Đêm đó có rất nhiều người không ngủ ngon, Tạ Vi Vi chính là một trong số đó, không lâu sau khi Văn Yến Quân và phó Oánh cùng tham gia tiệc rượu của nhà họ Phí, cô đột nhiên nghe được âm thanh cảnh báo của hệ thống.
“Tiến độ chinh phục nam chính giảm quá 5%, tiến độ chinh phục hiện nay là 65%, mong Công Lược Giả chú ý.”
Lòng cô như lửa đốt, vội vàng gọi điện cho bạn bè, hỏi thăm xem trên bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì, rất nhanh đã biết được sự tồn tại của Tang La.
Tạ Vi Vi nổi giận lôi đình, "Lại là Tang La... Tang La... Có nhầm hay không ! Tại sao Văn Yến Quân lại làm vậy ? Anh ta có bị bệnh hay không ? Nếu không vì Tang La, anh ta sẽ tàn phế sao ? Một chút tôn nghiêm cũng không có sao ? Một người đàn bà đã từng kết hôn lại có một đứa con, anh ta cũng muốn sao ?!! 10 năm, cái thế giới mẹ này đến cùng là lúc nào mới có thể kết thúc được !"
“Ký chủ, bình tĩnh một chút, cô vẫn còn có cơ hội.”
Tạ Vi Vi vẫn tiếp tục chửi lấy chửi để trong phòng phát tiết một lúc mới dần bình tỉnh lại, tuy không biết cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, nói chung là trong khoảng thời gian mất tích kia không biết vì sao Tang La lại trở thành một vị Quản gia, thông đồng với Phí gia, quanh đi quẩn lại, hiện nay lại xuất hiện trước mặt Văn Yến Quân. Cô không biết liệu Tang La đã sớm mưu tính từ trước, nỗ lực nối lại duyên xưa với Văn Yến Quân, nhưng ơn trời, Phó Oánh lại đang ở đây, lại còn là Quản gia cấp S, sức chiến đấu rất mạnh, cứ như vậy, cô có thể chờ bọn họ lưỡng bại câu thương*, làm ngư ông đắc lợi.
*) lưỡng bại câu thương: cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu mà không bên nào có được lợi gì.
Tâm trạng buồn bực, Tạ Vi Vi chờ Tang La và Phó Oánh trình diễn tiết mục hai cô tranh một chàng mua vui cho mình.
Mà sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Oánh gián tiếp lấy được số điện thoại của Tang La, sau khi trở về liền gọi một cuộc cho cô.
"Trong bữa tiệc vẫn chưa kịp chào cô, không biết cô có còn nhớ ta không." Phó Oánh hất cằm dùng giọng điệu tràn đầy sức mạnh hỏi.
"Xin hỏi ngài là vị nào ?" Tang La hỏi lại, cô thật sự không có ấn tượng gì với Phó Oánh cả.
Cô thật sự ngờ vực như vậy, khiến mặt Phó Oánh tái xanh, suýt nữa bóp nát điện thoại, "Tôi là Phó Oánh !"
Tang La nhớ ra, là Quản gia cấp S đứng đằng sau Văn Yến Quân trong buổi tiệc đúng không, toàn bộ quá trình đều chú ý tới Văn Yến Quân, căn bản không hề chú ý tới mình. Nếu đã nói chuyện với mình như vậy, xem ra mình và cô ấy hẳn là quen biết nhau.
"Có chuyện gì sao ?"
"Tang La, đừng tiếp tục tỏ vẻ như bản thân mình ghê gớm lắm, hiện nay cô có tư cách để kiêu ngạo sao ?" Phó Oánh không tin Tang La thật sự không nhớ rõ mình, cho rằng cô ta cố ý giả vờ không quen để làm nhục mình, "Năm đó cô coi thường tôi, nói tôi không xứng cạnh tranh công bằng với cô, không nghĩ rằng cô sẽ có ngày hôm nay chứ ? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bây giờ tôi đã trở thành Quản gia cấp S, mà cô thì tan cửa nát nhà, bị đuổi ra khỏi nhà, từ một đại Tiểu thư biến thành Quản gia, cô nói xem có khôi hài không cơ chứ ?"
Tang La nghe được nội dung cuộc gọi của cô, nhíu mày suy nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nghĩ ra. Cha của Văn Yến Quân là con bạc trong đấu trường, mẹ cũng suốt ngày đánh bài, bình thường tan học về nhà không có cơm ăn, nhà họ Phó hàng xóm thấy đứa trẻ đáng thương liền cho anh sang nhà ăn cơm, cứ như vậy, tình cảm của anh với nhà hàng xóm này tất nhiên cũng không giống bình thường.
Không lâu sau khi cô hẹn hò với Văn Yến Quân, cùng anh đến bệnh viện thăm cậu em trai ốm yếu con nhà hàng xóm này, nghe nói người nhà vì chữa bệnh cho cậu ta nên nợ nần chồng chất, căn nhà chỉ có bốn bức tường, thế là cô liền có lòng tốt định trợ giúp cho họ vượt qua cửa ải khó khăn. Chỉ có điều trước khi đưa tiền, một cô gái lại muốn nói chuyện với cô, muốn cạnh tranh công bằng với cô. Cha mẹ vì kiếm nhiều hơn một chút mà thức khuya dậy sớm đầu bạc trắng, em trai ở trong bệnh viện thì hấp hối, cô gái này lại chỉ nghĩ đến đàn ông, còn muốn cạnh tranh công bằng với bạn gái của người ta, đúng là buồn cười.
"Tranh giành đồ vật với tôi ? Cô xứng sao ? Đừng nói là tranh giành, ngay cả nghĩ cô cũng không xứng." Cô nói không chút khách khí.
Hóa ra là cô ta. Một tên bại tướng còn không xứng được gọi là đối thủ.
Cơn giận này của Phó Oánh đúng là đã kìm nén quá lâu, nên trong đêm khuya thanh vắng này mới thật sự không nhịn được gọi điện cho cô đả kích nhiều lần. Tất nhiên, hả giận chỉ là thuận tiện, trọng điểm là: "Tôi khuyên cô tốt nhất nên nghĩ kỹ liệu có thật sự muốn tới ở nơi này với Công tử nhà họ Phí hay không, cô biết, tôi cũng sẽ không khách sáo với cô !"
Nếu không phải trong lòng cảm thấy bất an, lo lắng Văn Yến Quân sẽ tro tàn lại cháy với Tang La, cô chỉ mong sao Tang La sẽ đến đây, cô có 108 cách khiến Tang La đẹp mặt.
Tang La hiểu rõ, khóe miệng nhếch lên, "Tôi đã hiểu ý của cô. Cảm ơn phần quà này của cô."
Phó Oánh sững sờ, "Cái gì ?" Là sao ? Phần quà gì ?
Nhưng Tang La đã cúp máy.
...
Sáng sớm hôm sau, có mấy vị Thiếu gia, Tiểu thư nhà họ Phí đi vào trong ngôi biệt thự nhỏ trong cánh rừng hẻo lánh này, ai cũng đều niềm nở thân mật.
"Tôi đã sớm không ưa Phí Linh rồi, cũng không biết khuôn mặt ở đâu ra, lại không phải người nhà họ Phí chúng ta, cả ngày đều bày ra vẻ như dê đầu đàn, đến cả Quản gia của người khác cũng dám chỉ tay năm ngón."
"Hiện nay thật tốt, tên tu hú chiếm tổ này coi như cũng biết bản thân là thứ gì rồi."
"A Lam đến biệt thự nhà họ Văn ở bao lâu ?"
"..."
Nhà họ Phí nhìn trông ngăn nắp sáng ngời, trong nội bộ lại cất giấu dơ bẩn, trong gia tộc tranh đấu kịch liệt, đặc biệt là khi ông Phí càng ngày càng lớn tuổi, chiến tranh giữa ba chi của nhà họ Phí giành lấy vị trí gia chủ mới đã sớm bắt đầu. Dưới lợi ích to lớn, anh em ruột lúc nào cũng có thể trở mặt thành thù, ai cũng không muốn trở thành kẻ thất bại, ảo não dẫn theo vợ con chuyển ra khỏi tòa trang viên nhà họ Phí tượng trưng cho quyền lực và địa vị này.
Những đứa trẻ này trước đây ghét Phí Linh, hiện tại chưa chắc sẽ thích Phí Lam, chẳng bằng nói là nếu sớm biết tư chất của Phí Lam tốt như vậy, còn không bằng để cho Phí Linh tiếp tục tỏa sáng, lại không có quan hệ ruột thịt, bọn họ còn có rất nhiều các. Tiếc thay trên đời này không có “nếu sớm biết”, những người đến tham dự tối hôm qua đều là nhân vật nổi danh trong giới thượng lưu, bọn họ đều biết Phí Lam mới được dạy dỗ sau khi trở lại, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể quật ngã được Phí Linh từng ưu tú nhất, chấn động quá lớn đã khiến trong lòng tất cả mọi người đã khắc ghi sự khác nhau giữa hậu duệ quý tộc chân chính và con trai của người bình thường, từ đây Phí Linh trong lòng bọn họ đã không còn là người nhà họ Phí, chỉ là một thiếu niên bình thường ở nhà họ Phí thôi. Người từng giao hảo với Phí Linh cũng sẽ tự giữ lấy thân phận mà xa lánh cậu ta.
Tất nhiên, nếu cậu ta có thể làm đến trình độ như Văn Yến Quân lại là chuyện khác. Thế giới của giai cấp này đúng là rất tàn khốc.
"À, đúng rồi, A Lam, nói cho cậu một chuyện cười, Phí Linh vốn đang ỡm ờ với An Di Nhu, sau chuyện của tối hôm qua, An Di Nhu liền nói giữa cô ta và Phí Linh chỉ là bạn học bình thường."
Phí Lam nghe vậy liền cảm thấy không thú vị, cậu ta lớn lên trong một thị trấn nhỏ, xung quanh đều là người thường, cũng coi mình là một người bình thường, hiện tại bọn họ ra vẻ như bản thân ăn trên ngồi trốc*, làm như giao du với người bình thường sẽ bôi nhọ chính mình, khiến cậu có hơi không thoải mái, cũng hơi thương hại Phí Linh. Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng là Phí Linh tự chuốc lấy.
*) ăn trên ngồi trốc: có vị thế cao
Rất nhanh trước khi