Edit: Sil
Rất nhanh đám người xem cuộc vui đã quây lại thành một vòng tròn, bên trong vòng tròn chính là Phí Lam, đứng đối diện với cậu chính là kẻ làm ầm trước tiên kia.
Phí Viễn Thanh nóng ruột không thôi, Hướng Nhu cũng giống như vậy, yêu cầu của họ đối với Phí Lam không cao đến mức có thể đánh thắng toàn bộ những thiếu niên khác ở đây, dù sao chỉ cần nghĩ cũng biết là không thể, tuyệt đối không ngờ rằng trong nháy mắt đã ồn ào thành như vậy. Nếu một lần đã bị đánh ngã, hoặc ra quyền như cái một tên lưu manh phố chợ trước mặt mọi người, hình tượng vừa rất vất vả mới xây dựng được chẳng phải sẽ đều hủy hoại trong chốc lát hay sao ?
Như biết được nỗi lòng của Phí Viễn Thanh, vậy nên muốn san sẻ, Phí Linh liền nói với ông: "Bố, ngài yên tâm, cứ giao cho con." Dứt lời liền đi vào.
"A Hàng, quy tắc của đấu trường là quy tắc của đấu trường, chỉ ở trên võ đài mới có thể sử dụng quy tắc kia, trong tiệc rượu thì không tốt." Phí Linh nói với thiếu niên đôi diện với Phí Lam.
Thiếu niên: "Vậy làm sao bây giờ ? Không dùng quy tắc trên đấu trường, Phí Lam sẽ không dám tỷ thí, nhưng tôi rất muốn nhìn xem trong 1 tháng một người rốt cuộc có thể tiến bộ bao nhiêu."
Phí Linh: "Như vậy thì thế nào ? Tôi tỷ thí với A Lam, cậu quan sát bên cạnh được không ?"
"Được đó. Dù sao cậu cũng là người lợi hại nhất trong số chúng ta. Phí Lam, tỷ thí với Phí Linh, cậu liền không cần phải lo lắng chuyện ra tay không biết nặng nhẹ." Dù sao mi dùng hết sức cũng không thắng nổi Phí Linh.
Phí Lam nhìn bọn họ kẻ xướng ngươi họa, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, "Người trong nhà đương nhiên sẽ tốt hơn." Đánh cho tàn phế cũng không có người đến làm phiền.
Thiếu niên tỷ thí trong sân đấu đã biến thành Phí Lam và Phí Linh, đám người xem cuộc vui vừa thấy thú vị lại vừa thấy chán, thú vị là bởi vì tính chất đặc biệt giữa Phí Lam và Phí Linh, chán là bởi vì Phí Linh nhất định sẽ nhường cho Phí Lam, khiến cậu ta ít mất mặt hơn. Dù sao Phí Linh cũng rất xuất sắc, là quán quân trong cuộc thi võ thuật trong trường, tuy rằng một đám thanh niên tỷ thí sẽ khoa trương thêm mấy phần so với trên đấu trường.
Phí Viễn Thanh và Hướng Nhu cũng nghĩ rằng Phí Linh lên để che chở cho mặt mũi của Phí Lam, sắc mặt cũng thả lỏng ra một chút.
Tang La ôm ngực đứng trong đám người, thấy Phí Lam nhìn về phía mình, liền lộ ra nụ cười khích lệ với cậu.
Vũ trụ nhỏ trong lòng Phí Lam ngay lập tức bành trướng, nhìn Phí Linh ở phía đối diện, ngay khi bắt đầu thi đấu đã nhào lên như tên ra khỏi cung.
Phí Linh đứng tại chỗ, bộ âu phục trắng trên người trông như chàng bạch mã hoàng tử, thấy bóng dáng của Phí Lam xông đến, mặt cười mỉm, dáng vẻ thành thạo điêu luyện đã định liệu từ trước, giống như Phí Lam chỉ là một con thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt, không hề có sức uy hiếp chút nào.
Trên sân có rất nhiều người đều là khách quen của đấu trường, dù bản thân không có thực lực gì, cũng đã nhìn quá nhiều, cũng có thể bình luận vài câu: "Học từ nhỏ như vậy đúng là không giống nhau, phần thân dưới của Phí Linh rất ổn định, khí thế cũng đầy đủ, so sánh với Phí Lam đấu đá lung tung như vậy, nhìn qua đã thấy hữu dũng vô mưu."
Bên này vừa dứt lời, bên kia Phí Lam cũng đã tiếp xúc chính diện với Phí Linh, Phí Lam tung một cú đấm về phía mặt của Phí Linh, trong lòng Phí Linh khinh miệt nói đúng là quá rõ, chỉ có khi lưu manh đánh nhau mới trực tiếp vung nắm đấm. Ngay lập tức ngửa đầu khẽ tránh ra đằng sau, vừa đứng vững liền giơ cao chân lên chuẩn bị xoáy một cú đá cậu ta ra khỏi vòng tròn. Phí Lam đấm hụt, trên mặt lại lộ ra nụ cười.
"Động tác của Phí Linh trông thật đẹp đẽ tiêu sái !" Bên ngoài có người khen, đánh hay thì rất bình thường, đánh đẹp mới khiến người ta tôn sùng. Đây mới gọi là mỹ học !
"Đúng..."
Người vừa muốn nói chuyện đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn lên sân, đã xảy ra chuyện gì ? Ảo giác sao ? Không, không phải ảo giác !
Chân Phí Linh đá về phía Phí Lam, ông ta tận mắt nhìn thấy cậu ta đá về phía Phí Lam, Phí Lam căn bản không thể trốn được, nhưng chờ đến khi chân cậu ta hạ xuống, ngay lập tức như bị hoa mắt, Phí Lam bị đá đến chỉ là một ảo ảnh, cậu ta chỉ đá và không khí, trước mắt căn bản không có Phí Lam !
Trong lòng cậu kinh hoàng, đột nhiên nhìn xuống cái bóng trên mặt đất đang bị che phủ của mình, kinh ngạc quay đầu lại, Phí Lam đang đứng sau lưng cậu, khóe miệng cong lên, đột nhiên nhấc chân lên. Phí Linh không hề phản ứng kịp, phần phía sau đầu gối bên trái truyền đến một cơn đau sắc nhọn, căn bản là không có cách nào đứng thẳng được, cậu ngay lập tức quỳ xuống đất, đầu gối đập mạnh lên mặt đất.
Y như lúc trước cậu khiến Phí Lam quỳ trên mặt đất. Không, trước mặt mọi người, cậu lại càng thảm hại bẽ mặt.
Mọi người đang vây xem đều trợn mắt há miệng, cho tới khi cảnh tượng đã yên lặng vài giây, mãi cho đến khi không nhịn được véo người bên cạnh, "Tôi vừa bị hoa mắt sao ?"
"Tôi... Tôi giống cũng bị hoa mắt, Phí Lam chạy kiểu gì đến sau lưng Phí Linh ?"
"Tuyệt, tuyệt !"
Cái gọi là thuật ám sát, chính là kỹ thuật giết người trong yên lặng, không một tiếng động nào, thuật ám sát này không tính là cao cấp bên trong các kỹ thuật ám sát, nhưng cũng không thoát ly thứ cốt lõi. Kỹ thuật này càng phát huy tác dụng vào buổi tối; ánh đèn, ánh trăng và mây đen ở đây lúc này đều có thể phát huy được tác dụng lớn nhất. Nếu bàn về loại võ thuật có tính mỹ học, Tang La cảm thấy không có bất kỳ thứ gì có thể càng thêm quỷ mị thần bí và gọn gàng nhanh chóng hơn thuật ám sát.
"Phí, Phí Linh thua sao ?"
"Không thể nào ! Chắc chắn là Phí Linh nhường cậu ta !" Đám bạn tốt của Phí Linh nói như đinh đóng cột.
Phí Linh nhận ra đã xảy ra chuyện gì, nghe tiếng xì xào bàn tán khe khẽ xung quanh, khuôn mặt thay đổi đủ loại màu sắc như thuốc màu. Cậu ta cố nén cơn đau trên đầu gối, ngay lập tức đứng lên, dùng hết sức để duy trì khuôn mặt bình tĩnh, lại nhìn Phí Lam, thái dương đập thình thịch: "Xem ra A Lam đúng là đã tiến bộ rất nhiều, hình như cũng không cần tôi nhường cậu. Đã vậy, dùng hết sức mới là tôn trọng cậu."
Phí Lam cười: "Tốt nhất là cậu nên dùng hết sức, bằng không hôm nay liền mất mặt to trước mặt các vị khách."
Phí Linh dựng gân xanh, "Được!"
Hai thiếu niên giao chiến lần thứ hai, Tang La vừa lắc ly sâm panh vừa nhìn sang bên kia. Phí Linh cũng có chút căn cơ, đáng tiếc Phí Lam lại là thiên tài. Thế giới này là không công bằng như vậy, thứ người khác khắc khổ học trong mười mấy năm, có lúc còn không sánh bằng thành tích của thiên tài tùy tiện học trong vòng 1 tháng, huống chi một tháng này thiên tài như Phí Lam không phải chỉ tùy tiện học một chút.
Mỗi ngày cậu ta đều chịu đòn trong đấu trường, tiến bộ trong thực chiến, còn Phí Linh tuy học mười mấy năm, nhưng cũng đều là học tập cùng huấn luyện viên trong căn phòng an toàn, ấm áp. Khi tỷ thí với người khác, nếu không mang theo đồ bảo hộ thì đối thủ cũng sẽ vì kiêng kỵ đến thân phận của cậu ta mà giữ lại thực lực, cái gọi là ưu tú đều khoa trương hơn rất nhiều. Đừng nói đến việc hiện nay lòng dạ cậu ta đang rối bời, cơ bản là không bình tĩnh nổi.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, từng động tác nhìn như không đáng chú ý chút nào của Phí Lam vừa đảo mắt sẽ phát sinh biến hóa quỷ dị, cậu ta tỏ ra vô cùng thành thạo, cũng không để Phí Linh bị thương đến mức nhất định phải kết thúc tỷ thí, lại khiến Phí Linh bị đánh bại bằng tư thái chật vật nhất, Phí Linh bị đùa giỡn trong lòng bàn tay, bị đá ngã, cậu ta quỳ xuống, bị đá bay, cậu ta ngã xuống... Rất nhanh bộ âu phục trắng trên người đã bẩn thỉu, kiểu tóc được xử lý tỉ mỉ thì rối bời, mặt đầy mồ hôi, con mắt cũng căn hận đến đỏ lên, hình tượng bạch mã hoàng tử không còn nữa, hoàn toàn tương phải với Phí Lam vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ, cả người tỏa sáng.
Người đang vây xem đều im lặng, hình tượng thiên chi kiêu tử* của Phí Linh trong đầu họ đã vỡ nát.
*) thiên chi kiêu tử: chỉ người có tài năng và sức ảnh hưởng.
"... Rốt cuộc cũng là người nhà họ Phí chân chính."