Mặt đất rung chuyển, nứt toạc, rồi lóe sáng.
Đợt rung lắc kinh hoàng khiến những tòa nhà cao tầng lắc lư, sau đó gãy đôi rồi đổ ầm xuống đất, phát ra tiếng động lớn đinh tai nhức óc.
Nền đất được đổ xi măng của thành phố bị thứ sức mạnh không thể chống cự chấn vỡ, đất đá và cốt thép gãy nát tung tóe khắp nơi, như một con thú khổng lồ bằng sắt thép bị vặn gãy tứ chi và rút xương, đang đau đớn r3n rỉ dưới lực phá hủy từ trong ra ngoài.
Tại những địa điểm mấu chốt, ác ý đen kịt từ lòng đất chui lên, như con sông ồ ạt chảy xuôi theo những đường màu đỏ máu.
“Ầm…!”
Trung tâm thành phố chợt gồ lên, nhà cửa đổ sụp, mặt đất nứt toạc, xe cộ trên đường cũng bị nghiền nát.
Chỗ gồ lên từ từ xẹp xuống.
“Ầm…!
Tiến động lớn càng đáng sợ hơn vang vọng trên những con phố vắng cùng với sự biến dạng của mặt đất khiến cả thành phố run rẩy và co rút theo.
“Hu hu hu…” Cô bé ôm chặt cổ mẹ mà khóc: “Mẹ ơi, mẹ… con sợ…”
Đoàn người đang kẹt ở cửa ngõ thành phố tái mặt, họ hoảng sợ nhìn cảnh tượng kinh khủng đến chấn động tâm hồn trước mặt mình, hai chân tê dại không tài nào cất bước nổi.
Nhân viên Cục quản lí tại cửa phụ trách sơ tản người dân là những người đầu tiên phản ứng lại.
Hắn ta khàn giọng gọi:
“Mau lên! Di chuyển đi! Đừng mang theo bất kì thứ gì, nghe theo hiệu lệnh, rời đi mau!”
Lúc này đoàn người mới tỉnh mộng và bỏ chạy về phía lối ra duy nhất, nét mặt ai nấy đều méo mó vì sợ hãi, trong đầu chỉ độc một suy nghĩ…
Chạy! Chạy mau!
Trong chớp mắt, cửa ra đã trở nên hỗn loạn.
Nhân viên Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên và cảnh sát cùng cố gắng duy trì trật tự, muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa gần nghìn người còn kẹt bên trong rời đi.
Họ cũng hoảng hốt và run sợ hệt như những người bình thường bên dưới…
Không ai biết thứ đang chờ họ tiếp đó sẽ là gì.
Đột nhiên, trung tâm thành phố phía xa chợt trở nên yên tĩnh, sự tĩnh mịch đó khiến thâm tâm người ta không nhịn được mà rét run, hệt như chút yên bình trước giông bão.
Hỏng bét!
Nhân viên đứng sang sau nhất chợt quay phắt đầu lại nhìn đám người đang ồn ào cách đó không xa: “Nhanh…!”
Y chưa nói xong mặt đất đã bất ngờ nứt ra một khe hở thật lớn, một khối thịt dính dớp đỏ tươi đã từ lòng đất chen ra, chất lỏng sền sệt đen kịt chảy ra từ giữa khối thịt, gân xanh phập phồng; nó đột ngột trùm lên người nọ, hệt như nuốt chửng lấy y.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!!
Tiếng thét chói tai nối tiếp nhau vang lên, ai nấy liều mạng chạy về phía cửa, tiếng gào khóc cùng tiếng kêu r3n thảm thiết do bị giẫm đạp hòa vào nhau, chỉ trong thoáng chốc đã biến thành địa ngục trần gian.
Bấy giờ, lệ quỷ phân tán khắp nơi trên cả nước như bị kêu gọi bởi cùng một giọng nói, chúng đồng loạt quay sang nhìn về một phía…
Trung tâm bão tố, sâu trong vòng xoáy.
Thành phố M.
Nhìn từ trên cao xuống thành phố, chỉ thấy cánh cửa to lớn nứt ra vô số khe hở, lít nhít chằng chịt hệt như mạng nhện, bao trùm toàn bộ thành phố.
Càng lúc càng nhiều những khối thịt dính dớp chen lên từ bên dưới, tùy ý hoạt động trong thành phố hoang tàn, ác ý sền sệt từ mỗi điểm chảy dọc theo các khe hở, cố định cánh cửa ở trạng thái mở rộng bằng một sức mạnh vô hình.
Rõ ràng đang là ban ngày nhưng bầu trời bỗng nhiên tối sầm, cứ như ánh sáng đang bị nuốt chửng.
Mây đen cuồn cuộn kéo tới từ bốn phương tám hướng, âm khí nồng nặc tới mức khiến người ta gần như ngộp thở.
Đám mây đen là đà thấp đến mức gần như bay sượt qua đỉnh đầu mọi người, và họ dường như còn lờ mờ thấy cả những gương mặt xấu xí dữ tợn cùng tay chân vùng vẫy bên trong.
“Rầm…”
Đất đá trên mặt đất đùn lên, biến thành vách tường dốc đứng cao mấy chục mét chỉ trong nháy mắt, chặt chẽ chặn kín lối ra.
Xong… xong đời…
Đoàn người xụi lơ ngã ngồi trên đất, họ ngây ngốc nhìn đường sống duy nhất bị lấp kín, đầu ốc trống rỗng.
Trung tâm thành phố.
Đám mây đen nâng một bộ xương trắng tới rồi thả vào cục thịt đỏ tươi dính dớp.
Tiếp sau đó là quả tim, đôi mắt, lớp da…
Cục thịt tiết ra một thứ chất dính, nhúc nhích như có sinh mệnh, nó liên kết từng bộ phận vào nhau sau đó bao trùm lên bộ xương từng chút một, như một sinh vật ngoài hành tinh đáng sợ đang từ từ uốn éo cơ thể khổng lồ chui vào trong một tấm da người.
Tiếng nước mơ hồ phát ra khi từng khối thịt và xúc tu ma sát lẫn nhau, khiến người ta nghe mà ớn lạnh.
Thật lâu sau đó, một người phụ nữ toàn thân đẫm máu xuất hiện ngay giữa, gương mặt “cô ta” xinh đẹp nhã nhặn, mái tóc đen dài xõa tung phủ xuống bờ vai nhợt nhạt, che kín hơn nửa người.
Mí mắt “cô ta” giật giật.
Sau đó, người phụ nữ từ từ mở mắt, lộ ra đôi con ngươi đỏ tươi tà ác.
…
Bên ngoài bức tường vừa đột nhiên xuất hiện, Ngũ Túc gấp như lửa xém chân mày.
“Nhanh lên! Phá tường đi!”
Hắn ta quay sang nhìn thông tín viên đứng bên cạnh: “Bên trong còn bao nhiêu người?”
“Không… không biết.” Thông tín viên mặt mũi tái mét: “Có lẽ là… hơn ngàn…!”
Hơn ngàn người?!
Quân đội bên ngoài bắt đầu sử dụng đại bác, muốn phá hủy bức tường dày kia, nhưng khi bụi bặm và khói súng tản đi, bức tường như chỉ bị bào đi một lớp đất mỏng chứ chẳng hề có dấu hiệu sẽ sụp đổ.
Làm sao đây… làm sao đây…
Ngũ Túc nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, trán hắn ta vã đầy mồ hôi.
Ngay lúc này, một cánh tay chợt đặt lên vai hắn ta.
Ngũ Túc kinh ngạc nhìn về phía sau.
Chàng thanh niên với mái tóc và đôi mắt nhạt màu đứng sau lưng hắn ta, trông người nọ còn nhợt nhạt hơn cả ngày thường, môi mỏng mím chặt như lưỡi dao sắc bén, trông có vẻ hết sức mệt mỏi, hệt như vừa vội vàng chạy tới từ rất xa.
“Để tôi.” Giọng Diệp Ca hơi khàn.
…Phương tiện di chuyển của con người hoàn toàn không thể giúp anh nhanh chóng trở về, vậy nên anh đã dùng đến biện pháp nhanh nhất, cũng mệt nhọc nhất.
Mở quỷ vực, dịch chuyển đến phần rìa xa nhất, sau đó lại mở ra lần nữa.
Ngũ Túc trố mắt nhìn chằm chằm chàng thanh niên lướt qua cạnh mình.
Khoan đã…
Hắn ta há miệng.
Nhưng giọng hắn ta còn chưa kịp phát ra, trong tay chàng thanh niên đang đưa lưng về phía hắn ta đột nhiên xuất hiện một lưỡi hái khổng lồ, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng rét lạnh kì dị trong bóng tối dày đặc, như có thể rạch thẳng vào mắt người nhìn.
…Khoan đã???
Ngũ Túc trợn tròn mắt, hắn ta nhìn chằm chằm món vũ khí vô cùng quen mắt kia, không dám tin mà hít hà.
Từ từ chờ chút!!!!!!!!!
Mấy người Trần Thanh Dã hay tin chạy đến, tình cờ chứng kiến cảnh tượng này.
BLAST hả hê bật cười, có vẻ cực kì hưởng thụ vẻ mặt đối phương.
Vệ Nguyệt Sơ bước tới, vỗ vai hắn ta an ủi, xót xa nói: “Đừng buồn quá.”
…Không phải mình cậu bị lừa đâu.
…Còn cùng một trò nữa chứ.
Đáng ghét.
Giây kế tiếp, chỉ nghe tiếng lưỡi dao sắc bén lia qua không khí cách đó không xa, ngay sau đó là tiếng bức tường đổ sụp.
Một lỗ hổng lớn xuất hiện trên bức tường dày cộp, trong chớp mắt, tiếng khóc than kêu cứu của dân thường truyền tới.
Hiện tại Ngũ Túc cũng chẳng đoái hoài gì khác.
Hắn ta quay đầu, hét to với những nhân viên phía sau: “Nhanh! Tiến hành cứu viện!”
Trần Thanh Dã tiến lên, một con rết đen nhánh bò ra từ tay áo anh ta, rồi lập tức hóa khổng lồ ngay khi rơi xuống đất.
Anh ta đẩy kính, bình tĩnh nói: “Chúng ta cũng giúp họ.”
BLAST liếc nhìn A Trường, sau đó lặng lẽ nhích ra xa.
Cậu ta cố tỏ vẻ tự nhiên nở nụ cười, lòng bàn tay nổi lửa: “Tuy tui không giỏi cứu người, nhưng vẫn có thể giúp các người ngăn cản lũ quỷ quái tới quấy rối!”
Ngũ Túc xúc động: “…Cảm ơn.”
Vệ Nguyệt Sơ cười, vỗ mạnh lên vai hắn ta: “Dù gì chúng tôi cũng là nhân viên ngoài biên chế của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên mà, đúng không?”
“…” Cơ thể Ngũ Túc lệch đi, gương mặt nhăn nhó vì bị sức lực đối phương giáng xuống, hắn ta nhe răng nói: “Bà cô của tôi ơi, nhẹ tay thôi.”
Đội cứu hộ bắt đầu tuần tự tiến vào lỗ hổng trên bức tường.
Bấy giờ, BLAST như chợt nhớ đến gì đó, cậu ta nhìn quanh:
“Ơ? Nói chứ… ACE đâu?”
Không biết đối phương đã biến mất từ lúc nào.
“Là cậu thanh niên mới nãy phá tường sao?” Một nhân viên trong số đó ló đầu sang, chỉ tay về phía bầu trời đen kịt sau lỗ hổng, nói: “Hình như tôi thấy anh ta đi vào trong rồi.”
Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về hướng trung tâm thành phố M.
Nơi đó, mây đen âm u ngột ngạt, âm khí nồng nặc cùng mùi máu tanh tưởi xộc lên tận trời, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không nhịn được mà ớn lạnh dựng tóc gáy.
Vậy mà… anh ấy lại đi thẳng vào sao?
…
Trung tâm thành phố M.
Người phụ nữ với gương mặt thanh nhã giẫm chân trần trên cục thịt phập phồng dính dớp, máu tươi đặc sệt từ mũi chân “cô ta” trườn lên, biến thành chiếc váy dài sạch sẽ tinh tươm.
“Cô ta” ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm trước mặt, cánh tay trắng nhợt duỗi ra, môi nở nụ cười dịu dàng:
“Các con của ta, các con làm tốt lắm.”
Ác quỷ gầm thét giữa không trung, chúng run rẩy cười điên loạn như đại dương chợt nổi sóng.
“Thế giới này là phần thưởng các con nên có được.”
Mẹ nhẹ giọng nói, đôi mắt đỏ rực chăm chăm nhìn đám lệ quỷ trước mặt.
Đám lệ quỷ càng điên cuồng cười lớn, vui vẻ ăn mừng thắng lợi của mình.
Bỗng nhiên, Mẹ siết chặt những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, bất chợt kéo vài con quỷ cấp S giữa không trung rơi xuống:
“…Nhưng, những đứa trẻ không nghe lời cũng cần có những trừng phạt nho nhỏ.”
Lệ quỷ giãy giụa trong bàn tay bà ta, chúng gào thét, khóc lóc, cầu xin được tha thứ.
Ngay cả khi đang nghiền nát bọn chúng từng chút một, Mẹ vẫn luôn duy trì vẻ mặt yêu thương và đau xót.
Bà ta nhẹ nhàng vỗ tay, cục thịt dưới chân ngọ nguậy như thể đang nhai nuốt.
Mẹ nhẹ giọng nói: “Được rồi, bây giờ, có ai biết con trai trưởng của ta đang ở đâu không?”
Bấy giờ, một giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên sau lưng bà ta.
“…Ở đây.”
Mẹ ngoái đầu lại, bà ta còn chưa kịp xoay người, một lưỡi hái cực lớn đã bất ngờ đâm xuyên ngực bà ta, máu tươi đỏ thẫm đặc sệt trào ra từ miệng vết thương, nhuộm bộ váy trên người bà ta thành màu sắc nhức mắt.
Bà ta ngước mắt nhìn Diệp Ca chỉ cách mình trong gang tấc.
Một ngọn lửa lạnh lẽo đang bừng cháy sâu trong đôi mắt nhạt màu của chàng thanh niên, như một con thú dữ dưới đáy vực sâu đang lộ ra nanh vuốt bén nhọn, môi mỏng cong lên đầy sát ý: “Lần đầu gặp mặt… Mẹ.”
“À…” Mẹ nhẹ nhàng phát ra một đơn âm.
Bà ta thở dài: “Không ngờ, ngay cả khi đối diện với gương mặt này, con vẫn có thể ra tay thẳng thừng đến vậy.”
Người phụ nữ nhấc tay vuốt nhẹ má mình.
Bộ xương tinh xảo được da thịt phụ nữ trắng nõn mịn màng bao bọc, gương mặt xinh đẹp đoan trang không hề có dấu vết của thời gian, gần như giống hệt với gương mặt trong trí nhớ của Diệp Ca, khác biệt duy nhất có lẽ chỉ có đôi mắt bị máu nhuốm lên màu đỏ rét lạnh.
Cơ hàm chàng thanh niên bành ra, hận ý sâu trong mắt anh càng thiêu đốt dữ dội hơn.
“Tốt lắm…” Mẹ cười: “Ta rất vui.”
Bà ta mỉm cười, cúi đầu nhìn lưỡi hái đâm xuyên qua bụng mình, giọng nói dịu dàng không chút xao động: “Nhưng mà, con của ta ơi, con vẫn quá non nớt, quá ngây thơ rồi.”
Ngón tay nhỏ nhắn tái nhợt của người phụ nữ nhẹ nhàng phất qua vết thương của mình.
Máu đang thấm đẫm chiếc váy dài nhanh chóng chảy ngược vào cơ thể bà ta như bị hút bởi một lực hút nào đó.
Con ngươi chàng thanh niên chợt co lại: “Gì…!”
Đôi mắt đỏ tươi của Mẹ hiền hậu nhìn chàng thanh niên kinh ngạc trước mặt mình như đang nhìn một đứa con bướng bỉnh, bà ta nhẹ giọng trách cứ:
“Sao con dám dùng quà ta tặng để giết ta chứ?”
Chàng thanh niên như đã nhận ra chuyện không ổn.
Ngôn Tình Sủng
Anh giật mình, sau đó nhanh chóng quay người tháo chạy về phía trước đó mình tới.
Con quỷ mây đen trên đầu gào thét, nóng lòng muốn là