Edit: Sil
Văn Yến Quân hơi mất tập trung, đợi đến khi anh nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào phần tài liệu này một lúc lâu, ngòi bút đã chấm một điểm đen đậm đặc trên giấy, trong lòng ngay lập tức sinh ra cảm giác tức giận, gân xanh trên trán cũng dựng lên. Đây chính là điều cô muốn, đầu tiên là khiến ai cũng biết chuyện ly hôn, lại đưa một bộ sơ yếu lý lịch muốn xin việc trước mặt mình, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy ? Anh có thể cảm nhận được cô đang cố ý, cố ý tìm cảm giác tồn tại của mình trước mặt anh, cố tình khiến anh chú ý.
Cô còn coi anh là Văn Yến Quân bị cổ đùa giỡn trong lòng bàn tay của trước đây sao? Ngoắc ngón tay là anh sẽ không màng đến hiềm khích trước đây tha thứ cho cô, vẫy đuôi lấy lòng đợi cô yêu thương hay sao ? A, nằm mơ, anh không để ý đấy. Cô cố ý từ chối công việc ở chỗ anh, thật ra là đang chờ anh chủ động mời cô, sự kiêu ngạo của cô vẫn trước sau như một, nhưng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ lại quá tự tin đến khôi hài, anh sẽ không để cô được toại nguyện, chuyện đó tương đương với việc tự mình vứt bỏ tự tôn xuống đất để cô tùy ý giẫm đạp.
Song dù có nghĩ thế nào, cô cũng không phải người dễ dàng từ bỏ, nếu cô chủ động từ chối việc làm Quản gia cho anh, lựa chọn lạt mềm buộc chặt, vậy sẽ có nước tiếp theo mới đúng, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.
Anh đúng là muốn nhìn xem cô còn có chiêu trò gì, nhưng dù có thế nào, anh cũng sẽ không mảy may dao động.
Văn Yến Quân cay nghiệt nghĩ.
Dù sao Văn Yến Quân cũng sẽ không nghĩ tới, Tang La mà anh nghĩ đang vắt hết óc tìm cách nối lại duyên xưa với mình đã trở thành Quản gia của người khác.
Bữa sáng rất phong phú, là bữa sáng kiểu tây, Phí Lam vừa nhìn liền thấy rất khó chịu, hôm nay lại đặc biệt khó chịu. Cậu ta cứng nhắc cầm lấy dao nĩa từ bộ đồ ăn kia, liếc mắt nhìn Tang La đang đứng chép phía sau một cái, đột nhiên như nghĩ tới điều gì lại lập tức thả lỏng, tùy ý dùng tư thế thoải mái nhất của mình cắt đồ ăn trong đĩa, một nhát cắt ra một tảng lớn, một hơi nhét vào miệng.
Cậu ta liên tiếp ăn mấy miếng, tâm trạng thoạt nhìn như tùy ý thật ra lại dâng cao, đợi Tang La lên tiếng. Nhưng đã sắp ăn xong cũng không thấy Tang La lên tiếng ngăn lại và uốn nắn lễ nghi thô bỉ không đúng quy cách như những Quản gia trước đây.
Cậu ta khó hiểu quay đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt của Tang La, ánh mắt cô dịu dàng trong suốt, chỉ có một tia dò hỏi, không có bất kỳ vẻ xoi mói khinh bỉ nào. Nhưng cậu vẫn không thở phào nhẹ nhõm, trái lại liền càng thêm câu nệ, không kìm được dựng thẳng lưng lên.
Ăn xong bữa sáng lên lầu thay quần áo, anh ta theo Tang La vào phòng để quần áo, vẫn là như không thể những món quần áo hàng hiệu kia, chỉ vào đống quần áo vỉa hề của mình, "Tôi mặc đồ của mình."
Tang La cũng không hề dị nghị hay chần chừ bắt tay vào đống quần áo kia của cậu, theo thời tiết và thẩm mỹ của cô phối ra một bộ quần áo cho cậu, đến một câu khuyên bảo cũng không có. Phí Lam liên tục nhìn chằm chằm vào cô, xác định xem liệu cô có thật sự không nhíu mày một chút nào không.
Trong lòng cậu ta hơi vui sướng, càng nhiều vẫn là nghi ngờ và cảnh giác, liệu cô ta có đang kìm nén cho một chiêu lớn hay không ? Chắc chắn đang đợi đến buổi tối hoặc một lúc nào lại cùng chỉ ra, người nhà họ Phí cả ngày đều nói cậu không nên hồn, cử Quản gia cho cậu cũng muốn để mình trở thành một người nhà họ Phí hợp lệ, cậu đã sớm biết rồi.
Nhưng ngoài dự kiến, liên tiếp mấy ngày, Tang La vẫn chưa từng lên tiếng khoa tay múa chân với cậu, nói cậu nên làm như thế nào. Cậu như cố ý dùng đũa ăn Mỳ Ý, để chân lên bàn ăn, làm ra những việc không phù hợp với hành vi của người nhà họ Phí, cô cũng không hề lên tiếng ngăn lại.
Tang La đương nhiên biết Phí Lam vẫn đang quan sát mình, cũng biết cậu ta đang suy nghĩ chuyện gì. Mấy ngày nay cô cũng quan sát được, Phí Linh đúng là vô cùng được yêu chiều, Phí gia là gia tộc hơi trọng nam khinh nữ, dóng chính của Phí gia sinh liên tiếp hai người con gái, mấy năm sau mới sinh ra một đứa con trai, cậu ta lại dẻo miệng biết làm nũng, Phí Linh trở thành đứa cháu trai được ông Phí yêu chiều nhất trong toàn bộ con cháu nhà họ Phí.
Tình cảm của con người trong suốt mười mấy năm, một khi biết cậu ta không phải con ruột, phấn tình cảm kia không thể nói thu lại là được, nếu không phải nhà họ Phí không giữ được bí mật khiến nhiều người biết đến, chuyện ôm nhầm con này bị tuồn ra ngoài, lúc đầu nhà họ Phí đã không định cho bên ngoài biết Phí Linh không phải con ruột, mà định xử lý bằng cách nói Phí Linh và Phí Lam là anh em sinh đôi. Vì thế, Phí Linh vừa khóc lại làm nũng, bọn họ sẽ lại làm ra như đã khiến cậu ta tủi thân, bồi thường các kiểu cho cậu ta. Trẻ con biết khóc sẽ có kẹo, mà Phí Lam thì không khóc.
Phí Lam quả thật có rất nhiều vấn đề cần sửa lại, có rất nhiều thứ cần học, nhưng cô không định giáo dục bằng cách nhồi vịt, vì đối với sinh vật như người ta không thể cưỡng ép dạy dỗ cái gì cả, chỉ khi từ sâu trong tim cậu ta thật sự muốn học, cậu ta mới có thể được dạy dỗ.
Hiện nay Phí Lam cực kỳ bái xích với toàn bộ xã hội thượng lưu, nếu cô lên tiếng, chỉ sợ toàn bộ thiện cảm lúc trước sẽ lập tức rơi xuống đáy vực.
"Này, cô không nói gì sao ?" Phí Lam đi ra từ trong phòng tắm, thấy Tang La đã thu dọn giường xong, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi. Khi đánh răng, Phí Lam nhìn kiểu tóc trong gương, là cậu ta mới làm trước khi bị dẫn về nhà họ Phí, nhuộm màu vàng, kiểu tóc này ở chỗ cậu ta là rất thời thượng, nhưng sau khi bị đón về đây, dường như bọn họ cũng cảm thấy rất ngứa mắt, ai cũng đều cố gắng làm cậu đi sửa lại. Nhưng Tang La căn bản là chưa hề đánh giá kiểu tóc của cậu.
Cô chẳng nói gì cả, ngược lại cậu ta liền không kìm được vẫn luôn suy đoán ý nghĩ của cô, đặc biệt để ý, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền hỏi trực tiếp.
Tang La bất ngờ nhìn cậu, "Ngài muốn ta nói gì cơ ?"
Phí Lam rất cáu kỉnh, Tang La hỏi vậy cậu ta lại không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ vào cả người mình: "Còn có gì nữa ? Trong lòng cô thật ra cũng thấy vậy phải không ? Cảm thấy hành động của tôi thô bỉ không ra hồn, cả người là hơi thở của tên ty tiện bỉ ổi nơi chợ búa, căn bản không giống với người nhà họ Phí, nói cái gì mà ôm nhầm con, thực ra giải quyết được gốc rễ, dù sao nhìn chỗ nào tôi cũng không giống với người nhà họ !"
Tang La vẫn không nói gì, lại truyền đến tiếng gõ cửa, "A Lam."
Là giọng Phí Linh. Đôi mắt Phí Lam nháy mắt lóe lên tia chán ghét, vẻ mặt hậm hực ngồi xuống.
Tang La đi ra mở cửa, Phí Linh mang theo nụ cười đi tới, "A Lam, buổi tối ba mẹ muốn tham gia một buổi tiệc từ thiện, tôi định đi với họ, đã lâu không ra ngoài với họ. Cậu có muốn đi cùng không ?"
"Không." Khuôn mặt không chút cảm xúc.
"Đi Cùng đi mà. Tôi vẫn chưa ăn sáng, tôi đi cùng cậu, cả ngày cậu chỉ ở đây một mình, cũng không ăn với mọi người ở nhà chính, không cô đơn sao ?" Phí Linh nói, nhìn về phía Tang La, nụ cười đặc biệt khiến người ta yêu thích, mang theo ý làm nũng: "Làm phiền Tang Quản gia nói một tiếng với nhà."
Thiếu niên trắng nõn nà, lại đang trong lứa tuổi 16 trời sinh ngây ngô, dùng khẩu khí như vậy đối với bất cứ phụ nữ lớn tuổi nào, cũng sẽ khiến lòng họ trở nên ngọt ngào. Nhưng Tang La vẫn không nhúc nhích, mà chỉ nhìn về phía Phí Lam, "Ngài muốn giữ Phí Linh Thiếu gia lại dùng cơm với mình sao ?"
Nụ cười trên mặt Phí Linh hơi cứng đờ.
Phí Lam cũng bất ngờ, kinh ngạc nhìn Tang La. Cậu ta được đón về nhà họ Phí lâu như vậy vẫn chưa trải nghiệm cái tốt đẹp của việc được Quản gia phục vụ, chỉ thấy mình đang bị theo dõi, bị quản giáo, những người được gọi là Quản gia của cậu ta căn bản không nghe lời cậu, ngược lại với Phí Linh thì đều nói gì nghe nấy, nếu là những Quản gia trước kia, khi Phí Linh nói muốn ăn cơm ở đây đã sớm cúi đầu thu xếp, Tang La là người đầu tiên thăm dò ý kiến của cậu.
Sau cảm giác bất ngờ, chỉ một câu nói như vậy lại khiến cậu