Nghe vậy, con ngươi Diệp Ca chợt co lại.
…Ông ngoại?
Cha… của mẹ?
Qua lan can sắt lạnh băng, anh có thể thấy cơ thể xấu xí quái dị của ông lão đang chuyển động chậm rãi theo từng nhịp hít thở, phần thịt đỏ tươi bị ngọn đèn trên đầu ám lên một lớp bóng nhờn trông cực kì đáng sợ.
“Ông ấy duy trì trạng thái sống dở chết dở này đã hơn ba mươi năm rồi…” Cục trưởng Tổng cục áp tay lên tấm kính lạnh lẽo, xót xa nói:
“Người bình thường rất khó sống đến chừng này tuổi, nhưng khối thịt kí sinh trên người vẫn luôn duy trì sinh mạng của ông ấy.”
Diệp Ca đăm đăm nhìn ông cụ chỉ còn nửa cái mạng trong phòng giam, bờ môi mỏng tái nhợt mím chặt, như thể có dùng dao cũng không thể cạy ra.
Ông lão gãy yếu chậm rãi giương đôi mắt đục ngầu mờ mịt lên nhìn Diệp Ca.
Mặt ông lão hơi co giật, khóe miệng méo xệch thốt ra vài tiếng không mấy rõ ràng: “Ai… đấy?”
Cục trưởng vừa định lên tiếng, song chưa kịp nói gì đã bị Diệp Ca chen ngang:
“Sao ông ấy lại thành ra thế này?”
Cục trưởng Tổng cục thoáng ngây người, gương mặt dần trở nên nặng nề mà đau khổ, ông ta chậm rãi hít thật sâu, nhọc nhằn nói:
“Thật ra, ba mươi năm trước, cửa… đã từng mở ra.”
Hơi thở của Diệp Ca bỗng nghẹn lại, anh quay sang nhìn Cục trưởng.
Cửa… đã từng mở?
Có ý gì?
…
Ngoài trụ sở chính Cục quản lí.
Bóng tối âm u đen kịt bao trùm tòa nhà, gần như hòa thành một thể với màn đêm, ánh sáng cũng không tài nào xuyên qua được; nếu nhìn thật kĩ vào trong có thể lờ mờ nhìn thấy từng khuôn mặt xấu xí dữ tợn, tựa như mây đen đang lấn áp về hướng này.
Ngay giữa vòng xoáy do âm khí và lệ quỷ tạo thành, Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đơn độc đứng sừng sững, vừa cô độc vừa yếu ớt, như thể chỉ một giây sau đó sẽ bị nuốt chửng.
Tiếng chuông báo động chói tai vang vọng trong tòa nhà, ánh sáng màu đỏ tượng trưng cho nguy hiểm nhấp nháy trong bóng tối như tiếng thở d ốc tuyệt vọng của một người sắp chết.
Mặt nhân viên trực đêm trong Cục quản lí trắng bệch, hai chân run rẩy nhìn chằm chằm âm khí cuồn cuộn bên ngoài, gã run rẩy hỏi:
“Số liệu… bao nhiêu rồi?”
Người còn lại nói: “Không… không thể đo được!”
Máy thăm dò có ngưỡng giới hạn cao nhất trong Cục đã đạt tới giá trị lớn nhất, kim chỉ mảnh dài rung rung trong khoảng nguy hiểm màu đỏ như thể muốn vọt lên cao hơn.
“Mau, mau gọi tiếp viện!”
Một nhân viên khác đứng trước quầy lễ tân tái mặt ngẩng đầu, ngón tay cứng đờ còn đang siết chặt chiếc điện thoại, âm báo bận vang lên trong loa:
“Không gọi được…”
Toàn bộ cách thức liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt, lúc này đây họ hoàn toàn trơ trọi.
Đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên, một cánh tay trắng bệch đột nhiên vươn ra từ trong đám mây, nó đập vỡ lớp kính thủy tinh của sảnh, bừng bừng khí thế lao đến muốn bắt nhân viên đứng gần cửa nhất!
Móng tay sắc bén lóe lên ánh sáng rét lạnh như có thể cắt đứt cả sắt thép.
Nhân viên đó trợn to mắt, trong trạng thái hoảng sợ cực độ, thân thể anh ta không tài nào động đậy nổi, bàn tay khổng lồ phản chiếu trong đôi mắt sợ sệt của anh ta đang vươn tới nhanh như chớp, khiến anh ta gần như quên cả hít thở.
Giây kế tiếp, một bức tường máu chợt dâng lên, sắc bén vô tình chặt đứt cổ tay của cánh tay trắng bệch khổng lồ.
Ngay tức khắc, máu đen hôi thối phun trào.
Cái tay khổng lồ rơi “ầm” xuống đất, tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên bên ngoài lớp kính vỡ toang.
Máu tươi chảy dọc theo gương mặt tái xanh của nhân viên nọ, anh ta ngơ ngác nhìn về phía trước, dường như vẫn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.
Bấy giờ, giọng nói trầm thấp quyến rũ của đàn ông vang lên phía sau:
“Chà, may quá may quá.”
Mọi người giật mình quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Người đàn ông cao lớn chậm rãi bước ra từ trong tối, gương mặt sắc nét, đôi mắt đỏ rực như máu lóe lên vẻ quái dị trong bóng đêm, hắn hờ hững liếc qua thi thể đang co quắp trên nền nhà, như thể đang lướt qua bụi đất tầm thường.
“Nếu có con người chết thật thì chút nữa không khoe khoang với anh trai được rồi.”
…Con người?!
Ý là người đàn ông trước mặt họ đây… không phải con người?
Ai nấy không khỏi giật mình, cảm giác rùng rợn sợ hãi chạy dọc lên theo sống lưng họ.
Ngay sau đó, càng nhiều các chi dữ tợn vươn ra từ bóng tối bên ngoài, hung mãnh lao tới tấn công vào tòa nhà tựa như thất bại vừa rồi đã chọc giận bọn chúng…
Sóng máu cuộn trào sau lưng người đàn ông, chúng như có ý thức ầm ầm lao tới những ác quỷ đang muốn tiến vào tòa nhà, tiếng ăn mòn “xèo xèo” cùng thét thảm thiết vang vọng khắp đại sảnh trống trải, mùi thối rữa nhanh chóng bốc lên.
Kê Huyền lạnh lùng liếc họ: “Vẫn chưa đi?”
Ngay khi hắn nói xong, những người còn lại mới như tỉnh mộng, loạng choạng bỏ chạy vào bên trong tòa nhà.
Không cần biết người đàn ông đó có phải con người hay không, là địch hay là bạn, tóm lại cứ chạy là đúng rồi.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn mình Kê Huyền đứng giữa đại sảnh trống trải, cách lớp kính vỡ tan tành, hắn có thể nhìn thấy những khuôn mặt tham lam và thân thể đáng sợ đang cuồn cuộn bên ngoài.
“Kê Huyền…”
Có tiếng nói phát ra từ đám mây đen dày đặc, nghe như rất nhiều giọng nói hỗn tạp cùng lúc vang lên, thô lỗ, lanh lảnh, khàn khàn, ác ý… vô số âm thanh hòa vào nhau đồng thời vang lên: “Ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao?”
Kê Huyền thong thả bước ra ngoài, biển máu dưới chân tràn khỏi tòa nhà như một sinh vật sống.
Đám mây đen ngoài cửa chợt lui lại như hoảng sợ:
“Ngươi…!”
“Thân phận sao?” Kê Huyền mỉm cười, đôi mắt đỏ rực híp lại nhìn thẳng vào mây đen cuồn cuộn phía xa, hắn nói: “Ngươi biết nhiệm vụ duy nhất Mẹ giao cho ta là gì không?”
Mây đen cuộn trào: “…Gì?”
Giọng người đàn ông trầm khàn, mang theo cảm giác chèn ép khiến người ta phát run: “Tìm ACE.”
Nụ cười trên môi Kê Huyền càng sâu: “Mẹ đã đồng ý chỉ cần ta tìm được anh ấy, sau đó ta thích làm gì thì làm.”
Hắn nhún vai: “Xem đi, đúng ra thì thì cho tới giờ ta đâu có cãi lại lệnh của bà đâu.”
Mây đen bên ngoài tòa nhà cuộn trào càng hung ác dữ dội.
Kê Huyền đi từng bước ra ngoài, biển máu gào thét dưới chân mang lại cảm giác uy hiếp kinh khủng không cách nào xem nhẹ.
Hắn cứ tiến một bước, mây đen nghìn nghịt lại lùi một bước.
Hắn ung dung nói: “Ngược lại thì Mẹ… giấu ta không ít chuyện đâu.”
Kê Huyền tiếc nuối thở dài:
“Nói ra thì… là con trai thuộc chi trưởng của bà, ta đau lòng lắm đấy.”
…Xét theo nghĩa nào đó, Mẹ cũng không tín nhiệm Kê Huyền.
Bất kể là việc tìm vật chứa cho mình, hay là khởi động cánh cửa tại thành phố M, bà ta chưa từng tiết lộ chút nào với Kê Huyền về những điều này.
Dường như bà đã sớm nhận ra con trai thuộc chi trưởng của mình không hoàn toàn nghe lời, hoặc cũng có lẽ là để dò xét cùng khảo nghiệm đối phương, hầu như bà ta giao hết những nhiệm vụ quan trọng cho các lãnh chúa ác quỷ cấp S khác, chỉ giao cho hắn nhiệm vụ tìm và thay đổi Diệp Ca.
Dù Kê Huyền biết Mẹ muốn rời khỏi trò chơi, nhưng hắn không biết…
Rốt cuộc mẹ định làm gì?
Và, vị trí mấu chốt thực sự ở đâu?
Một mặt hắn treo thưởng, ngang nhiên tìm tung tích của ACE, một hắn hắn âm thầm phái thuộc hạ điều tra những lệ quỷ cấp S khác, tra hỏi hành hạ chúng, sau đó hỏi được đến thành phố M… Nơi sẽ trở thành mục tiêu chính cho cuộc tấn công sau này.
Sau khi Kê Huyền tới thành phố M hắn mới từ từ nhận ra rằng…
Không phải cánh cửa ở thành phố M, mà bản thân thành phố M chính là cánh cửa này.
Vậy nên hắn mua cái giếng âm kia.
Nhưng khi đó đã muộn.
Giếng âm đó đã được cải tạo xong, trở thành một cột mốc cho cánh cửa.
Bắt đầu từ lúc đó, cánh cửa mở ra đã là việc không thể thay đổi, dù là ai cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng vì bị huyết thống của Mẹ áp chế, Kê Huyền không thể tiết lộ ra một chữ nào.
Từ lúc tìm thấy những bộ phận cơ thể và điều tra cùng với họ, Kê Huyền mới dần dần nhận ra… Mẹ không chỉ cần một cánh cửa, mà còn cần một vật chứa.
Về quá khứ bên họ ngoại của Diệp Ca, hắn cũng không biết gì nhiều hơn anh.
Nhìn đám mây quỷ cuộn trào trước mặt mình, Kê Huyền mỉm cười:
“Ta nghĩ, so ra thì bà ta thất bại trong việc làm mẹ hơn ta làm con chứ nhỉ?”
“Vậy nên, ngươi có tư cách gì để chất vấn ta?”
Vẻ mặt con quỷ trước mặt hắn đầy thù hằn đáng sợ, nhưng tựa như nó cũng không tìm được cách phản bác nào, giọng nói chồng chéo vang vọng trong mây đen gió bão: “Kê Huyền, tóm lại ngươi có tránh ra không?”
Giọng Kê Huyền rét lạnh hờ hững, xen lẫn chút ác ý tàn nhẫn mà ngạo mạn:
“Đương nhiên là không.”
Sau lưng hắn, máu tươi chậm rãi dâng lên tạo thành một bức tường, hệt như sóng lớn cuộn trào giữa đêm đen: “Muốn vào? Thử mà xem.”
Cùng lúc đó.
Tầng ngầm thứ năm Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Diệp Ca quay sang nhìn Cục trưởng đứng bên cạnh, chậm chạp hỏi:
“…Cái gì?”
Đúng lúc này, tiếng thở d ốc nhọc nhằn của ông lão vang lên bên kia lan can, đôi mắt đục ngầu trợn to, ông ta lẩm bẩm: “Cửa…! Không được! Mau…”
Cục trưởng Tổng cục thở dài, nói:
“Nếu cậu đã biết… thi thể của bà ấy biến mất, vậy hẳn đã thấy kí hiệu trên quan tài rồi?”
Diệp Ca thấp giọng đáp: “Ừ.”
“Hơn ba mươi năm trước, vì sự vô tri và ngu xuẩn, loài người… chúng ta đã từng mở cửa một lần.”
Cục trưởng Tổng cục nhìn xa xăm, như thể đã chìm vào hồi ức.
Khi đó, Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên vừa thành lập không lâu, mỗi một thành viên đều mắt cao hơn đầu và nhiệt huyết bồng bột, mà Kỳ Thành Tắc – Cục trưởng đương nhiệm của họ lại là vị lãnh đạo mạnh mẽ và thông minh nhất.
Khi ấy, họ đều là người bình thường, chỉ có thể dựa vào những thuật thức và súng ống đặc chế để chiến đấu cùng ác quỷ.
Nhưng d*c vọng của loài người là vô hạn, ác ý sinh ra từ d*c vọng tăng dần theo sự phát triển của thời đại.
Lệ quỷ càng ngày càng mạnh, âm khí tràn ngập khắp phố lớn ngõ nhỏ, chúng ăn mòn sinh mệnh của người bình thường, nuốt chửng hết vật hi sinh này đến vật hi sinh khác.
Tà ác càng lúc càng hùng mạnh, con người đối kháng với chúng càng khó khăn hơn, họ càng lúc càng khó thắng được những trận chiến, người hi sinh càng lúc càng nhiều.
Cho đến khi… Kỳ Thành Tắc tìm ra biện pháp phá giải.
Có một loại thuật thức có thể mở ra cánh cửa dẫn sang bên kia, hơn nữa còn nhốt được toàn bộ lệ quỷ từ cấp B trở lên vào trong đó.
Tuy vô cùng khó khăn, nhưng sau mười năm cố gắng cuối cùng họ cũng hoàn thành công tác chuẩn bị.
Cánh cửa mở ra trước sự chứng kiến của công chúng.
Quả thật, toàn bộ lệ quỷ cấp B trở lên đều bị hút vào trong cánh cửa khổng lồ đó.
Nhưng họ không biết, những con quỷ đó không phải bị nhốt lại, mà là… bị ăn.
Họ càng không biết… thế giới bên kia có một thứ cò đáng sợ hơn nữa.
Bà ta là ngọn nguồn của ác niệm và d*c vọng, là Mẹ của toàn bộ lệ quỷ và quái vật, là sự tồn tại kinh khủng nhất trong khe hở giữa hiện thực và hư vô.
Hãy ????ìm đọc ????????ang chính ở [ T???????? mT????uyen.VN ]
Mà bà ta bị thứ máu thịt tươi mới này đánh thức.
May mắn là, bản thân cảnh cửa cũng là một sự trói buộc, tuy cửa đã mở, song không có nghĩa bà ta có thể trực tiếp đi ra từ phía bên kia.
Sau khi toàn bộ lệ quỷ biến mất, mức độ tử vong trên nhân gian vẫn tăng vọt như cũ, Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên mới bắt đầu nhận thấy có gì đó không đúng…
Là người tạo ra cả thuật thức kia, Kỳ Thành Tắc phải trả giá rất đắt cho sự ngu ngốc của mình.
Khi cánh cửa được mở ra, ông ta đã bị kí sinh.
Ác niệm từ cơ thể ông liên tục xâm nhập vào thế giới thực, giải phóng ra một sức mạnh cực kì đáng sợ.
Mà cô con gái duy nhất của ông ta trở thành kẻ hi sinh, là vật chứa bị chọn.
Cuối cùng họ cũng nhận ra bên trong cửa có thứ càng đáng sợ hơn muốn ra ngoài, Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên quyết tâm bù đắp cho sai lầm của mình…
Cục trưởng Tổng cục lại tháo kính, kéo vạt áo lên lau, nói:
“Hơn ba mươi năm trước, Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên không hề tái cơ