Chương 100 Sau khi nữ cải nam trang tôi lại phải cầm kịch bản nữ chính
Trúc Dạ Ngọc
6/12/21
========
Ban đầu cô vốn nghĩ rằng hôm nay mình có thể trốn Tề Diệp một ngày, đến buổi chiều tan học mới có thể gặp được.
Kết quả buổi chiều trong tiết thứ hai, Đường Lê đã được ủy viên văn nghệ thông báo đến hội trường bậc thang xoay tròn một chút, nói là bảo cô đến đó họp.
Cũng giống như truyền thống sân khấu kịch bắt buộc hàng năm, từ thời trung học cơ sở, hầu như năm nào cô cũng tham gia. Từ những vai phản diện đến vai chính, thậm chí cả vai quần chúng.
Dù sao cho dù không có nhân vật nào thích hợp, bọn họ cũng sẽ hao tổn tâm tư để nhét cô vào, do dù thế nào cũng phải có mặt của cô.
Cũng giống như cô cần phải dựa vào đợt tham diễn này để cộng điểm, hội học sinh của họ cũng cần cô để tăng mánh lới quảng cáo, làm một số tuyên truyền.
Bằng không những vở kịch nhắm mắt đều biết cốt truyện cũng sẽ không có người xem, chẳng có người nào để ý.
Vì vậy, khi biết kịch bản năm nay là "Beauty and the beast", Đường Lê đã tự biết, cô biết rằng vai Beast này có xác suất lớn sẽ rơi vào chính mình.
Cho nên khi được thông báo đi họp cũng cảm thấy chẳng có gì bất ngờ.
Cũng không để ý nhiều.
Ngược lại, khi biết cô được bầu vào vai này, Cẩu Tầm cười đến mức suýt nữa rơi khỏi ghế xuống đất, rất hả hê khi người gặp họa. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
"Ha ha ha ha, mẹ nó em mắc cười, cười đến mấy dặm gà trong xóm đều bị ha ha ha ha ha dọa. Bọn họ thật sự quá xuất sắc, vì để cho anh diễn xuất thật sự chiêu gì họ cũng làm được ha ha ha. "
Cậu vừa nói vừa cầm điện thoại di động tới cho cô xem, trên màn hình rõ ràng là một tấm ảnh chụp con hẻm bên trường nam học bên cạnh mà Đường Lê đang đánh nhau.
Trong ánh sáng mờ ảo, mậu khí trên người cô vừa nặng vừa dọa người. Khí chất của "dã thú" không thể thích hợp hơn.
Mấu chốt là chụp ảnh này còn chưa tính, người có tâm vì tăng thêm cơ hội cô được chọn mà còn động tay động chân vào mắt.
Ánh mắt Đường Lê vốn không giống với những người khác, là loại màu trà trong suốt.
Trong hoàn cảnh tối tăm bị ngược sáng, người nọ sợ người khác không thể không thấy được tính hung hăng và hoang dã trong bức ảnh này của cô, bèn photoshop ở trong mắt cô vài điểm sáng.
- sống động như một tia laser phóng ra từ trong mắt.
Đây cũng là lý do vì sao mà khi Cẩu Tầm nhìn chằm chằm tấm ảnh này lại cười lâu như vậy.
"Ha ha ha ha, em không được, em thật sự bị đám nhãi này làm cho cười chết. Anh tin không, đây nếu không phải là trường nam bên kia thì cũng chính là người của trường thể thao bên này làm, bọn họ đánh không thắng anh nên đành phải bắt được cơ hội này trả thù, thừa dịp chọn vai mà vào gửi lên. "
"Cmn, nếu là bọn họ up lên thì thế nào? Không có lửa thì làm sao có khói. Cho dù là bọn họ có up lên đây thì bỏ phiếu được cũng chỉ có thể là người của trường. Mà ngày thường tôi che chở cho đám tôn tử Nhất Trung như vậy, vào thời điểm mấu chốt xem náo nhiệt đều không ngại chuyện lớn, từng người một hận không thể đẩy ông đây vào trong hố lửa, dm!"
Đường Lê đang buồn bực muốn chết, người đối diện còn chưa tính, kết quả hàng năm lừa gạt cô đều là người nhà, cmn đặt phải ai cũng tức giận.
Thiếu niên thấy Đường Lê thật sự có chút phiền muộn, cậu liền thu liễm, cũng không cười, tắt màn hình di động mà trấn an cô vài câu.
"Không có việc gì không có việc gì, tốt xấu gì cũng là nhân vật chính. Không chừng được cộng điểm nhiều hơn. Hơn nữa anh thử ngẫm lại, anh là quái vật, dựa theo mắt chó của bọn họ thì sẽ chọn ra một hot girl vào vai người đẹp. Chậc chậc, nghĩ như vậy anh vẫn rất may mắn. "
May mắn cái rắm mà may mắn!
Dù có xinh đẹp đến đâu cũng là nữ, làm gì được người ta?
Đường Lê cũng chỉ ở trong lòng chửi bới vài câu.
Ngước thấy người của ủy viên văn nghệ đã gọi cô đi qua họp, lúc này cô mới uống một ngụm nước, chậm rãi đứng dậy đi về phía hội trường bậc thang.
Hội trường bậc thang cách lớp ba không xa, đi thẳng đến vị trí cầu thang tầng hai là đến.
Đường Lê đi qua cũng chỉ có hai ba phút, căn bản không tốn thời gian gì.
Giáo viên phụ trách chương trình sân khấu là giáo viên tiếng anh lớp 5 bên cạnh, họ Lâm, tên đầy đủ là Lâm Thư Nhã, là một giáo viên trẻ mới tốt nghiệp chưa được mấy năm.
Cô năm nay hai mươi sáu tuổi, diện mạo thanh lệ, tính cách cũng ôn nhu. Mái tóc đen dài thẳng, làn da cũng trắng, cười lên có một má lúm đồng tiền nhỏ, rất đáng yêu. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Không chỉ các chàng trai thích cô ấy, các cô gái cũng có thái độ rất tốt.
Trong khối 11, Lâm Thư Nhã dạy qua lớp 3 một thời gian, sau đó mới được điều đến lớp 5 dạy học.
Cho nên dường sợ không thường thấy mặt, khi Đường Lê đẩy cửa vào người đầu tiên cô thấy chính là cô Lâm.
Lâm Thư Nhã thấy Đường Lê thì rất vui vẻ, cong mặt cười cười, hai ba bước đi tới.
"Đã lâu không gặp, hình như lại cao lên."
Khác với các giáo viên khác đều thấy Đường Lê là một cái gai, kém cỏi, Lâm Thư Nhã rất thích thiếu niên này.
Năm nay, cô vừa mới được điều đến nhất trung Nam Thành không bao lâu, không quen biết ai, kinh nghiệm giảng dạy cũng không phong phú lắm.
Hơn nữa học sinh cá biệt của lớp ba lại nhiều, mỗi một lần cô vào lớp đều rất câu nệ, sợ xảy ra sai sót gì.
Các chàng trai trong lớp thấy cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng nên không sợ cô ấy. Lên lớp nói chuyện riêng, ăn uống, đôi khi thậm chí quang minh chính đại trốn học.
Cô nhắc nhở vài lần nhưng không có kết quả, đành phải tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 3.
Giáo viên chủ nhiệm dạy bọn họ một trận, hiệu quả là có. Nhưng bọn họ sinh ra oán khí, cảm thấy là sau lưng cô cáo trạng bọn họ nên mới bị viết kiểm điểm mời phụ huynh.
Trong lòng lại càng không phục cô.
Bên ngoài họ vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn, sợ bị bắt được nhược điểm gì đó. Nhưng mà hành động ngầm thì cũng không ít.
Ví dụ như lúc cô lên lớp cố ý giấu phấn, ví dụ như bắt mấy con sâu bỏ lên trên bàn giáo viên, lại ví dụ như thêm chút gì đó vào ly của cô.
Bọn họ vừa ấu trĩ vừa thù dai, dù sao đây cũng không phải lần đầu họ làm mấy chuyện này.
Lúc đầu vẫn ổn, cô vẫn trấn định được. Thế nhưng càng về sau càng quá đáng, nhiều lần cô bị bắt nạt đến sắp khóc, nhưng vẫn cắn răng kiên trì dạy cho đến hết tiết rồi mới rời đi.
Khi ấy phần lớn thời gian Đường Lê đều không tới lớp, cô luôn ra ngoài cùng hội bạn chơi bóng chơi game, nên cũng không biết bọn họ làm ra những chuyện tổn hại này, thậm chí ngay cả việc đổi giáo viên tiếng anh cũng không biết.
Vào một ngày nghỉ trưa nọ, khi cô vừa chơi bóng xong trở về tòa nhà giảng dạy chuẩn bị mua lon coca để uống, kết quả loáng thoáng từ đầu cầu thang nghe được tiếng khóc rưng rức.
Đường Lê vốn không muốn quan tâm, cảm thấy mỗi người đều có chỗ khó khăn riêng, muốn phát tiết trốn ở một góc khóc một tiếng là chuyện bình thường.
Nhưng tiếng khóc kia càng lúc càng lớn, dường như đã chịu ủy khuất lớn như thế nào đó, nghe được cô cũng không dễ chịu gì.
Cô do dự một lúc, cuối cùng đi qua cầu thang.
Những tưởng là nữ sinh nào đang khóc, không ngờ lại là một giáo viên nữ.
Dường như là giáo viên trong khối 11 của bọn họ.
Đường Lê đối với Lâm Thư Nhã ấn tượng không sâu, mỗi một lần cô trở về phòng học thì cô Lâm lại rời đi, cô cũng chỉ qua loa liếc qua cô Lâm một hai lần mà thôi.
Nhìn người phụ nữ khóc lóc trong lớp trang điểm, mắt đỏ ửng, cô dừng một chút, đứng trên cầu thang không biết nên mở miệng như thế nào.
Đường Lê không nói gì, ngược lại Lâm Thư Nhã phát hiện hình bóng thiếu niên trước một bước.
Cô ngạc nhiên nhìn lại, sau đó ý thức được cái gì đó vội vàng đưa tay lau nước mắt.
Nói một câu xin lỗi, cuống quít muốn rời đi.
Thế nhưng nếu muốn rời đi thì phải đi qua người Đường Lê, Lâm Thư Nhã vừa xấu hổ vừa ủy khuất, vành mắt lại có chút dấu hiệu phiếm hồng.
Lâm Thư Nhã vừa xấu hổ vừa ủy khuất, vành mắt lại có chút dấu hiệu phiếm hồng.
Cô nhận ra Đường Lê, nếu nói mấy người bắt nạt cô là đầu gai, thì Đường Lê chính là cái đầu gai lớn nhất.
Đánh nhau trốn học, mọi thứ đều làm, nếu so với mấy người kia còn tệ hơn.
Trước khi Lâm Thư Nhã đi lớp ba đã biết một chút về công lao to lớn của trường bá này.
Trước kia còn chưa tính, hiện giờ còn nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của cô như vậy, Lâm Thư Nhã cảm thấy làm người giáo viên như cô thật mất mặt.
Càng nghĩ càng khổ sở càng xấu hổ.
Cô cắn môi cố nén ý niệm rơi nước mắt trong đầu, cúi đầu muốn đi qua người Đường Lê.
"...... Cô Lâm. "
Lâm Thư Nhã vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe được thanh âm trong trẻo của thiếu niên phía sau.
Cô theo bản năng dừng bước, cho rằng Đường Lê muốn chê cười cô, giống như hai nam sinh trong lớp trước đó thấy cô sắp khóc vẫn còn cười đùa.
Khi Lâm Thư Nhã nghĩ nếu Đường Lê dám chê cười mình, cô cũng sẽ bất chấp tất cả giận dỗi trở về.
Thật là kiếp trước làm đồ tể, đời này làm nghề dạy học!
Dù sao nhân sinh cũng khó khăn, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên làm người, cô đã làm gì mà nhất định phải chịu loại ủy khuất này.
Một lúc lâu sau, khi Lâm Thư Nhã chuẩn bị tâm lý cho trận chiến, Đường Lê mới cân nhắc mở miệng.
"Cái kia, cô có muốn đi vệ sinh rửa mặt trước hay không? Lớp trang điểm bị nước mắt..... "
"......"
Loại lời nói này so với lời nói nhục mạ còn trào phúng gấp mười lần khiến Lâm Thư Nhã trực tiếp tức giận mà khóc, cũng mặc kệ người phía sau có phản ứng gì, òa một tiếng che mặt chạy vào trong nhà vệ sinh bên cạnh.
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Thư Nhã điều chỉnh trạng thái, lấy dũng khí thật lớn vào lớp ba, cô hoàn toàn coi tiết học này là bài học cuối cùng trong sự nghiệp giảng dạy của cô.
Bộ dáng thấy chết không sờn.
Cô đã chuẩn bị tốt, nghĩ nếu lại bị bắt nạt tiếp cô cũng mặc kệ, cô nhất định phải đi lên cứng rắn với bọn họ.
Bất kể kết quả như thế nào, uất ức này ai thích chịu thì chịu.
Lâm Thư Nhã tính toán như vậy, nhưng lúc vào lớp, hai cái gai vẫn luôn khi dễ cô không biết làm sao mặt mũi bầm dập hết. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Thấy cô tiến vào, không tình nguyện mà đi tới.
Họ ấp úng xin lỗi, sau đó đưa bản kiểm điểm trước mặt cô.
Lâm Thư Nhã có chút hoảng hốt tiếp nhận, sau đó chỉ trích tượng trưng vài câu.
Lúc lơ đãng