Chương 98 Thử xem
Editor Trúc Dạ Ngọc
=======24/11/21==================
Đường Lê cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Không chỉ bởi vì việc làm của Tề Diệp quá mức lớn mật cùng với kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cho dù không có việc gì, trái tim nhỏ bé của cô cũng chịu không nổi.
Càng bởi vì bản thân Tề Diệp rất nguy hiểm.
Trước khi kết giao, Đường Lê cũng không cảm giác được anh ta thế nào lại thích... trêu chọc người như vậy, đói khát như vậy.
Bây giờ đã xác định quan hệ, anh ấy giống như có da thịt đói khát gì đó, bắt được cơ hội là muốn quấn lấy cô.
Sáng nay ban đầu đã nói là vào giờ học chung gặp nhau ở cửa cầu thang.
Trong lòng Đường Lê cũng có chút không quen với Tề Diệp suốt ngày ngán ngẩm.
Nhưng nghĩ đến một ngày ở trường bọn họ cũng không gần được một lần, dáng vẻ uất ức của anh nhìn cô như vậy, cô cũng thật sự cũng không đành lòng.
Cuối cùng bị Tề Diệp năn nỉ ỉ ôi nên cô cũng ậm ừ mà đồng ý.
Kết quả mà Đường Lê không nghĩ tới chính là, thời gian giải lao giữa giờ học còn chưa đợi được, qua tiết thứ hai cô đi đến máy bán hàng tự động ngoài hành lang mua coca.
Tề Diệp thừa dịp người xung quanh không chú ý, đưa tay kéo cô đến góc lối đi.
Đường Lê cho rằng là ai đánh lén ám toán cô, theo bản năng một cái trở tay giữ chặt cổ tay đối phương liền định trực tiếp lộn người đối phương.
Nếu không phải người phía sau đau đớn đến mức kêu Lên, cô có thể đã đẩy anh ngã xuống.
"Đường Lê, là tôi..."
Đường Lê khí lực vốn đã lớn, cô không biết người lúc trước túm lấy cô chính là Tề Diệp, cho nên lúc khóa cổ tay cũng không thu liễm.
Anh đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Nghe được giọng nói của thiếu niên thì dừng lại, Đường Lê vội vàng thu tay trở về.
Tuy nhiên, vẫn muộn, làn da trắng của anh đỏ lên một mảnh, trên cổ tay trông cực kỳ nổi bật.
"Không phải chứ, sao lại là anh? Đang yên đang lành anh đến đánh lén tôi làm cái gì? Nếu tôi không phản ứng lại, hôm nay anh đã gục ở đây rồi. "
Cô vừa nói vừa tiến lên kiểm tra cổ tay anh, thấy chỉ là đỏ lên không làm tổn thương xương cốt gì đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không có gì đáng ngại, lát nữa tôi đến phòng y tế lấy cho anh một ít thuốc mỡ, qua một hai ngày nữa sẽ tiêu."
Tề Diệp cảm thấy rất đau, sau khi chậm một hồi mới rầu rĩ mở miệng.
"Tôi tưởng em biết đó là tôi..."
Lời này của anh nghe qua có vẻ không có gì sai, nhưng đi cùng với bộ dáng ủy khuất của anh, lại không phải như vậy.
"Phía sau gáy tôi không có mắt, làm sao tôi biết đó là anh? Có chuyện gì vậy? Chính mình đánh lén không được còn đi trách tôi? "
"...... Nhưng tôi có thể. "
"Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, cho dù cách xa tôi cũng có thể cảm nhận được."
Lời này nghe như có vẻ là cố tình gây sự, nhưng chỉ có Tề Diệp biết mình cũng không phải tức giận Đường Lê vì làm đau mình. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Anh để ý chính là thiếu niên không có quen thuộc cô như mình, quen thuộc hơi ấm, nhất cử nhất động của cô.
Tề Diệp không nói dối, nếu hôm nay người kéo anh đến góc là Đường Lê.
Anh vẫn có thể mường tượng được trong nháy mắt là cô chạm vào anh.
Bàn tay của cô, nhiệt độ cơ thể của cô.
Anh chạm qua cũng cảm thụ qua, sẽ không bao giờ quên được.
Đường Lê không biết anh đang dỗi cái gì, cho rằng là còn đau nên giận dỗi.
Cô sợ làm người ta khóc, giơ tay sờ sờ gáy, hạ thấp giọng an ủi một câu.
"Được rồi, tôi không phải cũng không chú ý sao, lần sau sẽ không, anh đừng để ý."
Chỉ là lúc nói lời này, thậm chí tầm mắt của Đường Lê còn liếc nhìn máy bán hàng tự động đối diện, còn không có chút gì để ý đến người đối diện.
Trong lòng cô còn nhớ thương lon coca không mua được.
Tề Diệp vốn cũng không tức giận nhiều, kết quả vừa nhìn thấy bộ dáng cô nói chuyện với mình còn phân tâm, tức giận tiến mức tiến lên một bước ngăn cản tầm mắt của cô.
"không được xem."
"Hả?"
Đường Lê cho rằng anh đang nghĩ mình nhìn người khác, bất đắc dĩ thở dài giải thích.
"Không phải, tôi không nhìn ai, hơn nữa bên kia cũng không có người. Tôi chính là nhìn xuống máy bán hàng tự động, nhìn xem bên trong còn lon coca chưa..."
Lời sau của cô còn chưa nói hết, thoáng nhìn hốc mắt thiếu niên đỏ lên một vòng.
Mặc dù Đường Lê là đầu gỗ, nhưng cũng vẫn đọc hiểu không khí, biết đối phương hiện tại tâm tình không tốt lắm.
Liền cũng không tiếp tục nói nữa.
Đường Lê nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình ngoại trừ không cẩn thận làm anh đau ra còn làm sai cái gì, hơn nữa cô cũng nói xin lỗi.
Sao đối phương bây giờ nhìn qua so với lúc mình làm anh đau còn ủy khuất hơn.
Nam nhân tâm sâu như kim dưới đáy biển.
Trực giác nói cho Đường Lê lúc này nếu hỏi làm sao, phỏng chừng tình huống sẽ càng tồi tệ hơn.
Cô trầm mặc trong chớp mắt, nhìn đối phương cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô cũng không nói lời nào.
Nghĩ đến giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp.
"...... Anh đợi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay. "
Đường Lê nói xong lời này cũng không nhìn Tề Diệp có phản ứng gì, cắm túi tiền trực tiếp đi về phía hành lang bên kia.
Trong lòng thiếu niên hoảng hốt, cho rằng vừa rồi mình chọc cô quá mức khiến đối phương không kiên nhẫn.
Anh cuống quýt muốn đuổi theo xin lỗi, nhưng hành lang lúc này trùng hợp lại có người đi qua.
Mà Đường Lê cũng không có quay đầu lại nhìn anh.
Anh cắn cắn môi, sợ gây phiền toái cho cô, đành phải đứng tại chỗ chờ.
Sau khi nhìn thấy Đường Lê chỉ đi tới máy bán hàng tự động, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại tức giận.
Anh tức giận như vậy, cô còn muốn đi mua coca trước.
Tề Diệp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bởi vì răng đau, vừa động như vậy lại đau đến đỏ mắt.
Anh nức nở một tiếng ôm má, bị hành động ngu xuẩn của chính mình làm cho xấu hổ đỏ mặt.
May mà lúc này không ai nhìn thấy, bằng không Tề Diệp nhất định sẽ giống như đà điểu ngồi xổm ở góc, vùi đầu vào đầu gối giấu đi.
Lúc Đường Lê trở về nhìn thấy đôi mắt Tề Diệp mờ dần một chút hơi nước, cắn môi đứng ở nơi đó, giống như một giây sau sẽ khóc ra.
Cô dừng lại, dán hộp sữa dâu tây trong tay lên mặt anh.
Nhiệt độ lạnh lẽo khiến Tề Diệp chợt ngước mắt nhìn lại.
"Cmn, cái này có gì để khóc? Nếu anh cảm thấy tôi làm không đúng, lát nữa để anh đánh lại có được không? "
Đường Lê có lẽ cũng không cảm thấy giọng điệu nói chuyện của cô với Tề Diệp giống như dỗ dành một đứa con nít, làm cho anh càng cảm thấy mình xấu hổ.
"Tôi không khóc, chỉ là đau răng."
Lúc này Tề Diệp mới phản ứng được đối phương không phải đi mua coca, chuẩn xác mà nói không chỉ là đi mua coca.
Cô ấy không lớn tiếng, cũng không dỗ dành. Thế nhưng sau đó lại đi mua sữa dâu tây yêu thích của anh và đưa nó cho anh. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
"Cái kia, trong khoảng thời gian này không thể ăn kẹo, uống chút sữa hẳn là không có vấn đề gì."
Đường Lê vừa nói vừa đưa sữa dâu tây cho anh, có thể là bị ánh mắt ướt sũng của anh nhìn không được tự nhiên.
Cô nghiêng mặt tránh ánh mắt nóng rực của thiếu niên, một tay kéo vòng mở coca uống một ngụm.
Cổ Đường Lê rất đẹp, vừa trắng vừa dài, động tác nuốt khi ngẩng đầu có thể thấy rõ.
Đôi mắt Tề Diệp lóe Lên, tầm mắt mờ ẩn rơi ở vị trí cổ họng cô.
Cô ấy không giống như các chàng trai khác, không có yết hầu rõ ràng. Chỉ có lúc nuốt có thể mơ hồ nhìn thấy phập phồng rất nhỏ kia.
Anh biết điều này không tốt lắm.
Đường Lê chỉ là uống coca mà thôi.
Nhưng trong đầu Tề Diệp vẫn không thể tránh khỏi nhớ tới đêm đó.
Cái đêm Đường Lê trèo cửa sổ vào phòng anh. Khi cô bôi thuốc cho anh, cô đã tò mò chạm vào cổ họng của anh.
Cô dường như rất xa lạ với tất cả những điều này.
Đụng chạm lung tung.
Nghĩ tới đây, đầu ngón tay Tề Diệp khẽ nhúc nhích, chậm rãi vuốt ve mặt ngoài hộp sữa.
Bởi vì vừa mới từ bên trong lấy ra, phía trên có vài giọt nước lạnh thấm vào, làm ướt ngón tay anh.
Tề Diệp biết Đường Lê thích không sâu với anh như anh đối với cô, hoặc là căn bản không phải là loại thích này.
Tất cả những điều này anh đều biết.
Nhưng cho dù là như vậy anh vẫn kiệt lực xem nhẹ, để cho mình không cần gấp gáp, từng chút từng chút chậm rãi làm cho cô hiểu được, làm cho cô thích.
Những thứ này đối với anh mà nói không là gì, dù sao cũng là anh thích trước, rơi vào trước.
Đường Lê không chán ghét anh, còn có thể thử tiếp nhận anh, như vậy anh đã rất thỏa mãn rồi.
Nhưng những mặt khác anh đều có thể không thèm để ý, để cho mình không cần nóng vội.
Chỉ có một điểm.
Đường Lê đối với mình không có cảm giác, thậm chí không có phản ứng.
Điều này làm cho Tề Diệp rất bất an.
Bởi vì nếu như cô đối với mình không có hứng thú, chỉ đơn thuần cảm thấy anh sinh ra đẹp mắt, nhìn đẹp mắt, không chán ghét lời thân cận của anh.
Tề Diệp rất khó giữ cô.
Mọi người đều có ham muốn.
Nếu như có một ngày Đường Lê mê luyến một người khác, dù cho không phải mặt mà là thân thể.
Anh đều không có phần thắng, cũng khó có thể chịu đựng được.
Tề Diệp đối với Đường Lê có sự khát vọng rất mãnh liệt, loại mãnh liệt này cho dù là ban đêm đều đau đến mức anh khó nhịn.
Thế nhưng điều này không có nghĩa là anh không thể áp chế, chí ít ở thời điểm Đường Lê không có ở đây, anh cũng sẽ không thất thố chật vật như vậy. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Trong khoảng thời gian này sở dĩ anh không lúc nào không khắc chế, chỉ cần có cơ hội sẽ trêu chọc thân cận cô.
Không chỉ vì khát vọng về thể chất và tinh thần, mà còn vì sợ hãi bất an, muốn xác nhận.
Dù cho Đường Lê thở dốc trong nháy mắt, mặt đỏ lên một phần, những phản ứng thân thể này đều sẽ làm cho anh an tâm không ít.
Tuy nhiên... cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cô chỉ biết đỏ mặt tim đập một cái, dư thừa, rồi sẽ không còn nữa.
Tề Diệp rất bối rối, có đôi khi anh đang suy nghĩ có phải chỉ có anh mới như vậy hay không.
Anh thích cô rất nhiều, thích đến ham muốn. Khi đầu óc được thảnh thơi là lại nghĩ ngợi lung tung, rối loạn ý tưởng.
Đường Lê thì vẫn cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không rỗ. Cô thuần túy còn chưa bị dính vào bất cứ thứ gì, tự nhiên sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng cách nghĩ này không thông, quay đầu lại bị anh lật đổ.
Không hiểu là một chuyện, nhưng bản năng lại là một chuyện khác.
Cơ thể con người không lừa dối.
Thích chính là thích, nếu không phải là Đường Lê thân cận với anh, chỉ làm cho anh ghê tởm buồn nôn, tuyệt đối sẽ không có chút cảm giác nào.
Đường Lê cô ấy không chán ghét chính anh, mặc dù còn xa mới đến mức thích, nhưng như vậy cũng không nên quá lãnh đạm mới phải.
Điều này làm cho Tề Diệp vừa cảm thấy mất mát vừa thất bại.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Tề Diệp càng thêm nóng rực nhìn chằm chằm vị trí cổ họng Đường Lê.
Nếu không có phản ứng phía dưới, còn phía trên thì sao?
Anh có thể thử chạm vào nó hay không, hoặc... cắn một cái.
Có lẽ vị trí Đường Lê mẫn cảm nhất là ở nơi đó, nếu hơi chút kích một chút không chừng cô sẽ có cảm giác chăng?
Tề Diệp nuốt nước miếng, cắn ống hút nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt.
Đường Lê nuốt coca trong miệng xuống, thật sự không nhịn được, cau mày nhìn qua.
"E hèm, trên mặt tôi có cái gì không? Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy? "
"Còn nữa, không phải đã nói lúc gặp mặt trong giờ học chung sao, lúc tan học này hành lang vẫn còn có người, sau này anh..."
Cô còn chưa nói hết, liền nhìn thấy thiếu niên buông ống hút ra.
Tề Diệp cầm tay cô, nhẹ nhàng dẫn cô đến vị trí góc.
Nơi này ánh sáng lờ mờ, cho dù có người từ hành lang bên kia tới, chỉ cần không phải đi vào bên trong, sẽ không có ai có thể nhìn thấy bọn họ.
"Đường Lê, chúng ta thử xem có được không?"
Bởi vì biết vị trí yết hầu của con trai rất mẫn cảm, Tề Diệp cũng rất hồi hộp, sợ mình không cẩn thận không khống chế được lực đạo.
Đầu ngón tay anh khẽ động, đè Đường Lê lên tường, sau đó thăm dò chạm vào cổ cô.
Tề Diệp còn chưa chạm vào vị trí cổ họng, chỉ là xẹt qua da thịt bên cổ cô.
Thân thể Đường Lê cứng đờ, căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.
"Tề Diệp, cmn nơi này là trường học! Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa! "
Cô hạ giọng, thế nhưng lại rất nghiến răng nghiến lợi.
Lúc trước phần lớn là Đường Lê chỉ ngoài miệng cảnh cáo, vốn tưởng rằng thiếu niên sẽ thu liễm một chút.
Nhưng mà ngược lại, nó càng ngày càng nghiêm trọng, được một tấc lại tiến một thước.
Đường Lê cắn môi, đưa tay giữ cổ tay anh phản khách làm chủ, đem hai tay của anh đặt trên mặt tường phía trên đỉnh đầu anh.
Trong lúc nhất thời chuyển đổi vị trí, đổi thành Đường Lê đem anh đè ở trên tường không cho nhúc nhích.
"Ông đây đã cảnh cáo cậu rất nhiều lần, không được làm bậy, cậu coi như gió thổi bên tai sao? Hả? "
Tề Diệp không nghĩ tới Đường Lê lại phản ứng lớn như vậy, anh ngẩn ra, lông mi run rẩy, làm lộ ra tâm tư bối rối của anh lúc này.
"Không phải Đường Lê, tôi, tôi chỉ là chỉ là... "
Anh muốn nói chỉ muốn sờ vị trí yết hầu của cô, muốn xem cô có phản ứng hay không.
Nhưng nếu nói như vậy, so với lúc bình thường hôn hôn ôm ôm còn quá mức.
Dù sao đó là đặc điểm giới tính thứ hai của người con trai, cũng không chịu nổi trêu chọc.
Là Tề Diệp quá nóng vội, anh vừa rồi còn nghĩ đến liền theo bản năng muốn động thủ, không bận tâm đến cảm nhận của Đường Lê.
"Thực sự xin lỗi, tôi không làm nữa, em đừng tức giận."
Nói đến đây Tề Diệp dừng một chút, thật cẩn thận ngước mắt thăm dò mở miệng bổ sung.
"Vậy nhưng buổi tối khi chúng ta trở về, ta, chúng ta có thể thử xem được không?"
"Xát mộc tẩu hỏa cũng không sao, tôi muốn một đáp án, muốn sự an tâm. Nếu có chuyện gì xảy ra... tôi, tôi có thể cố gắng giúp cậu giải tỏa. "
Tề Diệp đỏ hết cả mặt, toàn thân đều nóng Lên, giống như một giây sau có thể bị nướng chín.
Thiết nghĩ dù sao sớm muộn gì cũng sẽ làm, anh cắn môi, bất chấp tất cả.
"Hoặc chúng ta có thể thực sự làm điều đó một lần."
"......"
Ăn c*t rồi!!!
Tên này đang nói về cái gì vậy?
Cái gì xát kho gỗ tẩu hỏa, cái gì giải tỏa, cái gì làm một lần?
Ý thức được Tề Diệp đang giác ngộ ra cái gì, Đường Lê trở nên luống cuống, sợ hãi.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tề Diệp, cô buông tay anh ra rồi bỏ chạy.
Mặc cho người phía sau gọi cô thế nào, cô cũng không dừng lại.
Lúc này chuông lên lớp vẫn chưa reo, Đường Lê đẩy cửa đi vào lớp mạnh đến nỗi phát ra một tiếng "rầm" làm tất cả các bạn cùng lớp giật mình. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Cẩu Tầm đang ở cửa sau lớp học rót nước, vừa nghe thấy âm thanh, tay run lên, nước bị bắn vào lòng bàn tay khiến cho cậu đau đến mức hét toáng lên.
"Lê ca, sau này anh vào có thể gõ cửa được hay không, cho dù không gõ cửa cũng có thể đừng gây ra tiếng động lớn như vậy được không? Nếu lúc này là đang làm chuyện kia, không chừng đều bị anh dọa cho héo rũ. "
Cậu đã bớt đau hơn trong chốc lát, lúc này mới đem nắp chén đậy lại.
Cẩu Tầm không nói nửa câu sau còn tốt, lời này bị Đường Lê nghe được, sau đó đầu cô càng thêm hỏng.
Đường Lê vội vàng túm lấy Cẩu Tầm tới, cũng may vị trí góc cũng không có người chú ý.
Thiếu niên đột nhiên bị túm lấy suýt nữa té ngã, cũng may cuối cùng cũng giữ cân bằng vững vàng ngồi lên ghế.
"Anh, anh sao vậy? Ra ngoài mua lon coca thôi, sao đã phát điên rồi? "
Cậu không biết Đường Lê bị làm sao, thuận miệng trêu chọc một câu.
Nhưng thấy được Đường Lê đang túm tóc, bộ dáng bối rối luống cuống, cậu cũng không đùa nữa.
"...... Chuyện gì đã xảy ra vậy? "
"Lão Cẩu cứu mạng, dm. Vừa rồi đi ra ngoài tôi đụng phải Tề Diệp, anh ta, cmn hình