Chương 97 Ngọt quá sâu cmn răng rồi kìa ????
Editor Trúc Dạ ngọc
==========23/11/21=========
Đêm mùa hè yên tĩnh, một đám côn trùng ẩn nấp trong đám cỏ và cây cối trong sân bay tứ tung, ánh sáng xung quanh mờ mịt.
Chỉ có người đang đứng trước mặt cô dường như đang lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên Đường Lê có loại cảm giác này, trong lòng rung động, trong lúc nhất thời không thể rời mắt.
Hai gò má Tề Diệp tuy rằng rất đỏ, nhưng anh không muốn tránh khỏi tầm mắt, tùy ý Đường Lê nhìn thẳng vào mình như vậy.
Hoặc chính xác hơn, anh thích đôi mắt của cô..
Chỉ có anh được ở trong mắt ấy, chỉ có một mình anh.
Điều này làm cho anh cảm thấy an tâm hơn nhiều.
"Vậy anh đợi ở đây một chút, tôi sẽ vào phòng trong lấy cho anh."
Một lúc lâu sau, Đường Lê buông xuống đồ vật trong tay, nhẹ giọng nói như vậy.
Buổi tối đòi kẹo gì đó chỉ là cái cớ mà thôi, Tề Diệp chỉ muốn gặp cô.
Đường Lê cũng không hiểu ra, trực tiếp đi lấy hai viên kẹo sữa dâu tây tới.
Sau đó nhẹ nhàng đưa đến tay anh.
Lúc thiếu niên khom mặt tiếp nhận, Đường Lê dừng một chút, tầm mắt liếc mắt nhìn qua má anh một cái.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, nơi đó hình như hơi sưng đỏ một chút.
"Trên đường tới đây bị va chạm? Mặt anh bị sao vậy? "
Đường Lê cúi người tiến đến bên cửa sổ, đưa tay nắm cằm anh, nâng lên nhìn kỹ.
Thiếu niên ngạc nhiên, nhưng cũng không mảy may nhúc nhích gì, ngoan ngoãn tùy ý để cô nhìn.
Cô híp mắt lại, sau đó dùng ngón tay chọc vào chỗ ửng đỏ kia.
Tề Diệp trong nháy mắt liền nhíu mày.
"Nhẹ thôi."
Thật ra Đường Lê căn bản không dùng lực gì, chỉ là chỗ anh vừa chạm vào có chút đau.
Đường Lê cũng không giải thích gì nhiều, cúi đầu nhìn kẹo trong tay anh, lại liếc mắt nhìn chỗ anh kêu đau.
Cô nhớ lại một số chuyện trước đó khi Trầm Lộc mua kẹo, Trầm Lộc nói em gái cô ăn quá nhiều kẹo, sâu răng, bị đau.
"...... Đừng lộn xộn, hãy mở miệng ra cho tôi thấy. "
Tề Diệp dường như cũng cảm giác được cái gì, môi mỏng mím lại, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
Anh đại khái là cảm thấy có chút mất mặt, chỉ mở ra một chút, chỉ có thể nhìn thấy đầu lưỡi một chút, căn bản cũng không nhìn rõ bên trong.
Đường Lê là người không có sự kiên nhẫn, thấy bộ dáng xấu hổ của anh, liền trực tiếp một tay nắm cằm anh, tay kia trực tiếp mở miệng anh ra.
Thiếu niên hừ hừ rầm rì một chút, động tác này có chút ép buộc, anh khó chịu đến nhíu mày, đuôi mắt cũng có chút phiếm hồng.
Đường Lê nâng cằm anh nhìn vào bên trong một lát, nhìn thấy bên trong có một cái lỗ nhỏ ở giữa một cái răng, không sâu lắm, vẫn chưa nghiêm trọng.
Thật ra thiếu niên cũng không cảm thấy được, chỉ là gần đây cảm thấy cắn đồ có chút đau, cho rằng là răng bị mẫn cảm, cũng không có nghĩ đến bị làm sao khác. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Hôm nay bị Đường Lê bật ra xem xét như vậy, anh mới hậu tri hậu giác nhận ra được cái gì.
"Đường Lê, tôi..."
"Tôi có phải đang bị sâu răng không?"
Tề Diệp cảm thấy cực kỳ xấu hổ, dù sao anh cũng không phải trẻ con ba tuổi, đã lớn như vậy còn ăn kẹo ăn đến sâu răng.
Đường Lê hơi gật đầu xem như đáp lại, chỉ là sắc mặt của cô cũng không đẹp lắm.
Cũng không phải tức giận cái gì, dù sao những viên kẹo này đều là do cô cho anh, Tề Diệp sâu răng, cô rất chột dạ.
Thấy tay Tề Diệp còn nắm chặt hai viên kẹo cô đưa cho, đầu Đường Lê càng lớn hơn.
"Cmn, trong khoảng thời gian này anh không thể ăn kẹo, mau đưa kẹo cho tôi."
Nếu từ đầu không được cho ăn thì anh cũng không qua nhớ đến nghiện, hiện giờ trên cơ bản anh mỗi ngày đều không rời khỏi kẹo được.
Hôm nay anh một viên cũng chưa ăn, kẹo vừa tới tay đã bị đòi lại, anh thật sự không nỡ.
"...... Tôi chỉ ăn một viên được không? "
Đường Lê thấy buồn cười, giật giật khóe miệng lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mắt.
"Anh nói xem?"
Biết chuyện này không có khả năng xoay chuyển, Tề Diệp đỏ mắt chậm rì rì đem hai viên kẹo kia nhẹ nhàng đặt ở vị trí bên cửa sổ.
Đường Lê sợ anh sẽ hối hận, vội vàng cầm lên tiện tay bỏ vào trong túi.
"Còn nữa, thứ bảy này tôi hẹn nha sĩ xem cho anh, thừa dịp còn chưa nghiêm trọng để ông ấy hàn hoặc là nhổ, bằng không sau này anh sẽ bị đau đến mức không chịu được."
Sau khi cô nói xong, làm ướt khăn rửa chén trong tay chuẩn bị rửa bát đũa trong bồn rửa, thấy người ngoài cửa sổ vẫn đứng bất động.
"Anh còn ở đây làm gì nữa? Hết kẹo rồi, mau quay về đi. "
Tề Diệp mím môi mỏng, ủy khuất nhìn chằm chằm Đường Lê một lúc lâu.
Sau đó cổ họng cuồn cuộn, tầm mắt rơi xuống cánh môi đỏ thẫm mềm mại của cô.
"Vậy có thể đổi một loại kẹo khác không?"
Đường Lê đang ở tầng một, Tề Diệp đứng ở ngoài cửa sổ hơi đến gần một chút là có thể chạm vào cô.
Anh cao lớn, tay chống lên lan can cửa sổ, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Trên tay Đường Lê cầm khăn tay ướt, còn dính bọt nước rửa chén, trong lúc nhất thời không thể ra tay.
Tề Diệp một tay chống bên cửa sổ, tay kia nắm lấy ót cô kéo mạnh về phía mình.
Lực đạo không lớn, nhưng hai mảnh ấm áp chuẩn xác dán lên môi cô.
Anh trằn trượt ở trên, trước khi rời đi còn dùng đầu lưỡi lau khóe môi cô, lúc này mới buông tay đỏ rực rời đi.
Đường Lê kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ, cho đến khi sự ấm áp trên môi hoàn toàn biến mất.
Cô nuốt nước miếng, vô thức mím môi. Phía trên đó dường như vẫn còn vương vấn hơi thở thanh mát của thiếu niên.
Dm!
Tên này suốt ngày không phải hôn chính là ôm, trong đầu còn chuyện nào khác sao?
Anh trai cô vẫn còn ở ngay bên cạnh, lá gan lại còn lớn như vậy...
Đường Lê trong lòng tuy rằng không ngừng chửi bới như vậy, nhưng mà nhịp tim vẫn không chút dấu hiệu chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.
Không chỉ như thế, cô cảm thấy cả người đều có chút nóng bỏng.
Thật lâu sau, cô đem tay ngâm trong làn nước lạnh, xúc cảm lạnh lẽo làm cho Đường Lê chậm rãi bình tĩnh lại. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Mí mắt Đường Lê khẽ động, cuối cùng thật sự không đành mà ở trong lòng rầu rĩ mắng một câu.
Mẹ kiếp, yêu tinh.
Suốt ngày chỉ biết câu người.
......
Sáng sớm hôm sau Ninh Đệ đã dậy, công ty của anh có việc không thể ở lại quá lâu.
Anh chỉ đứng lên vội vàng làm điểm tâm cho Đường Lê, chính mình cũng không ăn được mấy miếng liền chuẩn bị ra cửa.
"Tiểu Lê, cậu có muốn mang lên xe ăn không? Anh cũng vừa vặn thuận đường đưa em đi học. "
Đường Lê nghe xong lời này liền theo bản năng nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lúc này đã gần tám giờ.
Cô đi bộ không kịp, vừa hay có thể vừa được ngồi xe vừa ăn.
Đường Lê nghĩ như vậy, vừa nuốt thức ăn