Chương 50 Cay
Edit Trúc Dạ Ngọc
00:29 11/7/21
==================
Đường Lê quay đầu nhìn Tề Diệp, ánh nhìn không ôn hòa cũng không lạnh lẽo.
Thiếu niên cũng không nhìn ra được cảm xúc của cô, là muốn cậu đi theo hay muốn cậy rời đi?
Cậu không bước lên phía trước 1 bước nào nữa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô. Nếu đối phương tỏ thái độ bài xích hoặc phiền chán, không cần cô nói nửa lời cậu cũng tự giác rời đi.
Nhưng Đường Lê dù có tức giận đến mức nào cũng không thể bỏ mặc cậu tại đây, chưa nói đến cậu không quen ai ở đây, huống chi hôm nay là cô mang cậu đến.
Không thể nào đi trước mà không đợi cậu? Như này không phải có ý đuổi người sao?
Nghĩ đến đây Đường Lê thở dài, trên mặt không có chút cảm xúc nào cả, nhìn qua khá lãnh đạm.
"Được rồi, mọi người sắp rời khỏi đây nên chờ cậu 1 lúc. Đừng đứng đực người ra đó nữa, chạy nhanh lại đây mau lên."
Chỉ tính đến việc ngữ điệu của cô không có nhiều sự ôn hòa, chứng tỏ cô không phản ứng tốt với cậu.
Đôi mắt Tề Diệp lóe lóe, chỉ thấy chua xót trước hành động chủ động mở miệng trong nháy mắt kia.
Không nói lời nào, cậu rũ mặt mà yên lặng đi lên phía trước.
Cái gì cũng ổn.
Cô không cần cậu thì cậu vẫn cảm thấy ổn.
Cậu cứ trầm mặc mà đi đến đứng ở thiếu niên bên cạnh, không có quá mức thân cận sẽ khiến cô thấy phản cảm. Nhưng cậu cũng không cam lòng mà đứng quá xa nên vẫn duy trì cách cô 2 bước chân, ở vị trí có thể hơi liếc mắt có thể thấy rõ thái độ của cô.
Sở Bắc Thần bên này cũng không rõ giữa 2 người họ vừa xảy ra cái gì, lại càng không biết bọn họ vì cậu mà xảy ra mâu thuẫn náo loạn.
Cậu ta nhìn thoáng qua mặt mày uể oải của Tề Diệp, lại đem tầm mắt dừng ở sắc mặt đồng dạng mà không thể nào đẹp hơn của Đường Lê.
"Hai người đã cãi nhau?"
Sở Bắc Thần đã cố hạ thấp âm lượng ghé sát để hỏi, nhưng khoảng cách này không chỉ có Đường Lê mà Tề Diệp cũng có thể nghe rõ mồn một.
Thiếu niên không dấu vết mà hướng nhìn về phía Đường Lê.
Cô không dường như cảm thấy được tầm mắt của cậu, nghe xong câu hỏi của Sở Bắc Thần nhưng không có phủ nhận, chỉ là cho đối phương 1 khuỷu tay.
"Cmn, bớt xen vào việc của người khác dùm cái."
Tuy nhiên động tác bạo lực này rơi vào tầm mắt của Tề Diệp lại trở nên thân mật. Cậu không muốn nghe 2 người họ nói chuyện nữa, lặng lẽ đem bước chân cách xa 2 người họ xa chút.
Động tác này đã bị Cẩu Tầm nhìn thấy.
Cậu ta chỉ mới đi thu dọn đồ đạc, vừa đi đến đây thì thấy được màn này.
Cẩu Tầm là nhân tinh, chưa cần hỏi mà mới nhìn 1 cái đã biết giữa Tề diệp và Đường Lê có vấn đề với nhau.
Hơn nữa Sơt Bắc Thần cũng ở đây, người ta tự nhiên trở thành bình dấm chua lúc nào không biết ấy.
"Sao vậy, nói với tôi có phải hay không vì vụ mâu thuẫn ầm ĩ của Sở Bắc thần cùng với Lê ca ?"
Mấy ngày trước, Cẩu Tầm với Trương Tiểu Hổ giống nhau không thích Tề Diệp cho lắm, cảm thấy cậu ấy thanh cao lại lạnh nhạt, giống y bệnh chung của bọn học sinh giỏi, đều khinh thường những người như bọn họ.
Nhưng sau 1 khoảng thời gian ở chung với nhau, cậu phát hiện Tề Diệp không phải người như vậy.
Cậu ấy không thanh cao, mà không thích tiếp xúc với người lạ, tính cách tương đối quái gở.
Nhưng đến như vậy ở chung một đoạn thời gian sau hắn phát hiện cũng không phải như vậy hồi sự. Nếu họ nói chuyện tử tế với cậu, ngữ khí tốt 1 chút, cậu ấy cũng sẽ tận tâm hỗ trợ.
Lạnh nhạt thì càng không.
Thay vì nói lạnh nhạt, cậu ấy như cố ý đem cảm xúc của mình giấu đi, không mảy may muốn biểu lộ.
Cẩu Tầm thấy khi Tề Diệp nhìn quá chăm chú vào Đường Lê, mặt mày trở nên nhu hòa, khi cười rộ lên rất thu hút
Cẩu Tầm đã mơ hồ đoán ra được chút nguyên nhân.
Rốt cuộc với ngoại hình như Tề Diệp, có thể lạnh nhạt chút thì nên lạnh nhạt cho thỏa đáng bởi vì khi cậu cười lên như muốn câu lấy mạng, dẫn người mơ màng.
Nói tóm lại, Cẩu Tầm cũng không chán ghét Tề Diệp.
Nguyên nhân là như thế, cậu chỉ lắm miệng hỏi như vậy thôi.
Tề Diệp nhấp môi mỏng, lúc này cậu cố tình duy trì khoảng cách với bọn Đường Lê, có nói gì hẳn là đối phương cũng không nghe thấy.
Nếu là người khác hỏi tới thì cậu sẽ không nhiều lời một chữ, rốt cuộc cũng không liên quan.
Nhưng người đó lại là bạn của Đường Lê, lời cậu nói khả năng Đường Lê không có tin tưởng, Nhưng Cẩu Tầm thì khác.
Cậu ấy và Đường Lê đã quen biết nhau nhiều năm, độ tín nhiệm so với người ngoài như cậu đương nhiên người này lớn hơn rất nhiều.
Tề Diệp đè nỗi lòng mình xuống.
Cậu lúc này mới nhỏ giọng mở miệng nói.
"...Tôi nói làm cậu ấy không cao hứng. Tôi nói hy vọng cậu ấy không quá thân cận với Sở Bắc Thần."
"Cậu ấy liền không vui."
Thiếu niên nghe xong lời này liền sửng sốt, vừa rồi khi xem thi đấu cậu ấy cũng nhìn ra đối phương có tính chiếm hữu rất mạnh.
Nhưng muốn là 1 chuyện, hành động được là 1 chuyện khác. Lúc này cách trước không bao lâu, đối phương như thế xông thẳng lên đặt đứt Đường Lê với Sở Bắc Thần.
Chưa suy nghĩ kỹ đã hành động lỗ mãng rồi.
Chắc là Cầu Tầm quá mức kinh ngạc, Tề Diệp liền cho rằng đối phương nghĩ mình vô cớ đi gây rối, không thể hiểu được
Cậu hơi nhíu nhíu mày, đem sự tình vừa rồi của mình nới qua đại khái 1 chút.
"Tôi không phải chỉ vì không thích Sở Bắc Thần mà nói ra những lời như vậy, nhưng cậu ta...Cậu ta có ý với Đường Lê. Còn có, cậu ta, cậu ta còn có bạn gái, như thế này không phải bắt cá 2 tay sao?"
"Cậu nói xem tôi đem Đường Lê cách xa cậu ta 1 chút cũng coi như hợp tình hợp lí đi?"
"???Chờ 1 chút, cậu vừa nói ai với ai có ý tứ? Ai có bạn gái?"
Cả người Cẩu Tầm đều quá mức kinh hãi rồi, nhưng thấy biểu tình của Tề Diệp rất nghiêm túc, không giống như bộ dáng nói đùa, cậu liền nhìn thẳng về phía trước.
Không xem không biết, nhưng vừa thấy lại hoảng sợ.
Hôm nay Sở Bắc Thần trông giống như phải chuẩn bị thật kỹ 1 phen, chưa tính đến phong cách ăn mặc giống như cái bình khổng tước. Mấu chốt là ánh mắt nhìn Đường Lê kia, ôn hòa làm người khác sởn tóc gáy.
Cmn thiết hán nhu tình cái khỉ gì chứ , toàn thân cậu đều không dễ chịu
Lúc trước bọn họ chỉ đơn thuần chơi bóng với nhau. cho nên Cẩu Tầm cũng không chú ý cái gì.
Nhưng lúc này nghe được Tề Diệp nói như vậy, cậu cảm thấy bọn họ cái cái gì đó.
"Việc này cậu làm sao mà biết được? Ngươi đừng nói bậy đi. nếu là Sở Bắc Thần có ý với Lê ca thật, sao có thể sẽ cùng cậu ta đánh lộn tận hai năm. Này không phải run m thì là cái gì?"
"...... Chính cậu ấy thừa nhận."
Tề Diệp nhỏ giọng kể lại sự việc của Sở Bắc Thần, vì sợ Cẩu Tầm cảm thấy mình nói vô căn cứ, nên cậu trầm mặt kể lại cả vụ sang trường thể thao mua kẹo hôm nọ luôn.
"Lúc ấy cậu ta cho rằng, cho rằng tôi và Đường Lê có loại quan hệ như vậy, thẹn quá hóa giận đi lên động thủ trước."
Nói đến đây, bên tai thiếu niên có chút hồng, nhưng nghĩ đến đối phương đã có bạn gái nên biểu tình lại lạnh xuống.
"Cậu ta có đối tượng rồi còn muốn trêu chọc Đường Lê, như vậy không phải hỗn trướng thì là gì?"
Lượng tin tức trong những lời này thật quá lớn, Cẩu Tầm một chốc cũng không dám kết luận
Cậu nhìn Đường Lê cùng Sở Bắc Thần trò chuyện vui vẻ phía trước, thấy cô cũng không chú ý đến bọn họ, lúc này mới gãi gãi tóc nói.
"Như vậy đi, trước khi sự việc được làm rõ chúng ta không nên nóng nảy, tôi sẽ tìm người dò la về bạn gái của Sở Bắc Thần trước, nhưng việc cậu ta thích hay không thích Lê ca tôi cũng không tiện can thiệp.''
"Tề Diệp, tôi biết cậu để ý Lê ca, đây là việc riêng của 2 người. Nhưng nếu Sở Bắc Thần cũng thích Lê ca thì có gì cũng là Lê ca quyết định."
Cẩu Tầm không muốn nói quá nặng, nhưng nếu để công bằng, cậu nghĩ vẫn nên nói cho thỏa đáng.
"Cậu là bạn của Lê ca, lại không phải người ngoài. Đừng có lấy suy nghĩ của cậu nhét vào đầu người khác. Đương nhiên tôi cũng không nói cậu không đúng, cậu cũng là vì Lê ca mà suy nghĩ. Nếu nói không mà nên chuyện thì không thành vấn đề, nhưng đây là yêu cầu như thế nào làm lại là một chuyện khác."
"Lê ca ăn mềm không ăn cứng, tính tình thì phản nghịch. Tôi biết cậu không có ác ý, nhưng nếu làm không đúng sẽ càng đẩy ca ấy xa hơn."
Tề Diệp đôi mắt lóe lóe, trong khoảng thời gian ngắn không mở miệng nói cái gì.
Cậu đem những lời nói của Cẩu Tầm lọt vào tai, cậu cũng cảm thấy chính mình thực không thể hiểu được. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu để bụng, tính chiếm hữu sẽ đặc biệt mạnh,
Cậu cùng với những đứa nhỏ khác không giống nhau, bọn họ muốn cái gì đều có được cái đó. Cậu thì không được như vậy, những thứ cậu có thể có, có thể coi trọng thực sự rất ít
Nguyên nhân chính là vì thiếu, nên cậu mới có tính chiếm hữu cho riêng mình, không muốn chia sẻ cho bất kỳ ai khác.
Kể cả người thân cận nhất
Những lời nói đạo lý của