“Vương… Vương! Xin… xin lỗi ngài!!!!”
Con quỷ như vừa tỉnh mộng, nó phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó xoay người cuống cuồng chạy khỏi phòng.
Cửa phòng bị âm khí đập vào đóng sầm lại.
Trong gian phòng trống trải chỉ còn lại hai người họ.
Diệp Ca ngước lên, đôi mắt đỏ rực quét qua người đàn ông trước mặt, giọng nói lạnh lùng như đang kìm nén gì đó:
“Cậu còn chờ gì nữa?”
Kê Huyền lùi về sau, giơ hai tay lên một cách vô tội: “Đã diễn thì phải diễn hết mình chứ, anh.”
Diệp Ca vô cảm chỉnh trang quần áo xốc xếch trên người, vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.
Lúc này, giọng nói chói tai của con quỷ kia dè dặt len vào qua khe cửa:
“Ừm… chuyện là… Mẹ… Mẹ sai tôi truyền lời cho ngài…”
Hai người nhìn nhau.
Diệp Ca rời mắt rồi quay người đi về phía cửa, nhưng còn chưa được mấy bước đã bị Kê Huyền nắm khuỷu tay kéo lại:
“Chờ đã.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai anh.
Ngay sau đó, hắn nhấc tay, đầu ngón tay tái nhợt chạm vào chiếc cổ lạnh băng của đối phương sau đó vuốt nhẹ, từng tia âm khí thấm vào da anh trong chớp mắt.
Da thịt nơi đó cuộn lên, vết thương nhanh chóng khép lại khi ngón tay hắn lướt qua, thoắt cái đã biến mất không dấu vết, chỉ lưu lại vết máu khô khốc trên làn da nhẵn nhụi.
Diệp Ca ngước mắt nhìn Kê Huyền.
Chỉ thấy đối phương mỉm cười: “Xong rồi.”
Diệp Ca nặng nề nhìn Kê Huyền trong chớp mắt rồi xoay người đi về phía của.
Anh mở cửa, cụp mắt trịch thượng nhìn con quỷ đang nơm nớp lo sợ núp phía sau, giọng nói mang theo sự thờ ơ hung ác:
“Chuyện gì?”
Con quỷ lén lút ngước lên, cả người nó run lẩy bẩy ngay khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của chàng thanh niên, sau đó nó cúi gằm bốn, năm gương mặt trên đầu xuống, nói: “Mẹ… Mẹ bảo tôi nói với ngài, tiếp đến là tới thủ đô…”
Chàng thanh niên thản nhiên ngước đôi mắt đỏ rực, cười khẩy:
“Biết rồi, cút.”
“…Anh ơi.”
Bỗng nhiên giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau lưng anh, âm thanh quyến rũ khàn khàn xen chút không vui: “Sao thế? Anh phải đi ạ?”
Con quỷ nọ giật mình, vô thức ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy đôi cánh tay cường tráng vươn ra từ sâu trong bóng tối, ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của chàng thanh niên.
Quỷ Vương cao lớn ôm lấy Diệp Ca từ phía sau, cúi đầu hôn phớt lên chiếc cổ tái nhợt của chàng thanh niên, sau đó hắn ngước đôi mắt đỏ rực u ám, ánh mắt như có thực thể nặng nề ép xuống con quỷ trước mặt.
Giọng hắn hờ hững thản nhiên, song lại lờ mờ xen lẫn chút không vui.
“Không lẽ… Mẹ không bảo ta đi cùng sao?”
Con quỷ cứng đờ, cảm giác đau đớn kinh khủng như sắp chết ập đến trong nháy mắt khiến cơ thể như thạch đông của nó từ từ rạp dần xuống sát mặt đất, toàn thân trên dưới run rẩy không cách nào kiềm được, song nó lại không có chút sức lực để chạy trốn, chỉ có thể vừa run cầm cập vừa chật vật nặn ra mấy chữ:
“Xin… lỗi.”
“Ồ…” Lưng dán sát ngực Kê Huyền, Diệp Ca cảm nhận âm khí chuyển động trong cơ thể đối phương, vẻ mặt suy tư:
“Hóa ra là vậy à?”
Giây kế tiếp, con quỷ trước mặt cảm thấy một nguồn sức mạnh hung hãn nặng nề hơn đè x uống, khiến nó không thể chống đỡ được mà bẹp dí trên đất.
Sự áp chế kiêu ngạo chỉ lệ quỷ cao cấp mới có đang đè trên đầu nó là sức mạnh áp đảo nó không thể chống lại, khiến nó run rẩy sợ hãi từ thâm tâm lại không tài nào thét lên nổi.
Kê Huyền cụp mắt, rang nanh sắc bén cắn nhẹ lên vành tai chàng thanh niên, giọng nói trầm khàn xen lẫn ý cười:
“Anh, anh học nhanh quá.”
Diệp Ca híp đôi mắt đỏ rực liếc đối phương, bình tĩnh nói:
“Dĩ nhiên rồi.”
Tuy đây là lần đầu tiên anh làm lệ quỷ nhưng cũng không phải mới đối đầu với quỷ một hai lần.
Lần trước khi đối diện với Vệ Nguyệt Sơ chỉ là tai nạn.
Kê Huyền ôm chặt eo anh, hắn gác cằm lên hõm vai đối phương, nhẹ giọng nói: “Tiếc quá, lần này phải tách khỏi anh trai rồi.”
Diệp Ca vô tình thoát khỏi vòng tay đối phương, sau đó cúi người, thờ ơ hỏi:
“Mẹ còn nói gì?”
Nó khó khăn cựa quậy cơ thể, cảm thấy may mắn vì sống sót khỏi tai nạn, lắp bắp nói:
“Bà… bà ấy nói bà có một món quà cho ngài.”
Diệp Ca híp mắt.
…Quà?
…
Thủ đô, trụ sở chính Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Mặt đất đột ngột rung chuyển, sàn nhà cẩm thạch bóng loáng nứt ra những đường vân mịn uốn lượn như mạng nhện khổng lồ.
“Chuyện… chuyện gì vậy?” Nhân viên trong đại sảnh sợ hãi nhìn nhau, ai cũng bám víu vào tường hoặc bàn song vẫn lắc lư nghiêng trái ngả phải, tiếng còi báo động trên đầu vang vọng đinh tai nhức óc.
“Mau! Mau liên lạc với cấp trên…”
Nhân viên nọ còn chưa nói xong đã nghe thấy những tiếng “răng rắc” thật lớn vang lên, cửa kính bốn phía chợt vỡ tan, những khối thịt đỏ tươi bóng nhầy từ khắp nơi tràn vào, phát ra tiếng lép nhép nhớp nháp, chỉ trong chớp mắt đã cắn nuốt hết thảy sinh vật trong đại sảnh.
Tiếng gào khóc thê thảm và tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Những khối thịt tràn lên tầng trên tòa nhà như có lí trí, đâu đâu cũng là tiếng kêu r3n.
Thành viên ban Chiến đấu đóng giữ tại trụ sở chính cố gắng phản công, vô số thuật thức mạnh mẽ cùng nhiều loại năng lực cùng đánh về phía những khối thịt đang tràn tới.
Những khối thịt đỏ tươi ngọ nguậy lập tức hóa thành máu tươi sền sệt khi bị cắt rời rồi tan vào cơ thể.
Từ nơi bị chặt đứt mọc ra càng nhiều khối thịt, cuồn cuộn không dứt, sinh sôi không ngừng, không có vẻ gì sẽ chậm lại.
“Rút lui! Rút lui!” Một thành viên ban Chiến đấu trên mặt đầy máu, hét khản cả giọng với đồng đội sau lưng:
Ngay sau đó, người nọ bị khối thịt sau lưng nuốt chửng.
Đây chỉ là cuộc tàn sát từ một phía.
Là một màn phô diễn sức mạnh thuần túy.
Dưới sự áp đảo kinh hoàng đó, loài người gần như không có chút sức mạnh nào để chống cự.
Chỉ sau mười mấy phút ngắn ngủi, cả tòa cao ốc đã không còn sự sống.
Hành lang tĩnh mịch hỗn loạn, máu tươi văng tung tóe đầy tường, vài bức tường đổ sụp dưới tác động của ngoại lực, mùi máu tanh nồng nặc cùng với lượng âm khí gần như tạo thành thực thể dập dờn trong tòa nhà, khắp nơi bị bao trùm trong hơi thở chết chóc.
Thang máy chợt bắt đầu chậm rãi đi xuống.
Trên màn hình điện tử đen kịt, con số đỏ tươi trông cực kì nhức mắt.
- 1, -2, -3, -4.
Thang máy dừng lại ở tầng hầm thứ tư.
Ngay sau đó, giếng thang máy đen kịt “Ầm” một tiếng rung chuyển, tiếng sắt thép ma sát chói tai vang lên.
Tiếp đó, cửa thang máy tầng hầm thứ năm bị cưỡng chế mở ra từ bên trong, khối thịt dính dớp tràn vào, những khối sắt thép còn lại của thang máy bị đè ép giữa hai khối thịt, dần dà bị nuốt chửng.
Đôi chân trần tái nhợt giẫm trên khối thịt nhuốm màu đỏ tươi, thong thả tiến về phía trước.
Một hàng dấu màu đỏ lưu lại trên sàn nhà lạnh lẽo, kéo dài về hướng cuối hành làng.
Sau cánh cửa kim loại dày nặng là hành lang không người tĩnh mịch cùng lan can sắt nặng nề.
Ông cụ bị khối thịt kí sinh, luôn duy trì trong trạng thái sống dở chết dở ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Tư duy ông ta chậm lụt và đình trệ do bị nhốt trong ngục tối lâu ngày, tựa như bạc đạn lâu ngày ko được tra dầu phát ra tiếng va chạm chói tai khi chuyển động, trong tầm mắt mơ hồ mà nhiễu loạn của mình, ông ta nhìn thấy một cô gái với dáng dấp yểu điệu đang đi về phía mình.
Ông ta không thấy rõ khuôn mặt đối phương, song lại cảm thấy khủng hoảng và sợ hãi trong vô thức.
Khối thịt trên nửa cơ thể ngọ nguậy càng kịch liệt cùng nhịp thở, gân xanh trên bề mặt dính dớp nảy lên, như thể ngửi được hơi thở của máu thịt tươi mới, khao khát được trở về cơ thể Mẹ.
Hình bóng người phụ nữ dần trở nên rõ ràng.
Ông lão chợt trợn to mắt, lồ ng ngực gầy đét già nua phập phồng kịch liệt, phát ra tiếng “phì phò” như ống bễ, cổ họng rỉ ra những âm thanh run rẩy, nước mắt dần trào ra từ đôi mắt đục ngầu:
“Tiểu Nhu… Tiểu Nhu…”
Ông ta nhấc cánh tay duy nhất có thể cử động, ngón tay như vỏ cây khô héo run run như muốn chạm vào gương mặt của đối phương bên kia song sắt, giọng ông ta khàn khàn, mang theo khao khát hèn mọn:
“Con gái… của ta…”
“Tiếc quá, nhưng mà không phải.”
Người phụ nữ thanh lịch mỉm cười cúi đầu, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng lạnh lùng và tàn nhẫn trong bóng tối, “cô ta” thích thú quan sát biểu cảm trong mắt đối phương… hi vọng tan biến, bị tuyệt vọng và sợ hãi chiếm đoạt, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn và u tối trống rỗng.
“Cô ta” khẽ cười, nói:
“Đã lâu không gặp.”
…
Diệp Ca bước vào đại sảnh không còn chút hơi thở của con người.
Nơi này đã trở thành một đống hỗn độn, bị tàn phá đến không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, khắp nơi đều có dấu vết hư hại do âm khí tàn phá, chỉ còn có thể gắng gượng nhìn ra dấu vết ban đầu qua giàn khung khổng lồ của sảnh.
Khối thịt đỏ tươi nhớp nháp chậm rãi ngọ nguậy, bên trong còn có thể lờ mờ nhìn thấy tay chân loài người cùng những gương mặt chết không nhắm mắt.
Chàng thanh niên không thay đổi nét mặt mà đi thẳng vào phía trong, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước thảm trạng xung quanh, chân giẫm lên máu tươi và thịt vụn phát ra những tiếng “lẹp nhẹp”.
Anh bước tới cửa thang máy đã bị phá hủy một cách thô bạo, cúi đầu nhìn xuống vài giây rồi tung người nhảy xuống.
Hành lang tầng hầm dài đằng đẵng mà lạnh băng, khắp nơi đều có vết tích sứt mẻ hư hại, vách tường bị cắn nuốt đã trở thành một phần cơ thể Mẹ với những khối thịt mềm mềm, gân xanh bên ngoài nảy lên đều đều như có sinh mạng.
Diệp Ca tiếp tục đi về phía trước.
Xa xa vang lên một giọng nữ dịu dàng tình cảm: “Con của ta, đến đây.”
Khi khoảng cách ngày càng gần, có thể nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn yểu điệu đứng giữa đống thịt vụn nhớp nháp, váy dài trắng tinh, gương mặt nhã nhặn lịch sự, trông có vẻ như là tồn tại bình thường duy nhất giữa khung cảnh kinh khủng dị thường này.
“Cô ta” nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực chăm chăm nhìn Diệp Ca, nói: “Mau tới đây.”
Diệp Ca bước đến.
Anh cụp mắt, hờ hững nhìn nền nhà cách đó không xa.
Ba tầng kết giới dày bị phá hủy hoàn toàn chỉ còn lại một cái lỗ tròn thật lớn như thể nhà tù vừa bị đánh bom.
Ông lão mặt mũi tái nhợt nằm ngửa trên mặt đất, nửa người sưng vù không còn phập phồng bị bao phủ trong lớp tro bụi màu đen, suốt khoảng thời gian này vẫn luôn từ từ rỉ ra chất nhầy hôi thối.
Gương mặt đầy nếp nhăn đăm đăm nhìn trần nhà, ánh sáng trong đôi mắt đã mất đi.
Nửa bên cơ thể loài người của ông ta vặn vẹo, gần như không còn nhìn ra hình dạng con người, lớp da toác ra phơi bày xương cốt trắng hếu và mạch máu màu xanh.
Mẹ nhẹ giọng cười: “Thích không?”
Bà ta từ từ đi tới, hai cánh tay nhợt nhạt vòng qua vai đối phương, đôi mắt đỏ rực hơi híp lại, giọng nói dịu dàng:
“Từ nay về sau, chúng ta chính là gia đình duy nhất của con.”
Bà ta kiễng chân, áp môi đặt một nụ hôn lên mặt chàng thanh niên: “Tuy nhiên, không chỉ có những món quà này thôi đâu.”
“Ồ?” Diệp Ca nhướng mày: “Còn nữa sao?”
Mẹ giơ tay vẽ một vòng thật lớn trước mặt: “Con rất thích nơi này, đúng chứ?”
“Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên…” Bà ta mỉm cười, nói: “Con chọn nơi này làm chỗ dựa sau khi rời khỏi ta, hẳn là đã rất quen thuộc với nó rồi nhỉ?”
Nét mặt Mẹ vô cùng dịu dàng: “Bắt đầu từ hôm nay, nơi này là của con.”
Diệp Ca lặp lại: “Của tôi?”
Mẹ: “Phải.”
Bà ta chạm bàn tay lạnh băng lên má đối phương: “Con là một trong số những đứa con Mẹ thích