Chương 101 Chỉ có em và tôi
Trúc Dạ Ngọc
13/12/21========
Nếu như có cỗ máy thời gian, Đường Lê hận không thể lập tức xuyên trở lại lúc Tề Diệp mới vào cửa rồi cho anh một quyền đánh bay anh ra ngoài.
Như vậy anh cũng sẽ không có cơ hội nói ra mấy loại từ hổ lang này, như vậy Lâm Thư Nhã cũng sẽ không đồng ý.
Thật là một người dám nói, một người dám làm!
Một chút cũng không bận tâm đến cảm thụ của thân chủ là cô đây.
Đường Lê hung hăng trừng mắt với Tề Diệp một cái.
Thiếu niên mặc cho cô bịt miệng mình, lông mi của anh run rẩy, ánh mắt mềm mại ướŧ áŧ nhìn chăm chú vào cô.
- ngoan ngoãn giống như là cô đang làm chuyện tày đình nào đó.
"...... Nhìn cậu đã làm chuyện tốt gì này."
Mọi chuyện đã đến nước này, Đường Lê cũng không còn cách nào khác. Một mặt cũng không dễ tìm người diễn vai nữ chính, mà Tề Diệp một mặt thì có thể diễn nhưng chiều cao lại không thích hợp.
Mặt khác, Lâm Thư Nhã cũng cảm thấy phương án này cũng khả thi, vậy nên cô không có lý do gì mà không gật đầu đồng ý.
Thành thật mà nói vai nữ chính và nam chính đối với cô đều không có gì khác biệt. Cô cũng không phải là con trai, việc mặc váy cũng không quá khó tiếp nhận.
Việc mặc váy không khó, cái chính là cô có khó chịu khi phải mặc nó trước mặt nhiều người như vậy. Đến lúc đó ảnh chụp truyền điên cuồng, không những trong trường, trường thể thao bên cạnh, hay thậm chí trường nữ sinh mà nhìn thấy sẽ cười chết cô.
Đặc biệt là khi họ gặp mặt trực tiếp với cô.
"Đường Lê, nếu em thật sự không muốn, để cô tìm tiếp, không cần quá miễn cưỡng..."
Nỗi xúc động hưng phấn lúc trước đã qua đi, Lâm Thư Nhã vẫn nên lấy cảm nhận của Đường Lê mà làm chủ.
Dù sao cũng có mấy nam sinh nào nguyện ý đổi ngược vai, nếu Đường Lê không đồng ý thì cũng đành phải bỏ qua.
"Không có việc gì, em có thể diễn được."
Đường Lê giơ tay lên túm tóc rầu rĩ trả lời như vậy, trong lòng cũng không bài xích nhiều.
Mất mặt là một chuyện, trong lòng cô cũng có chút mong chờ lần diễn này.
Cô muốn thử nó.
Dù sao trong nhiều năm qua cô cũng được nuôi dạy như một thằng con trai, trong tủ quần áo của cô không có chiếc váy nào.
Nói không muốn mặc là giả, dù sao phục trang của sân khấu kịch cũng lộng lẫy đến như vậy...
Không chỉ có Lâm Thư Nhã, Tề Diệp ở một bên cũng không nghĩ tới Đường Lê lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Lúc đầu anh đề xuất như vậy vì sợ Đường Lê phản đối, không cho anh cùng cô hợp tác, vì thế muốn kích cô một chút.
Tề Diệp nghĩ nam sinh bình thường cũng sẽ không có ai nguyện ý diễn nữ chính, nếu cô không muốn, anh lại đặt bậc thang đi xuống nói anh sẽ diễn nó.
Như vậy cô cũng sẽ bởi vì lo lắng vai nữ chính cuối cùng lại rơi vào đầu cô, cho nên thuận thế đồng ý cho anh tham gia diễn xuất.
Chỉ là kết quả cuối cùng cũng đã đạt được, vậy nhưng ngoài ý định ban đầu là cô sẽ diễn vai nữ chính.
Trong lòng anh động một chút, kinh ngạc có, cao hứng cũng có. Thế nhưng phần lớn là hoảng loạn luống cuống.
Đường Lê khác thường như vậy, Tề Diệp có chút sợ cô tức giận, càng không muốn cô phản ứng với mình.
Sau khi Đường Lê buông tay ra, Tề Diệp mím môi mỏng, hạ thấp thanh âm lại gần nói.
"...... Tôi đùa thôi, tôi chỉ sợ em lại trốn tránh tôi. Em không cần phải miễn cưỡng, tôi, tôi có thể, tôi không ngại đóng vai nữ chính."
Ở nơi Lâm Thư Nhã không nhìn thấy, Tề Diệp khẩn trương đưa tay từ phía sau nhẹ nhàng câu ngón tay Đường Lê.
"Đừng giận, được không?"
Đường Lê đâu phải là người bởi vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận người khác, cô ngước mắt nhìn bộ dáng thật cẩn thận của thiếu niên ở một bên, chút buồn bực kia trong lòng cũng tan thành mây khói.
"Không có, tôi không miễn cưỡng."
"Tôi vừa rồi suy nghĩ một chút, năm ngoái tôi diễn ma vương, năm nay tiếp tục diễn loại vai này không có tính thách thức. Người đẹp thì người đẹp, lại còn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Bởi vì Đường Lê cũng không phản đối, vấn đề phân vai này rất nhanh liền quyết định.
Lâm Thư Nhã xem như được toại nguyện nên rất vui vẻ, cũng không chú ý cái gì khác, vội vàng đi qua lấy kịch bản một lần nữa đánh dấu lời thoại cho Đường Lê. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Nhưng Tề Diệp lại càng thêm bất an.
Nhất là nhìn thấy Đường Lê thật sự hưng phấn mà đẩy má mình bằng đầu lưỡi, đừng nói miễn cưỡng, không hiểu sao anh lại cảm thấy cô còn nóng lòng muốn thử.
Một bộ dáng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Mình phải làm gì đây?
Đường Lê hình như điên rồi.
Anh cứ lo lắng như vậy mãi cho đến khi hoảng hốt cầm kịch bản trở lại lớp học một hồi lâu, anh vẫn chưa phản ứng kịp.
Trần Điềm Điềm bên này cũng vừa từ văn phòng trở về, vừa vào đã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, sau đó vội vàng chạy tới.
"Thế nào rồi? cô Lâm có đồng ý không? Nếu như cô không đồng ý, lát nữa tôi lại đi nói cho cô biết, ngoại hình của cậu tốt như vậy, toàn bộ nhất trung ngoại trừ cậu ra làm gì có ai có thể, cô khẳng định cũng..."
Thiếu nữ vừa nói một nửa, lúc ngồi xuống lúc này mới phát hiện ánh mắt Tề Diệp rã rời, căn bản nghe không vào.
Cô ngẩn ra, giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh.
Tề Diệp chậm lại trong chốc lát, mí mắt giật giật, lúc này mới chú ý tới Trần Điềm Điềm ở bên cạnh.
"Có chuyện gì với cậu vậy? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, có tâm sự gì không? "
"...... Không, không."
"Không có là tốt rồi, vừa rồi tôi hỏi cậu, cô Lâm rốt cuộc có đồng ý hay không, nếu cô ấy không đồng ý thì tôi liền trực tiếp đến văn phòng một chuyến, thừa dịp hiện tại còn chưa lên lớp, còn có thời gian."
Trần Điềm Điềm vừa nói vừa đưa tư liệu nhận được cho tổ trưởng ở một bên bảo anh giúp đỡ phân phát một chút, tầm mắt dừng ở trên người Tề Diệp, chờ anh trả lời.
Thiếu niên há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu là tốt nhất.
Một lúc lâu, cho đến khi Trần Điềm Điềm sắp không đợi được mà mở miệng thúc giục, cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, lúc này mới trầm giọng nói.
"Cô Lâm không phản đối, nhưng mà, cũng không cho tôi đóng vai nữ chính. "
"Lúc ấy tôi sợ Đường Lê không muốn hợp tác với tôi, liền thuận thế kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ấy một chút, nói với cô Lâm nếu cô ấy cảm thấy tôi không thích hợp có thể thử để Đường Lê diễn nữ chính, tôi diễn vai quái vật."
Ngón tay Tề Diệp khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay đánh dấu lời thoại thật lâu, miễn cưỡng tìm lại được chút ý thức thanh minh.
"...... Kết quả là, cậu ấy nói rằng nó rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, và sau đó đồng ý."
Thiếu nữ kinh ngạc đến mức cằm