Chương 51 Khó chịu
Edit: Trúc Dạ Ngọc
11:51 11/7/21
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
====================
Sở Bắc Thần thấy 2 người này giống như không còn vấn đề gì với nhau nữa, cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cần Tề Diệp không có cái ý tứ kia với Đường Lê, cậu cũng không thèm quan tâm đối phương có thích chính mình hay không. Dù sao từ trước đến nay cậu cũng quen nhìn người bên cạnh cô, nhiều hơn 1 Tề Diệp cũng không vấn đề gì cả.
Thiếu niên tâm tư đơn thuần, cũng không có để ý nhiều.
Vụ của mấy ngày trước vừa thấy mặt liền động thủ là hiểu lầm, chẳng cần Tề Diệp khiêu khích cậu cũng coi như xúc động trước đi.
Nghĩ như vậy Sở Bắc Thần ánh mắt theo bản năng liếc thiếu niên bên này 1 cái. Thấy cậu ta ăn cay đến sưng đỏ hết môi, tâm tình cậu càng vi diệu
Trách không được ngày trước va chạm 1 chút liền đổ máu, như vậy nếu cậu dùng hết sức thì không phải sẽ đem cậu ta trực tiếp vào viện nằm sao?
Tề Diệp nhờ Đường Lê rót cho mình 1 chén canh, dư quang nhìn thấy Sở Bắc Thần đang nhìn mình. Thấy cậu ta hơi nhíu nhíu mày, chẳng sợ trong lòng không mừng cũng không có biểu lộ đến quá rõ ràng.
Đường Lê dừng 1 chút, ăn đến lúc này mới nhớ đến viếc của 2 người này. Cô cũng không rõ ràng lắm vì cái gì mà Tề Diệp chán ghét Sở Bắc Thần như vậy. Nhưng sai thì vẫn là si, rõ ràng biết cậu ta cọc tính mà còn cố tình chọc giận.
Thế này không phải có tật xấu sao?
Bởi vì là cuối tuần, ngày mai lại không dùng tới khóa.
Ăn cơm xong bọn họ muốn đi KTV chơi 1 chút, đến 10h tối mới về. Nghĩ đến đây, Đường Lê nhìn thiếu niên 1 bên
Bờ môi của cậu vì cay vẫn còn 1 chút hồng, cầm cái muỗng nhẹ nhàng thổi hơi nóng, không chút hoang mang uống canh gà.
"Ăn được sao?"
Tề Diệp dừng động tác trên tay lại, ngước mắt nhìn qua, biểu tình ngạc nhiên. Đường Lê chịu không nổi ánh mắt này của cậu, vừa mềm vừa dục, mấu chốt là khóe mắt còn vương chút nước, làng tâm cô càng thêm ngứa.
Đặc biệt giống người vừa bị khi dễ.
"Ờ, chúng ta tốc nữa muốn đi hát, nhưng chỗ đó vừa ồn vừa tẻ nhạt. Cậu nếu không thích thì có thể bắt xe về trước."
Tề Diệp tính tình quái gở, không biết cách đùa. Hơn nữa nơi này cậu ta không biết ai, nếu đi theo có thể không được tự nhiên.
Đường Lê cứ tưởng như vậy, lại sợ cậu ngại mở lời trước, cho nên lúc này cô trực tiếp mở miệng. Cô còn cho rằng cậu sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý, nhưng ngược lại, cậu không có lập tức đáp lại.
Thiếu niên lấy tay nhéo cái muỗng, biểu tình ảm đạm.
"....Cậu có phải hay không cảm thấy tôi phiền phức, không muốn tôi đi theo?"
Đường Lê không nghĩ tới Tề Diệp sẽ nói như vậy.
Cô cho rằng vừa rồi bọn họ gắp thức ăn cho nhau, trên cơ bản xem như giảng hòa.
"Không phải, tôi không cảm thấy cậu phiền, chỉ là chỗ kia không hợp với cậu, tôi sợ cậu không có quen."
Thiếu niên nhìn chăm chú vào biểu tình của đối phương, đến khi thấy cô không có biểu hiện gì là phiền chán, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi đúng là không quen."
"Nhưng là không quen một mình trở về."
Lời nói này hơi mịt mờ, nhưng Đường Lê lại không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được ý tứ của đối phương.
Cậu tưởng rằng ở lại, chờ đến lúc kết thúc cùng cô trở về nhà.
Lúc trước Đường Lê còn không có phát hiện đối phương lại là 1 tên dính người như vậy. Hoặc có khả năng cậu ấy coi mình là bạn thân, cho nên ít hoặc nhiều có tâm lý lo được lo mất.
"...Quyết như vậy đi, đến lúc đó cậu thật sự không chịu nổi nữa nói với tôi, tôi đưa cậu về."
Đường Lê vừa nói lại liếc về phía người đang lựa xương cá cho mình là Sở Bắc Thần.
Thấy cậu ta vì lo cho mình mà gắp lại đây, mí mắt nhảy dựng, trước 1 bước liền dùng đũa ấn trở về.
"Được rồi, đừng chỉ lo tôi, cậu ăn đi."
Theo "lễ thượng vãng lai", cô thuận tay gắp lại cho Sở Bắc Thần 1 đũa đồ ăn qua đi.
Thiếu niên vui tươi hớn hở lại làm một chén cơm.
Chờ đến lúc cơm no rượu say, bọn Đường Lê trực tiếp bắt xe sang KTV được đặt chỗ trước bên kia.
Tề Diệp là lần đầu tiên tới nơi này ăn chơi, trời lúc này đã tối, đèn nê ông bên cửa càng thêm chói mắt.
Cậu không tự giác mà nắm chặt góc áo của Đường Lê. ánh đèn rã rời làm cậu không thích ứng kịp.
"Đừng sợ, đây lại không phải chỗ đánh bạc trái phép. Bên trong chỉ có ca hát, đánh bài linh tinh, chơi 1 lúc là đi. Cậu lúc đó ngồi bên cạnh tôi nhìn theo là được."
Tề Diệp hơi hơi gật đầu, Sở Bắc Thần 1 bên thấy vậy không tự giác nhíu mày. Cậu không so đo việc cũ, nhưng cũng không đi cùng việc cậu không thích Tề Diệp. Nhìn đối phương cứ như vậy mà quấn lấy Đường Lê, cậu đương nhiên không cảm thấy vui.
Ghét cay ghét đắng là đằng khác
Còn không phải chỉ vào KTV hát hò sao? Sao làm như chúng ta muốn đem cậu ta đi trộm cắp đem bán đi vậy. Đến mức này sao?
Sở Bắc Thần nghĩ như vậy vừa định qua bên kia túm Đường Lê lại đây, không nghĩ Cẩu Tầm bên kia nghe điện thoại xong liền nói chuyện với cô.
"Lê ca, em muốn nói chuyện với anh."
Thiếu niên sờ sờ cái mũi, có chút chột dạ tránh tầm mắt Đường Lê.
"Không phải lần trước em nói lần này đi hát sẽ có mấy nữ sinh đến sao, cũng có bạn gái của mấy anh em." "Em lúc ấy cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, kết quả mới nghe nói Khương Tuyết Nhi giống như cũng tới..."
"Khương Tuyết Nhi, cái tên này sao nghe quen quen vậy nhỉ?"
Cẩu Tầm còn đang sợ nói ra Đường Lê sẽ có phản ứng không kiên nhẫn, các loại phản ứng cậu đều nghĩ đến, cuối cùng mới mở miệng nói ra trong lo sợ. Kết quả đừng nói đến cảm xúc tiêu cực, Đường Lê đến đối phương là ai còn không nhớ ra.
"Cmn, còn không quen tai được sao? Ca, Khương Tuyết Nhi đó, hoa khôi ở trường nữ giáo hoa bên kia. Sau khi thổ lộ với anh xong, anh dọa cho người ta khóc, nhớ rõ không?"
Nhắc đến đây, cô mới có 1 chút ấn tượng. Lúc đó chân trước cô vừa cự tuyệt đối phương, không chỉ trường nữ giáo bên kia, từ trên xuống dưới đều truyền khắp nơi.
Chiều hôm đó, có một bài viết nói rằng cô không phải tính lãnh đạm thì chính là gay. Nhưng như vậy lại thành hot. Cuối cùng còn tinh tế hơn, hiện tại còn treo ở vị trí trên cùng của Tiebar trường học, lâu lâu mấy người bị cô đánh liền đi qua đẩy bài vài cái.
Bài đăng này kéo dài hai năm, lâu dài cũng không giảm độ hot.
Quả nhiên sau khi phản ứng lại chuyện này, mặt Đường Lê có thể thấy màu đen bằng mắt thường.
Không phải vì khó chịu với Khương Tuyết Nhi, mà đơn thuần vì đoạn thời gian loan tin đồn nhảm kia. Cô sợ chốc lát gặp mặt, nếu xảy ra chuyện nữa, Tiebar lại thêm mấy cái topic mới.
Không chừng mấy chuyện cũ năm xưa cũng được đào lại.
Đường Lê chỉ nghĩ vậy thôi đầu liền to ra.
Chính là hôm nay nhiều người như vậy, nửa tháng mới tụ họp 1 lần, cô lại là đội trưởng.
Nếu đột nhiên cô đi về như vậy thật không thích hợp, quá mất hứng.
Ước chừng nhìn ra được sự phiền não của cô, Cẩu Tầm dừng một chút, ánh mắt quét sang Tề Diệp ở bên cạnh.
Cậu ta cảm thấy miệng chính mình như miệng quạ đen, không phải, não quạ đen mới đúng. Lúc thi đấu mới suy nghĩ về Khương Tuyết Nhi, kết quả ngay sau đó y như rằng đụng phải.
" kỳ thật, em cảm thấy anh cứ tự nhiên đi. Nên thế nào thì cứ như thế ấy. Lúc trước không phải anh theo đuổi người ta mà bị cự tuyệt, người nên xấu hổ cũng là cô ấy."
"Thêm nữa, nếu anh đột nhiên rời đi, cái này càng thêm giống lạy ông tôi ở bụi này sao? Giống như anh bị chột dạ sợ cô ấy, ca xem có đúng không?"
Đường Lê theo lời đối phương suy nghĩ 1 lúc, cảm thấy đạo lý chính là như vậy.
Kỳ thật nói như thế nào nhỉ, cô đích xác có chút sợ Khương Tuyết Nhi. Bởi vì nữ sinh này lớn lên xinh đẹp thì thôi đi, đặc biệt thích đi trêu chọc, lá gan cũng lớn.
Lúc còn năm nhất lần đầu tiên bị người cự tuyệt, ngày hôm sau cô canh thời gian, mặc một bộ sườn xám màu đỏ đứng ở cổng trường Nhất Trung chờ cô.
Dáng người cô vốn rất tốt, sườn xám này vốn đã ôm sát, mặc như vậy càng lộ ra đường cong nóng bỏng khiến người ta đỏ cả mắt.
Đường Lê vốn là nữ nhân nên không có cảm giác kia, nhưng cô cũng không nhịn được mà liếc một cái. Kết quả vì cái liếc mắt này, bị cô túm 1 tay kéo vào trong góc
Đường Lê sức lực lớn hơn cô ấy, tùy tiện tránh 1 cái có thể đẩy cô ấy ra không nói, còn có thể tùy tiện đưa cô một phần phân tinh sai cốt thủ.
Nhưng Khương Tuyết Nhi thấy cô muốn động thủ liền thuận thế ngã lên người cô, giống như không còn xương cốt.
Đôi tay ôm lấy cổ cô, ánh mắt vừa mị lại dục. Trêu chọc cô đến mức nổi cả da gà.
Cô ấy cũng không có ý xấu, càng không dám làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi. Cô chỉ đơn thuần muốn dùng mỹ nhân kế thử xem Đường Lê thật sự không có cảm giác với cô hay không.
Nhưng mà Đường Lê thấy cô muốn đem đôi môi đỏ đưa lên làm cho sợ hãi, trực tiếp dùng sức đẩy người ngã xuống, cũng không thấy phản ứng gì của cô liền bỏ chạy trối chết
Giống như trốn tránh mãnh thú hồng hoang gì đó
Sau đó, Cẩu Tầm biết chuyện này liền chê cười cô 1 hồi lâu.
Hắn nói Khương Tuyết Nhi trước đây lớn lên ở nước ngoài, tính tình tương đối cởi mở.
Điều quan trọng nhất là bởi vì cô ấy trông đẹp từ khi còn nhỏ, thuận buồm xuôi gió, đối với mị lực của mình tương đối tự tin
Ở nơi này Đường Lê đụng vào vách tường, có bao nhiêu sự yêu thích thì không biết, nhưng không cam lòng chiếm đa số. Phỏng chừng sau đó còn phải quấn lấy Đường Lê một thời gian mới chịu buông tha.
Lời này cũng bị Cẩu Tầm nói trúng rồi.
Nếu không phải cuối cùng Đường Lê thật sự chịu không nổi, cầm bao tải đem đồ nhét trả lại, phỏng chừng còn phải phiền cô một hồi.
Đường Lê nghĩ như vậy đầu óc liền đau, cô nâng tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, cuối cùng phiền muộn mà nói.
"Cmn cứ tính như vậy đi. Chuyện đã lâu như vậy, chắc cũng không thể nào. Đến lúc đó ai chơi theo ý người nấy, không quấy nhiễu lẫn nhau."
Tề Diệp ở bên cạnh vẫn luôn nghe, cũng không lên tiếng.
Đợi đến sau khi đi theo bọn Đường Lê bọn họ đi vào phòng, vừa ngồi không bao lâu, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy mấy nữ sinh đẩy cửa tiến vào.
Lúc trước Đường Lê còn rất tốt, sau khi nhìn thấy một nữ sinh mặc váy hoa vụn màu vàng tiến vào, cả người đều không được tự nhiên.
Thiếu niên