Chương 96 Đòi
Editor Trúc Dạ Ngọc
=========16/11/21==========
Lúc này Tần Uyển còn chưa đi làm về, Tề Minh cũng vừa mới bắt xe buýt trường học trở về.
Thân thể bé con cũng dẻo dai, chậm một bữa cũng không đói được. Vì thế khi Tề Diệp vừa trở về liền chui vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm tối.
Nhưng mà anh vừa mới rửa sạch thức ăn, liền từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Ninh Đệ đang túm lấy cổ tay Đường Lê, sắc mặt bình tĩnh đi tới.
Động tác trên tay Tề Diệp dừng lại, mặc dù còn không biết vì chuyện gì, nhưng trong lòng anh cũng mơ hồ cũng có phỏng đoán.
Mí mắt anh khẽ nhúc nhích, vừa lau sạch vết nước trên tay, liền nghe thấy ngoài cửa hai tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng.
Tề Minh đang đọc sách ảnh trên bàn nhỏ bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng buông đồ trong tay xuống, đứng dậy nhúc nhích chân ngắn chạy tới.
Vậy nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời Tần Uyển dặn dò, sau khi lót chân nhìn thấy bóng dáng Đường Lê từ mắt mèo, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
"Đường Lê ca ca, anh là tới tìm ca ca em sao? Anh ấy ở trong bếp nấu cơm, anh có muốn..."
Tề Minh nửa câu sau còn chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy một người đàn ông xa lạ bên cạnh cô có khuôn mặt tuấn mỹ.
Cậu ngạc nhiên nhìn Ninh Đệ, đại khái là ở trong đầu suy tư đối phương là ai, mình đã gặp qua hay chưa.
Nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng gì.
"...... Xin chào. "
Tề Minh không biết nên gọi chú Ninh Đệ hay là ca ca, do dự trong chốc lát chỉ sợ hãi chào hỏi như vậy.
Ninh Đệ mới đầu cũng không hoài nghi nhiều, không nghĩ tới thuận miệng hỏi như vậy lại lòi ra chuyện này.
Hơn nữa hành vi vừa rồi của Đường Lê hoàn toàn trong vô thức. Vô thức là thế, nhưng sau đó anh hỏi cô thế nào cũng buồn bực không nói lời nào. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Lúc này mới tức giận đến mức trực tiếp mang theo cô tới.
Khi cửa mở ra, anh còn nghĩ rằng người mở cửa sẽ là Tề Diệp, đã sẵn sàng để chất vấn.
Không ngờ lại là một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Khuôn mặt kia cùng Tề Diệp có năm sáu phần giống nhau, muốn làm cho người ta không biết cậu là ai cũng khó.
Ninh Đệ không phải loại người như vậy, tuy rằng chuyện này chủ yếu là xuất phát từ Tề Diệp, nhưng anh có tức giận đến đâu cũng sẽ không giận chó đánh mèo trên người Tề Minh.
Thấy tiểu thiếu niên bị sắc mặt trầm uất của anh dọa sợ, anh chậm lại vẻ mặt, sau đó hạ thấp giọng điệu.
"Đừng sợ, tôi là anh trai cậu ấy."
"Anh trai em đâu?"
Sau khi nghe Ninh Đệ nói như vậy, Tề Minh hình như vẫn có chút không tin, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Đường Lê.
Đường Lê chú ý tới tầm mắt cậu đang dò hỏi, vẻ mặt còn gì luyến tiếc mà gật gật đầu.
"Vậy các anh vào nhà đi, anh trai em ở trong phòng bếp nấu cơm, em đi gọi anh ấy."
Tề Minh nói như vậy, vừa mới xoay người chạy về phía phòng bếp. còn chưa chạy được mấy bước, liền đụng vào một bức tường thịt rắn chắc.
Thiếu niên không biết từ lúc nào đã từ phòng bếp đi ra, anh đỡ Tề Minh đang lảo đảo suýt nữa không đứng vững.
Thấy nhóc con không có việc gì, anh ngước mắt nhìn qua về phía Ninh Đệ.
Tuy nói là nhìn về phía Ninh Đệ, kì thực ánh mắt chủ yếu là hướng Đường Lê phía sau anh mà rơi xuống.
Đường Lê cúi đầu không có tinh thần phấn chấn, đôi mắt anh lóe lên, trong lòng hiểu rõ.
Sau đó thu hồi tầm mắt, hướng người đàn ông hơi gật đầu chào hỏi.
"Anh Ninh, xin hỏi lúc này anh tới đây có chuyện gì tìm tôi không?"
"......"
Tiếng "anh Ninh" này trực tiếp có thể gϊếŧ chết anh.
Ninh Đệ nghiến răng nghiến lợi, mặc dù biết đối phương gọi mình như vậy không có ý gì xấu.
Nhưng trong lòng anh ít nhiều vẫn có chút khó chịu, nhất là bị một tiểu tử thúi đang ngấp nghé em gái nhà mình còn gọi là "anh" như vậy.
"...... Không có gì, tới hỏi cậu một chuyện. "
Bởi vì Tề Minh đang ở đây, ngữ khí Ninh Đệ đều thu liễm, chú ý không dọa bé con.
"Tề Diệp, cái áo sơ mi màu đỏ sậm của tôi có phải ở chỗ cậu không?"
Người thông minh chỉ cần hỏi điểm mấu chốt là xong.
Ninh Đệ không cần nói nhiều, Tề Diệp cũng biết anh cũng không chỉ đến hỏi cái này.
Anh ấy muốn hỏi tại sao chiếc áo đó ở đây với anh, hoặc sâu hơn một chút ...
Anh ấy muốn hỏi anh có qua nhà Đường Lê hay không, thậm chí ở lại qua đêm.
Mấy vấn đề này, Tề Diệp tùy tiện thừa nhận cái nào cũng dính phải gg.
Có một điểm Ninh Đệ biết được sự tình thì hỏng bét, nếu anh không hỏi câu nào, trực tiếp đến hỏi tội, nếu Tề Diệp luống cuống thì sẽ bại lộ.
Nhưng Ninh Đệ không có vậy, chỉ mang theo chút ngữ khí chất vấn mà hỏi vào vấn đề.
Điều này chứng tỏ Ninh Đệ cũng chưa khẳng định, Đường Lê cũng chưa nói. Vì vậy, anh ấy mới có mặt ở đây. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Khi Đường Lê sợ hãi đến mức hít thở không thông.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn không thay đổi, phản ứng trong lại giống như lúc này mới nhớ tới chuyện áo sơ mi kia.
"À, anh nói cái áo sơ mi kia sao, xin lỗi, tôi vốn là định sẽ mang trả cho anh, kết quả quên mất."
"Xin hãy chờ một chút."
Tề Diệp nói nhẹ nhàng, cũng không thấy Ninh Đệ phản ứng gì, trực tiếp đi vào trong phòng.
Sau đó cầm cái áo sơ mi đã giặt sạch gấp lại, hai tay lễ phép đưa cho người đàn ông.
Ninh Đệ mím môi mỏng lại, nhìn bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh của thiếu niên trước mắt, nhìn không ra manh mối gì.
Anh không nhịn được cau mày trầm giọng mở miệng.
"Quần áo của tôi sao lại ở chỗ cậu?"
Tề Diệp không có lập tức trả lời anh, mà là dùng một loại ánh mắt nghi hoặc liếc Đường Lê một cái.
Giống như kinh ngạc vì sao cô không đem chuyện này nói cho Ninh Đệ biết.
"Đó là vì hôm qua trời mưa to tôi quên mang theo ô, trên đường vô tình bị ngã, làm ướt quần áo. "
"Lúc đó tôi định về nhà đổi, kết quả mẹ tôi đến trường đón em trai, có thể mưa quá lớn nên bị tắc nghẽn trên đường. Tôi không mang theo chìa khóa, ở bên ngoài phòng đợi một hồi lâu, Đường Lê sợ tôi bị cảm lạnh sinh bệnh liền đưa tôi về nhà cậu ấy thay quần áo sạch sẽ. "
Nói đến đây, anh tỏ vẻ ngượng ngùng giơ tay lên gãi gãi gò má, đỏ tai nhìn về phía người đàn ông.
"Xin lỗi, tôi không biết đây là quần áo của anh. Nhưng anh yên tâm, tôi đã giặt sạch sẽ, hy vọng anh không để ý. "
Lúc ban đầu Đường Lê tự nhủ với bản thân không nên nhiều chuyện, nói nhiều sai nhiều, để xem Tề Diệp có thể an toàn thoát ải không.
Kết quả người không chỉ "trở về an toàn", đã vậy còn suy đoán lúc trước cô cũng nhắc tới chuyện mưa.
Nếu Tề Diệp không kể chuyện mưa có thể Ninh