng giữa tầng hầm lạnh lẽo, lặng lẽ chờ.
Hai phút sau, cánh tay đen trở lại bên vai Diệp Ca như đang chạy trốn, run rẩy nói: “Có… có.
”
Diệp Ca khồng hề bất ngờ, anh chậm rãi liếc sang đống xác khô trước mặt rồi rời mắt, “ừ” một tiếng thật trầm.
Nói xong, anh quay người rời khỏi tòa nhà.
Nắng thu rọi xuống từ trên cao, tuy vẫn chói chang nhưng đã không còn cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè, song khi chiếu xuống vai chàng thanh niên vẫn không tài nào xua đi cảm giác ẩm ướt rét buốt trên người anh.
Diệp Ca nhìn về phía Kê Huyền cách đó không xa.
Người đàn ông lẳng lặng đứng ngoài tòa nhà, dáng người cao gầy được ánh mặt trời mạ lên một lớp vàng kim.
Hắn cụp mắt, dường như đang chờ đợi gì đó.
Hắn như cảm giác được ánh mắt của đối phương, ngước mắt nhìn sang, đôi mắt đỏ rực sáng ngời dưới ánh nắng.
Diệp Ca đi về phía đối phương.
Kê Huyền: “Xong rồi?”
Trên mặt Diệp Ca không có biểu cảm gì, chỉ nhạt nhẽo “ừ” một tiếng.
Kê Huyền nhấc tay, không trung nứt ra một khe hở đỏ tươi, ngay sau đó một cốc trà sữa hiện ra, rơi xuống tay hắn.
“Nè.
” Hắn đưa trà sữa qua.
Diệp Ca ngây người.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cốc trà sữa nóng đã được nhét vào tay anh, nhiệt độ vẫn còn nguyên vẹn làm bàn tay anh nóng rực lên, cảm giác ấm áp chậm rãi lan ra từ nơi tiếp xúc.
“Anh không thích ạ?” Kê Huyền chớp mắt, hỏi.
Diệp Ca sững lại, anh cụp mắt nhận ống hút từ tay đối phương: “Cảm ơn.
”
Hai người chậm rãi đi dọc theo con phố.
Hai tay Kê Huyền đút trong túi quần, hắn híp đôi mắt đỏ rực nhìn đường phố vắng vẻ, hỏi:
“Kế tiếp thì sao?”
Diệp Ca hút một ngụm trà sữa: “Chờ.
”
Anh trầm tư bước về phía trước, sau đó đột nhiên khựng lại, quay sang nhìn Kê Huyền đứng cạnh mình, đôi mắt nhạt màu chăm chăm nhìn người đàn ông cao hơn mình trước mặt, sâu trong mống mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt của đối phương: “…Này.
”
Lúc này Kê Huyền cũng dừng lại, khó hiểu đáp: “Sao?”
Bàn tay cầm cốc trà sữa của Diệp Ca khẽ siết lại, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như thường, như thể dù có bất kì chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến anh biến sắc:
“Cậu không lo lắng à?”
“Lo lắng gì cơ?”
Diệp Ca híp mắt, ánh mắt thoáng hiện lên sự u ám: “Cậu có quan hệ huyết thống với Mẹ đúng không? Bà ta suy yếu cậu cũng sẽ suy yếu, vậy… nếu như loài người thắng thì sao?”
Nếu Mẹ chết thì sao?
Kê Huyền cong môi, giọng hắn hơi khàn, mang chút mập mờ thân mật:
“Anh, anh lo cho em à?”
Hắn đã từng hỏi câu này rất nhiều lần.
Diệp Ca chưa từng thẳng thắn trả lời hắn.
Nhưng lần này, Diệp Ca không hề để tâm đến thái độ của hắn, anh đăm đăm nhìn Kê Huyền, sau đó bỗng gật đầu.
“Ừ.
”
Giờ đến lượt Kê Huyền ngẩn người.
Hắn nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt, dường như không dám tin vào tai mình.
“Bất kể giữa tôi và cậu từng xảy ra chuyện gì, ít nhất hiện tại chúng ta cùng một phe.
” Diệp Ca không chút né tránh nhìn ngược lại hắn, nói một cách rõ ràng: “Vậy nên tất nhiên tôi phải lo cho cậu rồi.
”
Anh chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ hỏi: “Ngay cả khi tính mạng bị đe dọa, cậu vẫn đứng về phía chúng tôi sao?”
“Không.
” Kê Huyền bật cười.
Đôi môi như lưỡi dao mỏng hơi nhếch lên thành nụ cười rét lạnh, đôi mắt đỏ rực như máu tươi bán đông khóa chặt trên người chàng thanh niên trước mặt hắn, như một con rắn máu lạnh đang theo dõi con mồi; vẻ dịu dàng bình tĩnh đầy giả dối trước đó bị xé toạc, lộ ra sự tham lam và gian ác chỉ thuộc về ác quỷ, giọng hắn trầm thấp khàn đặc:
“Em sẽ luôn đứng về phía d*c vọng của mình.
”
Người đàn ông nhấc tay chàng trai chạm lên môi mình, đặt lên mu bàn tay lạnh băng của đối phương một nụ hôn không có độ ấm, tựa như một tiếng thở dài của thần chết thoảng qua.
Từ đầu đến cuối, đôi mắt đỏ rực cuộn trào d*c vọng chiếm hữu và cướp đoạt dán chặt trên người Diệp Ca, hắn khàn giọng nói:
“Mà anh chính là d*c vọng của em.
”
Chàng thanh niên cụp mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt hổ phách nhạt màu, vẻ mặt có phần hờ hững và lãnh đạm, tựa như lưỡi dao sắc bén mà vô tình quan sát gương mặt tên ác quỷ trước mặt mình một cách đầy lí trí.
Thật lâu sau, khóe môi Diệp Ca cong lên như cười như không.
Anh trở tay nắm lấy bàn tay đối phương, ngón tay hơi siết chặt:
“Được, tôi rất mong đợi.
”
Anh chưa bao giờ là một con mồi mà luôn là kẻ đi săn đứng đầu chuỗi thức ăn, chết chóc mà hung tàn, luôn sẵn sàng vặn cổ kẻ thù, đâm thủng ngực đối phương.
“Cố gắng hết sức?” Kê Huyền cười khẽ, hỏi.
Diệp Ca thản nhiên nhìn hắn:
“Cố gắng hết sức.
”
Nói xong, anh buông tay đối phương rồi quay người đi tiếp về phía cuối đường.
Kê Huyền cụp mắt nhìn bàn tay vẫn còn đưa ra giữa không trung của mình.
Lòng bàn tay như vẫn còn vương lại nhiệt độ trên da đối phương, từng chút một thấm vào ngực hắn, hệt như rượu độc khiến người ta nghiện ngập khao khát, không thể cai được.
Nét cười trên môi hắn rạng rỡ hơn.
…Tốt lắm.
Cuối cùng cũng có tiến triển.
Diệp Ca uống cạn cốc trà sữa rồi ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác bên đường, chiếc cốc va chạm với đáy thùng kim loại phát ra tiếng vang giòn giã.
Đúng lúc này, điện thoại anh đổ chuông.
Diệp Ca nhận cuộc gọi.
“Chấp nhận rồi.
” Giọng Vệ Nguyệt Sơ bên kia đầu dây hơi phập phồng: “Ban giám đốc của Cục quản lí đã chấp nhận đề nghị sơ tán người dân thành phố M của chúng ta.
”
Diệp Ca trầm ngâm cụp mắt: “Ra vậy.
”
Vệ Nguyệt Sơ ngạc nhiên: “…Hả? Sao cơ?”
Cô ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: “Bọn tôi đoán được anh muốn thăm dò Cục quản lý, nhưng lần này bên trên đồng ý đề nghị của chúng ta nhanh như vậy không phải đã chứng minh họ trong sạch rồi sao?”
Diệp Ca từ từ thở ra, nói: “…Không.
”
Vệ Nguyệt Sơ không hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Diệp Ca nói: “Sơ tán một thành phố không phải chuyện nhỏ, không chỉ có kinh tế hoàn toàn đình trệ mà lòng dân cũng sẽ hoang mang và rối loạn, những thành phố lân cận cũng phải gánh chịu vô số rủi ro và áp lực, nhất là sau khi quỷ môn mở ra, cả nước cùng bị ảnh hưởng.
”
Anh hỏi: “Cô sẽ vì đề nghị của một cấp dưới mà lập tức đưa ra quyết định lớn như vậy sao?”
“…” Vệ Nguyệt Sơ trầm mặc vài giây rồi đáp: “Không.
”
Ít nhất phải cử quân đội thăm dò xem thông tin có đúng sự thật không trước, sau đó tiến hành hội nghị với các bộ ban ngành khác, rồi du thuyết và tranh biện rồi mới quyết định.
Chứ sẽ không quyết định nhanh chóng như vậy.
Diệp Ca chậm rãi nói ra suy đoán của mình: “Có thể Cục quản lí hiện giờ không tham dự vào chuyện này, nhưng chắc chắn họ có biết những chuyện gì đó.
”
Vệ Nguyệt Sơ không khỏi tò mò, hỏi: “Vậy… nếu phía trên không đồng ý đề nghị của chúng ta thì sao?”
Diệp Ca: “Có hai khả năng.
”
“Một, những chuyện này đã bị chôn vùi cùng việc Cục quản lí tái cơ cấu, toàn bộ những người biết rõ sự tình hoặc đã nghỉ việc, hoặc đã chết.
”
Diệp Ca dừng lại chốc lát rồi nói tiếp:
“Hai, họ nhúng tay vào rất sâu, thậm chí có thể chính họ đã lên kế hoạch cho sự xuất hiện của Mẹ.
”
Bên kia đầu dây chỉ còn tiếng thở rất khẽ của Vệ Nguyệt Sơ.
Hồi lâu sau, cô chầm chậm thở ra, chế giễu với giọng điệu không rõ cảm xúc: “Vậy… xem ra may là họ đồng ý với đề nghị của chúng ta.
”
Diệp Ca gật đầu: “Đúng vậy, còn có thể xoay chuyển.
”
Anh cúp máy rồi cất điện thoại