Đều trưởng thành trong nền giáo dục của thời đại mới, Tống Tư Âm tinh rằng Hạ Lam hẳn là hiểu cái đạo lý làm người này.
Chốc lát Tống Tư Âm liền nghĩ đến vừa nãy mình ngồi xổm trên sàn khóc nhè liền cảm thấy da mặt nóng rát.
Cô chính là Tống Tư Âm!
Thế mà bị tủi thân đến khóc?
Đáng ghét, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết.
Hạ Lam cười, “Tôi cảm thấy em nói rất đúng.”
Tống Tư Âm vừa chuẩn bị cao hứng liền nghe lời nói tiếp theo của đối phương.
“Nếu em muốn nói công bằng, tôi liền cùng em nói công bằng?”
Trong lòng Tống Tư Âm lộp bộp vài cái, không biết vì sao cô cảm thấy ánh đáy mắt đối phương đột nhiên hiện lên một tia gian xảo hệt như hồ ly.
“Chị…… chị nói đi.”
“Em dùng việc nấu cơm với việc nhà mà đổi lấy cơ hội ở lại nhà tôi, tôi đồng ý.
Cho nên đây là giao ước thứ nhất, là lời hứa chịu sự bảo hộ của pháp luật.
Ta cho em chỗ ở nhưng em hôm qua nấu một tô mì, sáng nay lại một tô mì, tất cả đều rất đơn giản.
Tôi có lý do hoài nghi em có thật sự sẽ nấu cơm hay chỉ qua loa chế biến mấy thực phẩm đơn giản mà thôi.
Hơn nữa, từ hôm qua đến tận thời điểm này, em có quyét tước, dọn dẹp gì sao? ”
“Em……”
Hạ Lam tiếp tục hỏi: “Em còn mượn quần áo ngủ của tôi, đương nhiên cái này tôi không định nói cái gì công bằng vì là tôi tự đưa cho
em.
Em cảm thấy dựa trên dao ước của chúng ta, em đã thực hiện lời hứa chưa? Bạn học Tống! ”
Tống Tư Âm bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Cô giống như đã không thực hiện lời hứa.
Cô biết nấu cơm, sẽ nấu cơm nhưng kì thật sẽ không ngon.
Còn chuyện quét tước dọn dẹp ấy mà, chung cư này so với ký túc xá của cô còn sạch sẽ hơn gấp mấy lần luôn á!
“ Em không thực hiện đúng giao ước, tôi lấy việc khác kêu em làm để bồi thường việc vi phạm nó, em cảm thấy không hợp lý sao?”
“A……”
Tống Tư Âm hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Cô muốn cùng người này đàm phán, kết quả lại tự lấy đá ghè chân mình!
Hạ Lam đến gần cô, “Bạn nhỏ, em còn muốn cùng tôi nói lời công bằng không?”
“Chị, chị rốt cuộc là pháp y là luật sư a? ”
Nghe đến hai chữ luật sư, ánh mắt Hạ Lam hơi dao động tuy nhiên không trả lời câu hỏi của Tống Tư Âm mà hỏi ngược lại “Ngoài việc có thể sắp xếp tư liệu này ra em còn có thể làm gì khác sao?”
Tống Tư Âm chu chu miệng, là cô đòi công bằng, chủ nhà hiện tại đang thật sự cùng nng cô nói công bằng.
Không làm gì, đó là vô lại.
Nửa đời sau nhất định không thể ngẩng cao đầu.
“Được.
Làm thì làm!”
“Tốt lắm, vậy bắt đầu đi!”
…………( một khoảng lặng nhỏ a) ~~
Suốt hai tiếng, Tống Tư Âm vừa run sợ trong lòng vừa làm việc.
Mỗi lần lấy ra một sấp tài liệu, cô đều rất cẩn thận hé mắt kiểm tra xem có ảnh chụp nào không.
Đảm bảo được không có tấm nào mới sắp lại.
Đến khi làm xong phần tư liệu cuối cùng, cô kinh hỉ phát hiện, không có ảnh chụp tử thi?!
Nhưng đây chính là báo cáo tử thi nha, sao có thể không có ảnh chụp?
Chẳng lẽ……
Cô quay đầu nhìn Hạ Lam đang viết báo cáo.
Là chị ấy đem ảnh chụp lấy ra hết???
Không đâu, không đâu.
Chị ấy bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không làm việc này đi ha?
Hạ Lam ngước mắt, đúng lúc va phải tầm mắt cô.
“Làm sao vậy?”
“Không, em đều làm xong hết rồi, các tài liệu tiếp theo đâu?”
Hạ Lam dùng tay chống cằm, lấy làm thú vị mà nhìn cô, “Không muônd nghỉ ngơi sao? Làm việc đến nghiện rồi?”
Có thể nghỉ ngơi?!
Trước mắt Tống Tư Âm như sáng ngời, cô ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài!
Tới phòng khách, cô trực tiếp thả người rơi xuống sô pha.
Làm việc chăm chỉ thật mệt a.
Cứ coi như trải nghiệm làm việc tốt đi.
Nếu loại nữ cường giống như Hạ Lam thật sự trở thành chị dâu của cô, anh trai cô coi như xong đời.
Khẳng định sẽ được dạy dỗ đến gắt gao!
Đến lúc đó Hạ Lam gọi một tiếng “Tống Tư Trác!”
Hắn nhất định sẽ lập tức ngoan ngoãn, tiếp thu những dạy bảo của nữ vương.
Tưởng tượng ra cái hình ảnh kia, cô nhìn không được phì cười.
Hạ Lam rời khỏi thư phòng, liền nhìn thấy người nào đó nằm trên sô pha vừa nhắm mắt vừa cười ngây ngô.
Thật đúng là…… giống chú cún con.
Gặp chuyện đáng sợ liền lộ ra biểu tình tủi thân, một lát lại vui vẻ quên đi.
Trời tối.
Vì chứng minh mình sẽ nấu cơm, Tống Tư Âm lấy từ tủ lạnh ra vài nguyên liệu, chuẩn bị làm bốn món ăn một món canh. Khiến Hạ Lam bị vả mặt.
Kết quả đến khi thật sự bắt đầu làm, cô mới phát hiện, mình từ nhỏ đến lớn nhìn ba mẹ cùng anh trai nấu cơm, mắt học xong, tay lại không học!
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị tốt, nhưng cách nấu thì chưa!
“ Dầu sôi rồi, bốc cả khói lên luôn kìa! ” Hạ Lam đứng ở sau lưng cô, thanh âm hơi trầm mà nhắc nhở.
“A!”
Tống Tư Âm sợ tới mức quay bật người lại, “Chị đừng đột ngột tới dọa em.
Ui gừng đâu, gừng, gừng……”
Hạ Lam duỗi tay tắt bếp điện từ sau đó mở ngăn tủ phía trên lấy ra gừng, đưa tới trước mặt cô.
Tiếp đó bất đắc dĩ thở dài, “Em chừng nào thì mới thừa nhận em sẽ không nấu cơm?”
“Em sẽ, em biết nấu!”
Đoạt lấy gừng, cô cố gắng đẩy người kia ra khỏi phòng bếp, “Hạ đại pháp y, em-Tống Tư Âm, đời này khinh thường nhất chính là nói dối.
Em hôm nay nhất định phải nấu cho chị ba món ăn một món canh, chị cứ coi TV chờ mà xem!!!”
Cô kéo người đến sô pha lúc nãy, ấn người ngồi xuống, sau đó đem điều khiển từ xa đưa cho đối phương.
“Hôm nay, chị hãy cứ chờ xem!”
Nói xong, cô xoay người trở lại phòng bếp, trực tiếp đóng cửa lại.
Hạ Lam thông qua cửa kính thấy trong phòng bếp thân ảnh đi tới đi lui, cảm thấy đầu bắt đầu đau.
Sớm biết sự tình tích cực như vậy, cô sẽ không dùng bộ dáng luật sư kia nói chuyện.
Cô sờ sờ vật trong tay, nhẹ giọng nói: “Ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta đang khi dễ bạn nhỏ?”
Một bữa cơm, nấu ba tiếng.
Thời điểmTống Tư Âm đem bốn món ăn một món canh đặt trên bàn cơm, nhìn thoáng qua thời gian, ách…… 9 giờ 45 phút tối.
“Thực xin lỗi, em hôm nay có chút chậm…… Là lỡ tay, kì thật em đối với phòng bếp của chị không quen thuộc.
Em ngày mai ………”
“Nhà tôi hẳn là không có minh hỏa*, em như thế nào đem chính mình biến thành tiểu hoa miêu?”
(*Minh hỏa: lửa trừ yêu.)
Hạ Lam duỗi tay lau chóp mũi Tống Tư Âm sau đó ngồi xuống.
“Ăn cơm đi.”
Không có oán giận, không có trêu chọc.
Cả người Tống Tư Âm ngây ngẩn.
Cô còn tưởng rằng Hạ Lam sẽ trào phúng mình một phen, thế nhưng cái gì cũng không nói.
Đúng là người kì quái!
Giờ khắc này, đột nhiên cô đối với Hạ Lam tràn ngập tò mò.
Đại mỹ nữ, độc miệng, cuồng làm việc, là pháp y.
Tùy tiện tách mỗi yếu tố ra đều đáng để nói, song bốn cái thuộc tính vi diệu này lại cùng nằm trên người một cá nhân a.
Hạ Lam nếm một ngụm canh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hương vị thế mà thật không tệ!
“Ngồi xuống ăn cơm đi, em chắc không muốn nó biến thành thành bữa ăn khuya đi?”
Tống Tư Âm vội vàng ngồi xuống phía đối diện, hai người bắt đầu ăn.
Đây là đầu tiên hai người bị bắt ở chung chỉnh đốn ăn một bửa cơm.
Ăn cơm xong, dọn dẹp mọi thứ, tắm rửa.
Xong hết thảy thì rốt cuộc có thể ngủ rồi.
“Ngủ ngon ~~~”
Tống Tư Âm ngáp một cái, điểm tốt duy nhất của dậy